Phần Không Tên 6
Chương 48
Kim Hàn Bân nhìn Kim Trí Nguyên lặng thinh, trong mắt đong đầy ấm áp.
Đến lúc này còn cần phải nói thêm gì nữa sao?
Kim Trí Nguyên nghiêng người tiến về phía trước, ôm chặt Kim Hàn Bân, đôi môi cũng theo đó mà ấn vào môi cậu.
Đây là một nụ hôn dài đầy ướt át, không hề thăm dò cũng chẳng hề hoài nghi.
Lúc tách ra, cả hai đều thở hổn hển.
Kim Trí Nguyên nhẹ nhàng đỡ Kim Hàn Bân nằm lên ghế sa-lông, bản thân lại để hai chân quỳ gối hai bên hông cậu, nửa người cưỡi trên mình Kim Hàn Bân để bộ phận mẫn cảm của cả hai chạm vào nhau.
Kim Trí Nguyên mặc một chiếc quần vải mềm, Kim Hàn Bân có thể cảm thấy rõ ràng chỗ ấy của anh đã phồng lên.
Mặt hơi ửng hồng, Kim Hàn Bân hiếm khi ngượng ngùng mà nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Cậu cũng có phản ứng, nhưng vì hôm nay mặc quần jean nên chỗ ấy vừa muốn nhỏm dậy đã bị lớp vải vừa dày vừa cứng bó buộc.
Kim Trí Nguyên thở gấp, không kìm được mà nắm lấy tay Kim Hàn Bân, cách một lớp vải mà vuốt ve bộ phận đã đứng thẳng của chính mình.
Mặc dù bàn tay Kim Hàn Bân hơi do dự nhưng cậu không từ chối, cách lớp quần chậm rãi miêu tả hình dáng của Kim Trí Nguyên.
Chỗ ấy của Kim Trí Nguyên rất to, cầm vào cũng rất cứng, Kim Hàn Bân vẫn luôn nghĩ rằng của mình đã lớn lắm rồi, nhưng hình như của Kim Trí Nguyên còn lớn hơn một tí, cứ vuốt ve như thế lại khiến lòng bàn tay Kim Hàn Bân hơi run rẩy.
Kim Trí Nguyên thoải mái mà mở ra một hơi dài, bởi vì người làm chuyện này là Kim Hàn Bân do đó cảm giác vui sướng trong lòng còn nhiều hơn khoái cảm của cơ thể, giống như vẫn chưa đủ mà muốn thêm nữa, vì thế mà anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng liếm láp cằm Kim Hàn Bân, từ cằm đến cổ rồi cọ xát quả táo Adam.
Kim Hàn Bân mẫm cảm bật lên một tiếng nuốt nước bọt.
Kim Trí Nguyên cười cười nhẹ nhàng cúi xuống dùng đôi môi ẩm ướt miêu tả dáng hình vòm ngực của Kim Hàn Bân. Mặc dù cách một lớp áo sơ mi nhưng vẫn có thể cảm thấy cơ thể cậu đang căng cứng, điểm hồng trước ngực đã dựng đứng, áo sơ mi thấm ướt nước bọt, để lộ màu hồng mờ nhạt.
Kim Trí Nguyên cắn nhẹ vào điểm ấy, Kim Hàn Bân không kìm được liền thở nhẹ ra một tiếng, bàn tay đang cầm chỗ ấy của Kim Trí Nguyên chợt nắm chặt hơn một chút.
Kim Trí Nguyên cảm thấy nơi ấy của mình vừa bị nắm mạnh, càng thêm trướng lên, vì vậy không thể kìm chế mà kéo khóa quần Kim Hàn Bân.
Kim Hàn Bân không vùng vẫy, phối hợp để Kim Trí Nguyên kéo chiếc quần jean xuống tận đầu gối. Cậu mặc một chiếc quần lót tam giác màu đen, lúc này có thể nhìn thấy nơi ấy dưới chiếc quần lót đã phồng lên, ướt đẫm một mảnh, rỉ nước.
Kim Trí Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Kim Hàn Bân, đã thấy mắt cậu ngập nước, hô hấp dồn dập.
"Hàn Bân, anh yêu em." Kim Trí Nguyên nói, đưa tay ôm lấy Kim Hàn Bân để cậu ngồi dậy.
Trái tim Kim Hàn Bân giật nảy, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đáy mắt đong đầy âu yếm.
"Yêu em từ rất lâu rồi." Kim Trí Nguyên nói tiếp, hôn chóp mũi cậu: "Có lẽ, còn lâu hơn anh nghĩ."
"Em cũng yêu anh." Kim Hàn Bân nói, lồng ngực cả hai đều đang đập những nhịp nhanh liên hồi, không chỉ vì đụng chạm thân thể mà còn vì rung động từ trái tim.
Yêu một người lâu đến thế, cho rằng chỉ có thể được người ta xem là bạn thân, ở cạnh nhau rồi mới phát hiện thì ra người ta cũng yêu mình như vậy.
Kim Hàn Bân còn định nói gì đấy, lại cảm thấy trái tim đã quá đủ đầy, đến mức không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được nữa.
Cậu tự tay kéo quần lót của Kim Trí Nguyên xuống, chỗ ấy lập tức vọt ra ngoài.
"Hàn Bân..." Hơi thở Kim Trí Nguyên trở nên nặng nề, anh cũng lột quần lót của Kim Hàn Bân ra, nơi ấy của Kim Hàn Bân cũng đã cương cứng.
Kim Trí Nguyên đá rơi chiếc quần mềm của chính mình, gắng gượng để bộ phận nhạy cảm của cả hai chạm vào nhau, hai tay anh nắm lấy chỗ đang rực lửa, để cho dục vọng của hai người áp sát chặt chẽ với nhau.
Kim Hàn Bân ôm lấy bả vai Kim Trí Nguyên, chôn đầu trong hõm vai anh, để hơi thở ấm áp phà vào cổ Kim Trí Nguyên, khiến cho động tác của anh ngày một nhanh hơn.
Ghế sa-lông rất rộng nhưng với hai chàng trai trưởng thành thì nó vẫn chật chội vô cùng. Kim Trí Nguyên chống một chân xuống đất, một chân quỳ trên ghế sa-lông, bàn tay vẫn đang nắm lấy chỗ giao kết của hai người mà chuyển động một cách nhanh chóng.
Hơi thở Kim Hàn Bân bắt đầu rối loạn, tiếng thở dốc đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, đôi tay vòng quanh bả vai Kim Trí Nguyên càng siết chặt hơn.
"Trí Nguyên..." Tiếng kêu của Kim Hàn Bân xen lẫn trong hơi thở nặng nề. Cậu bị Kim Trí Nguyên nửa ôm nửa ngồi trên ghế sa-lông, kích thích cơ thể mạnh liệt khiến eo của cậu mỏi nhừ, "Để em... nằm xuống..."
Ánh mắt Kim Trí Nguyên hơi buồn bã, bàn tay anh buông nơi ấy ra, lại để Kim Hàn Bân nằm xuống.
Chiếc quần jean của Kim Hàn Bân vẫn còn vướng trên đầu gối, Kim Trí Nguyên vừa thở dốc vừa kéo cả quần trong lẫn quần ngoài của cậu ra, sau đó cúi xuống, lần thứ hai chạm vào môi Kim Hàn Bân. Ánh mắt của họ chạm nhau, đen huyền và sâu thẳm. Kim Hàn Bân để đầu lưỡi ngây ngốc dò xét, Kim Trí Nguyên lập tức đón nhận. Hai đầu lưỡi mềm mại quấn lấy nhau trong khoang miệng, đốt cháy tất cả bằng sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Kim Hàn Bân không thể nuốt nước bọt, chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe miệng. Kim Trí Nguyên tham lam mà hôn cậu, hôn rất sâu, cánh mũi Kim Hàn Bân phập phồng thở gấp.
Kim Trí Nguyên vừa hôn Kim Hàn Bân vừa kéo áo sơ mi của Kim Hàn Bân xuống dưới cánh tay, sau đó rời bỏ đôi môi của cậu mà hôn xuống bụng.
Cơ thể Kim Hàn Bân run lên, hay tay luồn vào tóc Kim Trí Nguyên, ôm siết lấy anh.
Cả người cậu nóng hổi, nơi ấy đứng thẳng chạm vào ngực Kim Trí Nguyên, cách một lớp áo mà cọ xát Kim Trí Nguyên một hồi. Kim Trí Nguyên nóng nảy giật phăng chiếc áo ra, không thể chờ đợi mà cúi đầu xuống cắn nhẹ cơ bụng của Kim Hàn Bân, dọc theo bụng xuống dưới, hôn thẳng xuống cơ chéo bụng rồi ngập ngừng ở bắp đùi.
Kim Hàn Bân co gối, ngón chân dãn ra, nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ.
"Ôm lấy anh." Kim Trí Nguyên cảm thấy mình sắp nổ tung vì dục vọng, thế nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà dẫn dắt Kim Hàn Bân.
Kim Hàn Bân như đang bị mê hoặc, bàn chân phải gác lên lưng Kim Trí Nguyên.
Kim Trí Nguyên mỉm cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn.
Dục vọng của Kim Hàn Bân vẫn đứng thẳng như trước, Kim Trí Nguyên vươn tay, dùng ngón tay cái thô ráp xoa nắn đỉnh đầu, làm rỉ ra không ít nước.
Kim Hàn Bân thở ồ ồ, gần như rên lên: "Trí Nguyên... đừng..."
Kim Trí Nguyên nhìn lên và thấy khuôn mặt Kim Hàn Bân đỏ bừng, mang theo nét mê say hút hồn anh. Anh cũng không nhịn được nữa, dùng môi hôn Kim Hàn Bân để cậu gắng gượng một chút, lập tức Kim Hàn Bân giật nảy mình như bị điện giật.
Kim Trí Nguyên nắm lấy chỗ ấy, dùng lưỡi liếm nhẹ, sau đó ngậm lấy phân nửa.
Kim Hàn Bân hít một hơi thật sâu, vô thức ôm chặt lấy eo Kim Trí Nguyên.
"Trí Nguyên..." Giọng nói như bị nghiền nát.
Còn chuyện gì kích thích bằng âm thanh khàn khàn gọi tên mình trong lúc dục vọng dâng trào?
Kim Trí Nguyên nuốt cái ấy vào trong cổ họng, anh không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, bị cái ấy chạm vào yết hầu khó chịu vô cùng, thế nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác thỏa mãn.
Gương mặt Kim Hàn Bân đỏ au, ánh mắt say mê, khóe mắt vô thức Kim vài giọt nước mắt. Khoái cảm mãnh liệt bao phủ cả người Kim Hàn Bân khiến ý thức của cậu dần mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc đang lấp đầy cơ thể.
Tay cậu lúng túng túm chặt tóc Kim Trí Nguyên, muốn dừng nhưng lại không dừng được, nơi ấy mất kiểm soát mà đứng thẳng lên, cuối cùng cương đến hết mức, một dòng chất lỏng ấm áp phun ra.
Bắn hết vài lần, Kim Trí Nguyên không tránh kịp mà bị sặc một cái, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Kim Hàn Bân thở một hơi thật dài, mọi thứ trước mặt dần hiện ra rõ ràng. Đôi mắt cậu thất thần nhìn trần nhà, thở từng hơi khó nhọc, đến khi nghe tiếng Kim Trí Nguyên bị sặc mới chợt nhớ ra mà đỏ mặt.
"Thoải mái không?" Kim Trí Nguyên nhìn cậu, đáy mắt đọng nước, bao phủ cả người Kim Hàn Bân.
Kim Hàn Bân xấu hổ nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, cậu đưa tay ôm mặt Kim Trí Nguyên.
"Em yêu anh." Kim Hàn Bân nói.
"Anh cũng yêu em." Kim Trí Nguyên nói xong lại hôn cậu lần nữa, trong miệng anh còn Kim mùi tanh nồng nhưng mùi vị kia đều thuộc về bọn họ.
"Em cũng giúp anh." Kim Hàn Bân cảm thấy nơi ấy của Kim Trí Nguyên vẫn đang chào cờ, phần đỉnh nhiều lần cọ xát vào bắp đùi của cậu, cọ đến mức khiến Kim Hàn Bân run rẩy.
"Được." Kim Trí Nguyên cười nói, "Chúng ta đi tắm trước đã."
Chương 49
Kim Trí Nguyên ôm Kim Hàn Bân bước vào phòng tắm. Anh vặn vòi hoa sen, điều chỉnh nước nóng, dòng nước ấm áp chảy xuống, thấm ướt cả hai người.
Áo sơ-mi của Kim Hàn Bân vẫn còn khoác trên người, bị dòng nước xối vào thì trông mờ hẳn, dính sát vào cơ thể.
Kim Trí Nguyên cảm thấy khó thở, đẩy mạnh Kim Hàn Bân vào bức tường đối diện, thô bạo giật áo sơ-mi của cậu ra, anh dùng lực rất mạnh khiến mấy chiếc nút áo bị giật tung.
"Anh làm hỏng áo sơ-mi của em rồi, phải bồi thường đấy." Kim Hàn Bân cũng thở nặng nề, tấm lưng dựa vào bức tường lạnh ngắt, chẳng thoải mái chút nào.
"Anh lấy thân mình bồi thường cho em." Kim Trí Nguyên đáp, hơi cúi xuống, cắn nhẹ điểm hồng trước ngực Kim Hàn Bân.
"A——" Kim Hàn Bân bị cắn đau, tay chống trên vai Kim Trí Nguyên, "Nhẹ thôi."
Cậu cảm thấy thân dưới của mình vừa bắn xong nhưng lại có cảm giác nữa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền đưa tay sờ nửa người dưới của Kim Trí Nguyên. Quả nhiên, vẫn còn hăng hái lắm.
"Em giúp anh bắn." Kim Hàn Bân nói, nắm lấy cái ấy định xoa nắn.
"Được, em giúp anh." Kim Trí Nguyên nói dứt câu, lấy bàn tay Kim Hàn Bân ra, đương lúc cậu đang ngạc nhiên thì bất ngờ đè lên vai Kim Hàn Bân, xoay cả người cậu lại để cậu áp vào bức tường gạch, còn anh thì ôm chặt cậu từ phía sau.
Đến lúc này Kim Hàn Bân mới nhận ra Kim Trí Nguyên đang muốn làm gì.
Mặc dù cậu không hẳn không muốn xảy ra quan hệ với Kim Trí Nguyên, nhưng mà...
"Trí Nguyên..." Kim Hàn Bân muốn quay người nhưng bị Kim Trí Nguyên mạnh mẽ cản lại, chỉ có thể quay đầu khó nhọc, "Em..."
Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi môi đã bị Kim Trí Nguyên chặn lại, dòng nước từ vòi hoa sen xối lên đầu và người họ. Nước chảy dọc từ gương mặt vào trong khoang miệng, mùi nước máy rất quái dị, cộng thêm hương vị của đối phương, kích thích khoang miệng lẫn nhau.
Áo sơ-mi của Kim Hàn Bân đã bị ném xuống đất, ướt nhẹp một đống, cơ thể hai người kề sát nhau, vòm ngực của Kim Trí Nguyên áp sát vào phần lưng bóng loáng của Kim Hàn Bân. Thậm chí Kim Hàn Bân còn có thể cảm nhận được từng múi cơ bụng của anh.
Mà cái bộ phận nóng rực ấy lại vừa vặn chạm vào chỗ lõm sau lưng mình.
Trong phòng tắm phủ đầy hơi nước mịt mờ, cảm giác ấm áp kích thích thần kinh của cả hai, mà dòng nước chảy rì rì lại khiến làn da kề sát nhau càng thêm trơn trượt.
"Anh muốn em, Hàn Bân." Kim Trí Nguyên thở vào tai Kim Hàn Bân, anh đã nhẫn đến cực hạn.
Kim Hàn Bân cảm thấy cây gậy sau lưng mình đã nóng hừng hực, biết anh đang đau khổ chịu đựng, cuối cùng lòng cũng mềm nhũn, nói: "Cái đó, anh nhanh lên."
Vừa nhận được lệnh, Kim Trí Nguyên vui mừng khôn xiết, xoay người lấy một ít sữa tắm, xoa lên người Kim Hàn Bân, hai tay của anh nóng rực như lửa chạy dọc người Kim Hàn Bân, lập tức làm đốt cháy tất cả niềm đam mê dồn nén.
Chưa có ai vuốt ve mình như thế nên môi lưỡi Kim Hàn Bân lập tức khô khốc, cơ thể đỏ ửng lên nhưng may được bọt sữa che phủ, bộ phận phía dưới lại một lần nữa ngẩng lên.
"Em lại hứng rồi." Kim Trí Nguyên cười, tay trái nắm lấy bộ phận nhạy cảm của cậu nhẹ nhàng xoa nắn, tay phải lại đẩy sữa tắm vào nơi chưa có ai chạm vào kia.
Ngay cả bản thân cũng chưa từng chạm vào nơi nhạy cảm kia nay lại bị một ngón tay thon dài đưa vào, cơ thể Kim Hàn Bân lập tức cứng đờ, nơi ấy đột nhiên thắt lại, mút chặt ngón tay Kim Trí Nguyên.
"Thả lỏng nào." Kim Trí Nguyên nói, đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này, căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, khiến mồ hôi hòa cùng nước ấm chảy xuống, "Anh sợ làm em đau."
Kim Hàn Bân hít vào một hơi thật dài, cố gắng thả lòng người.
Lúc này Kim Trí Nguyên mới cẩn thận tiến vào thăm dò từng chút một.
"Đau..." Sắc mặt Kim Hàn Bân trắng bệch, hai tay nắm chặt Kim Trí Nguyên hơn. Đáng chết, chỗ đó nhỏ như vậy, bọn gay sao có thể làm được chứ.
Bây giờ chỉ mới là ngón tay, lát nữa phải chịu đựng sao đây, Kim Hàn Bân tưởng như muốn kêu dừng lại.
"Anh vào nhanh đi!" Kim Hàn Bân cam chịu nói, dù sao cũng phải chịu đau, chi bằng làm thật nhanh, còn phải chịu đựng màn mở đầu khó chịu này để làm gì!
Kim Trí Nguyên bật cười: "Không làm tốt phần mở đầu lát nữa sẽ rất đau đấy." Dứt lời lại cho thêm một ngón tay vào.
Khuôn mặt Kim Hàn Bân lại càng thêm trắng, cả người cậu như muốn nhũn ra. Cái cảm giác khó chịu này khiến cậu nhũn ra như con chi chi, thiếu điều đứng không vững.
Kim Trí Nguyên biết Kim Hàn Bân khó chịu, chính anh cũng chẳng thoải mái hơn, rõ ràng đã nhịn hết mức đến nỗi chỉ hận không thể lập tức công thành đoạt đất, nhưng vẫn cố nín nhịn làm hết phần mở màn, ngón tay nhanh chóng tăng lên ba ngón.
Kim Hàn Bân cảm giác mình sắp vỡ vụn, cậu hít một hơi thật dài, miễn cưỡng quay đầu nói: "Hôn em."
Kim Trí Nguyên nhận lệnh tiến lên, mút mạnh cánh hoa đỏ thẫm kia, răng môi quấn lấy nhau. Tiếng nước bọt xen với tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vô cùng kích thích Kim Trí Nguyên, anh lấy mấy ngón tay ra, áp sát người vào.
"Anh yêu em, Hàn Bân." Anh cắn lỗ tai đỏ bừng của Kim Hàn Bân, đem bộ phận nóng rực kia tiến vào.
Anh đừng vừa rót lời đường mật vừa tiến vào chứ! Kim Hàn Bân cảm thấy cơ thể mình bị xâm nhập từng chút một, căng thẳng cong người, ôm lấy cánh tay Kim Trí Nguyên đang đặt trên eo mình.
"Đau không?" Tiến vào một phần ba, Kim Trí Nguyên cảm thấy mình sắp chịu không nổi, nhưng vẫn nín nhịn đau lòng thay cho Kim Hàn Bân.
Còn điều gì đau khổ hơn chuyện này không?
Đau – chết – tôi – rồi!
Kim Hàn Bân muốn gào thét, tại sao mấy người đồng tính lại thích làm chuyện này chứ!
"Đừng nói vớ vẩn nữa, tốc chiến tốc thắng!" Kim Hàn Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
Kim Trí Nguyên tiếp tục tiến vào, nơi sâu thẳm ấy mút chặt lấy mình, khiến anh sung sướng vô cùng, lại muốn nhiều hơn thế...
"Xong chưa!" Kim Hàn Bân cảm thấy mình như chết ngay lập tức, tại sao lại thô và dài như thế!
"Ừm, cuối cùng cũng vào hết." Kim Trí Nguyên thở ra một hơi, cầm lấy tay Kim Hàn Bân chạm vào chỗ gắn kết của bọn họ.
Ai muốn chạm chỗ này chứ!
Cả người Kim Hàn Bân đỏ au như con tôm luộc.
Vội vã giật tay về, Kim Hàn Bân cũng thở dốc, cái thứ to lớn kia làm cả người cậu trướng đau vô cùng, thế nhưng sau cơn đau lại sinh ra một loại cảm giác sung sướng lạ kỳ, đó là một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
"Hàn Bân, anh không nhịn được nữa." Sợi dây lý trí của Kim Trí Nguyên cuối cùng cũng đứt đoạn, đột nhiên rút ra rồi lại mạnh mẽ tiến vào.
Kim Trí Nguyên, em muốn chết cùng với anh!
Này là muốn xé rách cả người em ra sao?
Trong đầu Kim Hàn Bân lập tức hiện ra hình ảnh cậu và Kim Trí Nguyên sống mái với nhau, lập tức cả người lại bị vận động điên cuồng của anh khống chế.
Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá!
Kim Hàn Bân bị tiến vào đến mức chảy nước mắt, cậu nắm lấy cánh tay Kim Trí Nguyên cắn một cái thật mạnh.
Kim Trí Nguyên bị cắn một cái, nỗi đau trên cánh tay lại kích thích dục vọng cơ thể của anh, mạnh mẽ rút ra lại dùng hết sức đi vào.
Kim Hàn Bân bị tiến vào đến nỗi mặt mũi tối sầm, cuối cùng đành phải nghẹn ngào kêu lên.
Rõ ràng là đau đớn thế nhưng cơ thể bị người yêu tiến vào lại đem đến một loại khoái cảm mà Kim Hàn Bân muốn dừng cũng không được. Cậu không biết phải gọi tên loại hạnh phúc xen lẫn khó chịu này như thế nào, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình lắc lư theo chuyển động của Kim Trí Nguyên, mơ hồ giống như thuyền nhỏ xóc nảy giữa cơn sóng dữ.
Dòng nước từ vòi hoa sen vẫn chảy trên vai họ không ngừng, động tác của Kim Trí Nguyên lại càng mạnh mẽ hơn.
Vậy mà trong loại cảm giác gần như bị làm nhục này, Kim Hàn Bân lại cảm thấy có một chút khoái cảm, trước mắt cậu đều hóa thành một màu đen, cả người nhũn ra, đành phải để Kim Trí Nguyên ôm lấy mình, bằng không cậu sợ mình sẽ không đứng vững.
"Sâu... sâu quá..." Kim Hàn Bân thở hổn hển.
Kim Trí Nguyên đã chìm trong cơn khoái cảm, vốn chẳng nghe được cậu nói gì, nơi ấy của anh cứng như thép, đóng dấu Kim Hàn Bân chẳng dễ chịu chút nào.
Kim Hàn Bân chẳng biết cả hai ra vào bao lâu, cậu thấy mình như con thuyền nhỏ lúc chìm lúc nổi giữa ngọn sóng dữ, cho đến mãi sau này, chuyện này từ từ mang đến cho cậu một loại khoái cảm thấm vào xương tủy mới biết mùi vị, xen lẫn với đớn đau, thích thú đong đầy.
"Anh... anh sắp ra..." Cằm Kim Trí Nguyên gác trên vai Kim Hàn Bân, vòm ngực phập phồng thở mạnh.
"Không được bắn ở trong." Kim Hàn Bân chợt cảm thấy nơi ấy hơi trướng lên, vội vàng đẩy anh ra, xoay người lại, đối mặt với Kim Trí Nguyên.
Vừa lúc Kim Trí Nguyên bắn ra, tinh dịch bắn lên bụng Kim Hàn Bân, hòa cùng sữa tắm trượt xuống.
Hình ảnh ấy kích thích mạnh mẽ thị giác của cả hai, Kim Trí Nguyên không thể kìm chế mà ôm chặt lấy Kim Hàn Bân. Cả người Kim Hàn Bân toàn là sữa tắm, ôm vào rất trơn trược, nhưng loại xúc cảm kỳ dịu này lại rất thoải mái, hai người giúp nhau bắn ra, Kim Hàn Bân cảm thấy Kim Trí Nguyên dường như lại rục rịch lần nữa.
Kim Hàn Bân: "..."
Kim Trí Nguyên thở gấp: "Tắm rửa trước đã, sau đó mới làm lần hai!" Dứt lời liền đưa tay lấy vòi hoa sen, bắt đầu kì cọ cho Kim Hàn Bân.
Kim Hàn Bân chạm vào mặt anh, mỉm cười nói: "Chỉ một lần thôi, em sợ mai không dậy nổi."
Chờ Kim Hàn Bân tắm rửa sạch sẽ xong, Kim Trí Nguyên cầm tấm khăn lông thật to lau khô cơ thể hai người, sau đó ôm Kim Hàn Bân về phòng mình.
Giường trong phòng Kim Trí Nguyên rất lớn, mặc dù đang là mùa hè nhưng vẫn trải ga giường dày dặn ấm áp và gối chăn mềm mại, anh cầm remote máy điều hòa, điều chỉnh đến độ thấp nhất.
Kim Hàn Bân cứ trần truồng nằm trên chiếc giường mềm mại như thế, dáng người cậu thon dài, làn da trắng nõn, cứ nằm sấp như thế trông chẳng khác nào một cậu người cá đang mắc cạn. Trên lưng còn in lại dấu vết sau cuộc tình, những dấu hôn đỏ hồng cùng vết cấu trải dọc lưng cậu.
Làn gió lạnh thổi vào người khiến lưng cậu nổi da gà, Kim Hàn Bân thoải mái mà thở ra một hơi.
Dư vị hạnh phúc vẫn còn khiến cậu phải thở dốc, cơ thể cũng phập phồng theo nhịp thở.
Hai mắt Kim Trí Nguyên lập tức nóng lên, lấy cả người đè lên mình cậu.
"Cút ngay, nặng muốn chết." Kim Hàn Bân lẩm bẩm, nhưng nói vậy thôi chứ cậu không đẩy Kim Trí Nguyên ra.
Cả hai cứ nằm khỏa thân như thế, cơ thể vừa mới tắm xong tản ra mùi hương sữa tắm dễ chịu, cảm giác ôm nhau vô cùng thoải mái.
Kim Trí Nguyên nhẹ nhàng liếm láp vành tai Kim Hàn Bân, xúc động nói: "Hàn Bân, anh cảm thấy rất hạnh phúc."
Lỗ tai Kim Hàn Bân đỏ bừng, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
"Em bắt đầu yêu anh từ khi nào vậy?" Kim Trí Nguyên hỏi.
"Không biết..." Kim Hàn Bân chôn đầu trong chiếc gối, "Chỉ biết từ rất lâu rồi..."
"Chúng ta thật là khờ dại!" Hỏi xem ai yêu ai trước đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là sau này bọn họ có thể ở bên nhau.
Kim Trí Nguyên hôn cần cổ Kim Hàn Bân, hôn dọc xuống rãnh lưng, từ từ hôn xuống thấp.
Hơi thở Kim Hàn Bân trở nên nặng nề.
"Em lại hứng lên rồi à." Kim Trí Nguyên cười khẽ, vươn tay chạm vào cái ấy của Kim Hàn Bân, nắm lấy nơi đang dựng đứng chạm vào chăn mền.
"Vớ vẩn, không phải anh cũng vậy sao." Kim Hàn Bân (#‵′) 凸, là đàn ông thì bị kích thích đều cương hết, đừng tưởng rằng em không biết cái ấy cầm thú của anh đang đâm vào bắp đùi em.
Kim Trí Nguyên vuốt cái ấy của cậu, lại nhìn vào nơi vừa bị mình do thám xong, phát hiện nơi ấy đã sưng đỏ.
"Sưng rồi." Anh sờ vào nơi ấy, cảm thấy đau lòng không thôi.
Bớt giỡn đi, lần đầu tiên thì ai chẳng như vậy.
Kim Hàn Bân úp mặt vào gối, nổi điên: "Vậy cuối cùng anh có làm hay không!"
Kim Trí Nguyên cười cười, mặc dù bình thường Kim Hàn Bân hơi kiêu ngạo, nhưng là một kẻ rất biết chăm sóc người khác.
"Anh không chịu được." Anh nói, "Lần này sẽ không đi vào."
Kim Hàn Bân đang tự hỏi, liền cảm giác được Kim Trí Nguyên kéo thẳng hai chân cậu, chân Kim Hàn Bân thon dài thẳng tắp, khép chân vào liền nhìn thấy một khe hở nhỏ ngay chính giữa.
Lập tức Kim Trí Nguyên cầm lấy dục vọng của mình, đưa vào nơi đùi Kim Hàn Bân vừa khép lại, bắt đầu tiến vào rút ra.
Thì ra còn có thể như thế...
Bắp đùi truyền đến cảm giác kích thích mồn một, mặt Kim Hàn Bân đỏ nhiều hơn, nhưng không có cảm giác đau đớn khi bị tiến vào, cảm giác dâm mỹ này khiến cậu nhỏ của Kim Hàn Bân vô cùng phấn chấn, cuối cùng cậu không nhịn được mà đưa tay an ủi phía trước của chính mình.
Nhiệt độ của gian phòng ngày một thấp, mà cơ thể của hai người lại nóng hổi.
Loại khoái cảm này, không chỉ xuất hiện trên cơ thể họ, mà còn len lỏi vào tâm hồn.
Yêu một người lâu đến thế, tưởng rằng cả đời cũng không thể chạm vào nhau, ấy mà người ấy lại hoàn toàn thuộc về mình!
.
.
.
Nguyên văn "Thực tủy tri vị": đại khái là lần đầu cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành nghiện.
Chương 50
Hai người làm đến tận khuya, cuối cùng kiệt sức, ôm nhau ngủ thật say.
Sáng ngày hôm sau, Kim Hàn Bân mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng lạ lẫm, ngạc nhiên một lúc rồi mới nhớ ra mình đang ở trong phòng Kim Trí Nguyên.
Kim Trí Nguyên không ở bên cạnh, chắc đã rời giường từ sớm, anh không đành lòng gọi mình dậy nên mới ra ngoài trước đây.
Vậy cũng tốt thôi, Kim Hàn Bân nhớ đến cảnh mây mưa điên cuồng tối qua, lỗ tai cậu nóng rực như bị phỏng, theo đó là một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời từ đáy lòng.
Cuối cùng bọn họ cũng có được nhau!
Kim Hàn Bân vừa nhúc nhích một cái, eo và lưng đã đau thắt.
Oái! Tên Kim Trí Nguyên chết tiệt!
Kim Hàn Bân mắng thầm trong bụng, đỡ eo bước chậm xuống giường.
Phòng Kim Trí Nguyên nằm ở giữa, to hơn phòng Kim Hàn Bân rất nhiều, còn có một ban công nhỏ nằm ngoài cửa sổ trần, nhưng bây giờ cửa sổ đang kéo rèm che khiến cả gian phòng trở nên mờ tối.
Kim Hàn Bân bước từ từ đến gần cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời lập tức chiếu vào, khiến cả căn phòng sáng sủa hẳn lên.
Căn phòng dù lớn nhưng bày trí rất đơn giản, chỉ có một tủ quần áo to to, trong tủ có một tấm kính lớn. Kim Hàn Bân nhìn thoáng ngang mới nhận ra mình còn đang khỏa thân, khắp người đều là dấu vết của cuộc tình tối qua, mờ ám đến mức làm người ta khó lòng mà nhìn thẳng.
Mặt Kim Hàn Bân nóng bừng, cậu mở tủ quần áo, lấy bừa một chiếc áo sơ-mi và quần dài của Kim Trí Nguyên mặc vào luôn, đến lúc này mới thoải mái mà dò xét căn phòng của anh.
Cạnh cửa có một chiếc bàn dài kê sát tường, trên bàn bày đầy tài liệu và các đồ dùng văn phòng, còn có một chiếc đèn bàn màu đen, trên bàn một tí là kệ sách, chất đầy các loại sách vở.
Kim Hàn Bân hơi tò mò muốn biết Kim Trí Nguyên hay đọc loại sách gì, liền đứng cạnh giá sách, bắt đầu nghiên cứu những quyển sách kia.
Kim Trí Nguyên đọc rất nhiều thể loại sách, tiểu thuyết có, văn xuôi có, cũng có sách chuyên ngành quản lý tài chính, còn có cả bách khoa toàn thư.
Kim Hàn Bân cảm thấy vô cùng hào hứng, mê mẩn nhìn chồng sách, bỗng dưng cậu sững sờ, chỉ thấy ở góc phải phía dưới giá sách có một chồng sách dày cộm, toàn là sách vở về Đài Loan.
Phong thổ Đài Loan, các trường học nổi tiếng ở Đài Loan, nghiên cứu cách ngành học ở Đài Loan, danh sách các công ty xí nghiệp ở Đài Loan, thậm chí còn có sách dạy tiếng Đài.
Hơi thở Kim Hàn Bân tưởng như dừng lại, trong lòng cậu dâng lên một loại cảm xúc khó nói thành lời.
Nằm ở cuối chồng sách, còn có một túi sơ-mi trong suốt đựng tài liệu.
Trước giờ Kim Hàn Bân không thích xem trộm những thứ riêng tư của người khác, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại cầm chiếc túi sơ-mi kia lên.
Từ chiếc túi sơ-mi đổ ra đầy các loại biểu mẫu và đơn xin, Kim Hàn Bân nhìn thoáng qua, đương nhiên là đơn xin đi Đài Loan công tác của Kim Trí Nguyên gửi Huy Đế Quốc Tế, cuối tờ đơn còn có chữ ký của Kim Trí Nguyên, mà thời gian ghi trong đấy lại cách ngày cậu trở về không lâu.
Nói cách khác, nếu như không phải vừa lúc mình về, Kim Trí Nguyên sẽ đến Đài Loan để làm việc sao?
Lồng ngực Kim Hàn Bân như vừa được lấp đầy, hai mắt cậu đỏ hoe.
Vừa lúc cửa phòng mở, Kim Trí Nguyên rón rén bước vào.
"Em dậy rồi!" Kim Trí Nguyên nhìn thấy Kim Hàn Bân đứng cạnh bàn, lập tức thả lỏng, cười nói: "Chắc là mệt lắm, em muốn ngủ tiếp không?"
Kim Hàn Bân nhìn thẳng vào anh, trong mắt đong đầy ấm áp.
Kim Trí Nguyên hơi rùng mình, lúc này mới nhận ra thứ Kim Hàn Bân đang cầm trong tay, nhất thời bối rối, vội lấy lại tờ đơn kia: "Em xem cái này làm gì?"
Tùy tiện nhét xấp tài liệu về chỗ cũ, lúc anh vừa xoay người, Kim Hàn Bân bỗng nhiên vịn lấy vai anh: "Anh vốn định đến Đài Loan làm việc à?"
Kim Trí Nguyên khẽ thở dài, một tay vuốt ve gương mặt cậu: "Nếu như em mãi mãi không quay về, anh đành phải đi tìm em thôi."
Vì lý do chính trị, nếu không lấy cớ học tập hoặc làm việc, người ở đại lục muốn qua Đài Loan ở lâu là một chuyện vô cùng khó khăn. Mặc dù Kim Trí Nguyên nói đến Đài Loan tìm Kim Hàn Bân nhưng anh chẳng có cách nào liên lạc với cậu, nếu tự mình tìm, thời gian chẳng đủ để anh tìm kiếm Kim Hàn Bân. Mà cho dù có tìm được đi chăng nữa, cũng không có thì giờ để anh theo đuổi Kim Hàn Bân cho thật tốt.
Sau khi anh biết chắc rằng người mình yêu là Kim Hàn Bân, anh đã dốc sức xin trường cho mình một suất trở thành sinh viên trao đổi, nhưng đã hết hạn nên Kim Trí Nguyên đành phải đặt hết hi vọng vào công việc sau này của mình.
Trên thực tế, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.
Anh không chắc Kim Hàn Bân có cảm giác gì với anh, thậm chí còn không biết Kim Hàn Bân có thích đàn ông hay không, biện pháp duy nhất, chính là tìm cơ hội ở bên cạnh cậu ấy, từ từ chen vào cuộc sống của cậu.
Kim Hàn Bân không nói thêm gì nữa, hôn thẳng vào môi anh.
Kim Trí Nguyên cũng không kìm được mà ôm lấy eo cậu.
"Shhh..." Kim Hàn Bân hít hà làm Kim Trí Nguyên giật mình nhớ ra.
"Đau sao?" Kim Trí Nguyên vô cùng đau lòng ôm Kim Hàn Bân lên giường nằm xuống: "Để anh nhìn xem."
"Không sao đâu." Kim Hàn Bân muốn đá văng anh đi cho rồi, đàn ông đàn ang làm gì đau đến không rời giường được, so với hình tượng rắn rỏi của cậu trông có hợp chút nào đâu?
Kim Trí Nguyên bật cười, nhẹ nhàng bắt lấy bàn chân cậu đang đá tới, huơ huơ một lọ thuốc thoa ngoài da, nói: "Đây là thuốc anh mua đó, thoa vào sẽ nhanh khỏi." Nói xong lại đè đôi chân đang giãy dụa của Kim Hàn Bân, nói: "Đừng quậy, anh đau lòng."
Kim Hàn Bân dừng lại, quyết định cầm gối che kín đầu mình.
Kim Trí Nguyên kéo quần Kim Hàn Bân ra, vừa cởi vừa nói: "Ừm, chúng ta đúng là một đôi trời sinh, quần áo của anh em mặc rất vừa."
"Nói mấy điều vớ vẩn như thế làm gì." Kim Hàn Bân cầm chiếc gối đánh vào đầu Kim Trí Nguyên một cái, sau đó nhìn thấy mông mình trần trụi trong không khí crack——, cùng với vẻ mặt crack—— đang chăm chú kéo đôi chân của cậu ra.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào khiến nơi bí mật hiện ra trước đôi mắt chẳng Kim chút ngại ngùng của Kim Trí Nguyên, khiến gương mặt tuấn tú của Kim Hàn Bân đỏ đến mức muốn hộc máu.
Mặc dù tối qua hai người đã điên cuồng chiếm hữu nhau, nhưng đương lúc ý loạn tình mê sẽ không nhìn ngắm mình và đối phương nhiều. Bây giờ đang ban ngày ban mặt lại nhìn thấy Kim Trí Nguyên rõ ràng như vậy, Kim Hàn Bân cảm thấy khó mà thích ứng.
"Sưng lên rồi... May là không bị chảy máu." Kim Trí Nguyên mang vẻ mặt đau lòng, anh mở tuýt thuốc thoa, dùng ngón giữa quẹt một chút thuốc màu xanh, nhẹ nhàng thoa vào nơi ấy của Kim Hàn Bân, sau đó lại theo khe hẹp mà đẩy ngón tay vào.
Nơi bí mật của cơ thể lại bị xâm lấn, mặc dù lý do nghe có vẻ rất hợp pháp, nhưng Kim Hàn Bân vẫn hận mình không thể trở nên trong suốt.
"Hmm... đau quá..." Kim Hàn Bân nhẹ nhàng đá Kim Trí Nguyên một cái, "Đều tại anh."
"Ừm, là tại anh." Kim Trí Nguyên ăn no một bụng đương nhiên phải gánh hết tội trạng, thoa thuốc xong, mặc quần vào cho Kim Hàn Bân rồi lại bò lên giường, ôm cậu từ phía sau.
"Anh yêu em." Mặc dù tối qua đã nói câu này nhiều lần, nhưng khi vừa nhìn thấy Kim Hàn Bân, anh cảm thấy có nói bao nhiêu lần cũng không đủ.
Thì ra yêu một người là như thế này, cảm giác hạnh phúc đong đầy lồng ngực đến đau nhức, chỉ còn cách dùng ngôn từ để thổ lộ.
Hai người cứ ôm nhau nằm trên giường như thế, ánh mặt trời chiếu vào người, Kim Hàn Bân cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì có thể hạnh phúc hơn.
Đương nhiên, dù hạnh phúc thế nào, bụng vẫn bị đói thôi.
Nên Kim Trí Nguyên nghe thấy tiếng dạ dàyKim Hàn Bân sôi ọt ọt.
"Đói bụng?" Kim Trí Nguyên bật cười, hôn nhẹ lên gương mặt cậu, "Anh đi nấu cơm cho em, em cứ ngủ tiếp đi."
"Không được!" Cơn đói làm ý thức của Kim Hàn Bân trở nên mạnh mẽ mà nhớ ra một chuyện, "Bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay em còn phải đi làm..."
"Giữa trưa rồi." Kim Trí Nguyên không ủng hộ mà kéo kẻ đang có ý đồ muốn xuống giường kia, "Anh đã giúp em gởi tin nhắn xin nghỉ cho công ty rồi."
Kim Hàn Bân nghe thấy thế thì quyết định quay trở về, thật ra cậu cũng không chắc mình còn có thể đi làm nổi không.
Kim Trí Nguyên đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng lại tối lờ mờ, sau đó ra khỏi phòng nấu cơm.
Kim Hàn Bân tiếp tục vùi trong chăn làm con heo nhỏ, cậu cuộn cả mình trong tấm chăn, chỉ lộ ra cái đầu, xoay vòng vòng mà đánh giá gian phòng.
Đây là phòng của Kim Trí Nguyên, giường của Kim Trí Nguyên, chăn gối đều Kim mùi của Kim Trí Nguyên.
Trong lòng Kim Hàn Bân ngập tràn cảm giác thỏa mãn, ừm, từ hôm nay trở đi, cậu muốn nơi này cũng ngập tràn mùi vị của chính mình.
Trong lòng cậu thầm lên kế hoạch, sau đó... ngủ quên mất tiu.
Hai tiếng sau, Kim Hàn Bân bị Kim Trí Nguyên đánh thức, cậu vẫn còn ngủ mê, vươn tay giơ vuốt vào Kim Trí Nguyên: "Đừng cãi."
"Ăn cơm thôi." Kim Trí Nguyên hôn nhẹ lên khóe môi cậu, kéo cậu dậy, nửa ôm nửa kéo Kim Hàn Bân xuống giường.
Rốt cuộc Kim Hàn Bân lăn qua lăn lại mấy lần cũng tỉnh, cậu duỗi lưng một cái, để chân trần đi đánh răng rửa mặt.
Chờ cậu vệ sinh xong bước vào phòng ăn, đã thấy trên bàn bày đầy những món mình thích.
Kim Hàn Bân quần quật hết cả buổi tối, bây giờ vô cùng đói khát, "Grào..." một tiếng rồi nhào đến.
Kim Trí Nguyên vội vàng ôm cậu lại, không biết lấy từ đâu ra một cái đệm lót để lên ghế: "Ngồi vào đây."
Mặt Kim Hàn Bân đỏ bừng, cậu cả giận nói: "Cơ thể ông đây rất khỏe, không cần ngồi đệm."
Kim Trí Nguyên ôm lấy cậu, trên mặt toàn là cưng chiều: "Sẽ đau đấy."
"Không đâu!" Một người đàn ông rắn rỏi sao có thể vì một tí xíu đau đớn mà cần phải ngồi đệm chứ!Kim Hàn Bân hất đầu không thèm để ý đến Kim Trí Nguyên.
"Vậy thì ngồi trên đùi anh." Kim Trí Nguyên thấy Kim Hàn Bân không chịu thỏa hiệp, vì vậy đưa ra một phương án thay thế.
Làm vậy có thể yên ổn mà ăn cơm sao?
Kim Hàn Bân rất nghi ngờ!
Vì vậy sau khi cân nhắc cả hai phương án, cậu đành phải miễn cưỡng ngồi lên tấm đệm.
Đúng là thoải mái hơn rất nhiều, nỗi bất mãn trong lòng Kim Hàn Bân vơi đi một tí, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào các món ăn ngon.
Chờ cậu ăn được một lúc, Kim Trí Nguyên buông đũa, nhìn cậu nghiêm túc: "Hàn Bân, lát nữa anh sẽ chuyển phòng cho em!"
Mặc dù thân thể Kim Hàn Bân bây giờ không thoải mái cho lắm, nhưng ngày mai cậu phải đi làm rồi, nếu như hôm nay không chuyển nhanh thì phải đợi thêm một tuần nữa, bây giờ Kim Trí Nguyên một ngày cũng không thể đợi thêm.
Kim Hàn Bân cơm nước no nê, máu huyết đều tập trung ở dạ dày, khó tránh khỏi đầu óc chậm tiêu, nghe vậy chỉ ngơ ngác nhìn Kim Trí Nguyên: "À?"
"À cái gì mà à!" Kim Trí Nguyên chọt vào trán cậu, "Bây giờ em đã là người của anh, sau này phải ở cùng anh, đương nhiên phải dọn đồ đạc vào phòng anh rồi!"
"Cái gì mà em là người của anh hả?" Nói hay lắm, kiểu như chính mình đang bị anh bao dưỡng vậy, đường đường là một người đàn ông, face để ở đâu hả, vốn dĩ Kim Hàn Bân vì chuyện nằm dưới đã vô cùng khó chịu rồi, bây giờ nghe nói thế liền lập tức tạc mao.
"Khụ." Bệnh tuổi dậy thì lại tái phát, Kim Trí Nguyên chợt nhận ra một điều thú vị, bản thân anh rõ ràng còn rất thích tính nhỏ mọn của Kim Hàn Bân, nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vì vậy liền lập tức sửa lại lời, khoát tay nói: "Được rồi, cả người anh đều là của em, em không thể bạc tình bội nghĩa với anh như vậy được!"
Với tư cách là công, chỉ cần lên giường làm chủ là được, ngoài miệng cứ nhún nhường thụ thụ vậy!
Kim Trí Nguyên cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm giữ tinh hoa của việc trở thành trung khuyển!
Kim Hàn Bân thấy Kim Trí Nguyên thức thời như vậy, bực bội trong lòng cũng vơi đi không ít, cậu nói: "Vậy thì chuyển phòng!"
Cho nên cơm nước xong xuôi, Kim Hàn Bân thong thả dựa vào đầu giường trong phòng mình, chỉ huy Kim Cu Li chuyển phòng cho mình.
"Ê, cẩn thận, đừng làm gãy cổ áo sơ-mi đó..." Kim Hàn Bân vừa chơi iPad vừa giành ra chút thời gian nhìn Kim Trí Nguyên dọn dẹp.
"Tài liệu các thứ không nên đem đi, sau này em còn phải làm việc ở đây." Kim Hàn Bân thấy Kim Trí Nguyên muốn dọn mớ đồ trên bàn, vội vàng cản lại, mặc dù hai người đã thân thiết với nhau nhưng ở chung một phòng là ổn rồi, công việc tách ra vẫn tốt hơn.
"À đúng rồi, có cần mang Đại Phát vào phòng không?" Kim Hàn Bân hỏi, dù sao nó cũng là tài sản chung của cả hai.
Kim Trí Nguyên nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không được, để con tụi mình nhìn mấy cảnh xấu hổ như thế không tốt."
Kim Hàn Bân: "..." Sao cậu lại hi vọng rằng Kim Trí Nguyên có thể tư duy bình thường được.
"Treo âu phục cẩn thận vào." Oái, Quả Hạch đã bị ăn mất tiêu rồi, Kim Hàn Bân vội vàng trồng thêm một Quả Hạch phía trước đại đội zombie, không quên nhắc nhở Kim Trí Nguyên, "Đồ lót của em với anh để ra riêng..."
"Liên quan gì, người em anh cũng chọc vào rồi, đồ lót của em đưa anh mặc cũng có sao đâu!" Kim Trí Nguyên nháy mắt mập mờ.
Kim Hàn Bân thẹn đỏ cả mặt: "Lần sau đến lượt em chọc anh."
Kim Trí Nguyên im miệng ngay, ngoan ngoãn mà sắp xếp từng cái cà-vạt, từng đôi bít tất, từng bộ đồ lót.
"Ồ, thụ thụ, bộ đồ ngủ này em còn giữ à!"
Kim Hàn Bân ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tay Kim Trí Nguyên đang cầm một bộ đồ ngủ SpongeBob SquarePants, đúng là bộ đồ bốn năm trước chính mình đã tặng cho Kim Hàn Bân.
Mặt cậu hơi hồng, Kim Hàn Bân vờ như chẳng quan tâm: "Ừa, bởi vì có bọt biển SpongeBob."
Trên mặt Kim Trí Nguyên tràn đầy tình cảm, giống như một con chó nằm sấp trên giường, đầu hướng về phía Kim Hàn Bân: "Bọt biển SpongeBob quan trọng hay anh quan trọng?"
Kim Hàn Bân: "..."
Ghét bỏ đẩy đầu ai kia ra: "Không được so sánh bọt biển SpongeBob với anh, đi dọn dẹp nhanh lên."
Ai kia lại chẳng muốn đi, cứ đưa môi ra phía trước: "Vậy em hôn anh một cái đi."
Anh lại bắt đầu giở trò trẻ con nữa sao?
Kim Hàn Bân liếc mắt, cuối cùng đành miễn cưỡng hôn nhẹ một cái, nhưng lập tức bị ai kia ôm lấy đầu, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Đến khi hai người tách ra, mấy cây Kim Hàn Bân trồng đã bị zombie ăn sạch bách.
"Oái! Kim Trí Nguyên, em muốn cho zombie ăn sạch não của anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro