Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1] vốn mở quán nên dư dả một chút để có chỗ cho "tâm hồn thảnh thơi"

     Tôi hay nói với đám nhân viên trẻ tuổi có ý định ra ngoài làm riêng rằng các con phải lấy mục tiêu tiết kiệm khoảng 5 đến 6 triệu yên để làm vốn mở quán. Nếu làm việc ở quán tôi, nhân viên được ăn hai bữa, vì thế không mất tiền ăn. Một tháng chúng có thể tiết kiệm được khoảng 10 nghìn yên, trong 5 năm có thể tiết kiệm được 6 triệu yên. Cộng thêm tiền vay ngân hàng, chúng đã có khoảng dư dả để mở quán. Chẳng may không thể tiết kiệm đủ số tiền ấy, không hẳn là không thể mở quán được. Quan trọng là dùng số tiền mình có trong tay vào đâu.
 
     Tôi xin kể tiếp về một cậu nhân viên cũ đã ra ngoài làm riêng. Cậu ta kết hôn sớm, rồi có luôn con. Cậu ta chỉ có thể tiết kiệm được có 3 triệu yên làm tiền vốn mở quán. Khi cậu ta đi xem mấy chỗ để mở quán, có một chỗ rộng tầm 50m2, trước đây là quán cà phê, và có một chỗ có diện tích khoảng 25m2, có một phòng vệ sinh. Xét về doanh thu, đương nhiên ai cũng muốn có nơi có diện tích và quy mô to rồi. Cậu ta bị cuốn hút bởi chỗ rộng 50m2 ấy, nhưng riêng tiền đặt cọc cũng đã mất 2 triệu yên rồi. Nếu vậy, cậu ta chỉ còn lại 1 triệu yên. Với 1 triệu yên ấy, việc xoay vòng vốn rất khó khăn và sẽ rất vất vả để tìm cách xây dựng quán sao cho hài lòng khách hàng.
 
     Với phương án lựa chọn chỗ 25m2, cậu ta có chút vốn dư ra và có thể đầu tư cho quán hay ho hơn theo ý tưởng của mình. Cuối cùng cậu ta lựa chọn chỗ này và có ý tưởng thú vị là đặt quầy bar di động trong quán. Vậy là cậu ấy không mất đồng nào để làm lại nội thất. Bếp nấu ăn loại to đẹp cũng không thể lắp vào được, nên cậu ta để đồ ăn đã được bọc trong màng thực phẩm lên quầy như cơm nắm chẳng hạn. Cứ bày đồ ăn phía trước mặt khách như thế và đương nhiên sẽ có những cuộc hội thoại kiểu như thế này diễn ra:
  - Quý khách có muốn dùng cơm nắm không ạ?
 
  - Vâng lấy giúp tôi.
 
  - Vậy quý khách dùng mấy gói ạ?
 
Món cơn nắm này chỉ việc cho vào lò vi sóng làm nóng lên là xong và cho thêm mấy tấm rong biển thơm giòn phục vụ khách. Còn rượu shochu thì chuẩn bị sẵn khoảng 30 loại vật, mỗi loại tầm 400 yên. Bằng cách như vậy, hình ảnh đẹp của quán chắc chắn làm hài lòng khách hàng. Nếu tăng thêm số lượng đồ ăn thức uống phục vụ thì có thể tận dụng luôn bếp nấu ăn trong căn hộ mình đang ở. Đó sẽ là khu bếp lí tưởng giúp sửa soạn và sơ chế qua trước khi đặt lên quầy bán. Không có nhiều tiền vốn lại không biết tận dụng hết tất cả những thứ ngay gần tay mình thì dại quá.
 
     Lý do tôi cho rằng chỗ có diện tích 25m2 phù hợp hơn là còn có lý do khác nữa. Chỗ đó nằm ở ven đường chính, nơi có ô tô thường xuyên qua lại, đúng nơi mà các xe ô tô phải dừng lại để chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Những người ngồi trong xe dừng trước cửa quán thường họ hay nhìn ra xung quanh. Khi họ trông thấy quán ăn mà có luôn quầy hàng di động bên trong thì họ sẽ thấy lạ và bắt đầu để ý đến.
 
     Chuyện phải đứng nhón chân trên chiếc thang bắc trong quán thật nguy hiểm. Nếu là quán 25m2 sẽ có nhiều nơi chậc ních đồ đạc. Trong quán ăn, không được đầu tư quá sức mình để làm mất đi “tâm hồn thảnh thơi thư giản". Đây chính là bí quyết giúp cho việc kinh doanh của tôi thành công đấy.
 
     Những nhân viên đã rời quán tôi ra ngoài làm độc lập tính đến bây giờ cũng có khối đứa đang kinh doanh cùng lúc nhiều quán. Xe hai bánh sẽ vững hơn xe một bánh, xe ba bánh chắc chắn hơn xe hai bánh. Giống như vậy, quả thật nếu bạn mở liền một lúc ba quán sẽ vững vàng kinh tế hơn. Để làm được điều đó phải biết tiết kiệm dành dụm vốn ngay sau khi mở quán đầu tiên.
 
     Sau khi bắt đầu kinh doanh quán nhậu đầu tiên ba năm đầu tôi đã rất cố gắng để có thể mở rộng quy mô của quán. Để tiết kiệm tiền, tôi tính cứ bán được cái gì sau 12 giờ đêm, tôi sẽ tiết kiệm ít nhất 10 ngàn yên. Theo định kì, tôi đến ngân hàng để gửi tiền. Dù cho số tiền có ít nhưng phía ngân hàng cũng nhờ thế mà tin tưởng tôi hơn. Khi cần, tôi có thể dễ dàng vay mượn từ ngân hàng.
 
     Có lần tôi mở cửa tới 1 giờ đêm. Có một vị khách cầm vài nghìn yên đến quán và nói với vẻ ngại ngùng rằng: “Anh còn mở quán không?” tôi thấy biết ơn vị khách đó vô cùng. Lúc đó dù đã khuya nhưng tôi không thấy buồn ngủ chút nào, cứ đắt khách tôi lại thấy vui sướng lắm, ngày nào tôi cũng mở quán đến tận 3, 4 giờ sáng ấy. Vài nhân viên cũ sau khi rời quán làm độc lập cũng chịu khó mở kinh doanh đêm hôm như thế.
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro