Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Cậu đã cưỡng ép tổng tài đã kết hôn cùng mình xảy ra quan hệ.

Văn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thở dốc hổn hển. Giờ làm việc mà lại có người dám làm chuyện đồi bại trong tập đoàn.

"Úy tổng, Úy tổng...!"

Úy Duy Tân bị cấp dưới của mình ... cưỡng ép. Du Dương chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên của cậu lại xảy ra trong hoàn cảnh này. Cậu chỉ là đến tìm Úy tổng, cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau, nụ hôn dẫn đến phản ứng mạnh mẽ ở hạ thể. Hơn nửa năm theo đuổi mà không được đáp lại, nay người đàn ông đã kết hôn ấy lại ... cứng. Du Dương vô cùng kích động, nhất định phải nắm bắt cơ hội này, xác nhận mối quan hệ giữa hai người.

Úy Duy Tân bị cưỡng ép nằm trên sô pha, bị hôn mạnh mẽ. Du Dương, người chưa từng quan hệ với ai, mạnh mẽ nuốt lấy dương vật của Uý Duy Tân. Quá trình ấy, Úy tổng không hề phản kháng. Là người vừa mới mất trinh, em ấy khao khát tình yêu và sự hòa hợp mãnh liệt. Du Dương không sợ đau, vội vàng lên xuống trên người hắn, muốn làm cho người đàn ông thoải mái. Em tóm lấy môi hắn, lưỡi luồn vào khoang miệng. Úy Duy Tân ngồi dựa trên sô pha, hơi cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người, một giọt máu tươi từ âm đạo chảy ra. Biểu cảm của anh ta phức tạp khi nhìn Du Dương đang ôm hôn mình. Lúc ấy, anh ta cảm nhận được một lớp màng đã bị phá vỡ.

"Cậu... là lần đầu?"

"Dạ~~," Du Dương ngượng ngùng thừa nhận, nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt người đàn ông. "Em yêu ngài, em yêu ngài, rất nhiều năm rồi, em luôn luôn yêu ngài."

Từ một nhân viên nhỏ mới vào nghề đến nay đã là Phó Bộ trưởng Bộ Tài chính, Du Dương thăng tiến rất nhanh, tất cả chỉ vì tình yêu mãnh liệt dành cho Úy tổng. Hồi đó, cậu vẫn chỉ là một nhân viên vô danh tiểu tốt, còn Úy Duy Tân là người thừa kế tập đoàn, tuổi trẻ, quyền quý, để lại trong cậu một khao khát mãnh liệt.

Lời tỏ tình ấy, Du Dương đã nói với Úy Duy Tân rất nhiều lần. Úy Duy Tân nghe rồi cũng như không nghe, anh ta đã kết hôn. Với những gia tộc như họ, gia phong vô cùng nghiêm khắc. Dù hôn nhân với người vợ hiện tại là do sắp đặt, hai người xem nhau như khách, Úy Duy Tân không có hứng thú với chuyện ân ái với vợ. Con của anh là nhờ thụ tinh ống nghiệm. Anh có chứng sạch sẽ, cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến chuyện quan hệ tình dục.

Du Dương ôm hôn anh nồng nhiệt, cởi bỏ áo sơ mi của người đàn ông, vùi mặt vào xương quai xanh và ngực của người yêu, chỉ dám liếm nhẹ lên cổ tổng giám đốc, không dám để lại bất kỳ dấu vết nào. Du Dương thở hổn hển, mút lấy dương vật của người đàn ông, phục vụ hết sức tận tâm. Úy Duy Tân chỉ thở mạnh hơn một chút, dường như không có vẻ gì là không thoải mái. Du Dương khéo léo ôm lấy anh ta, thở gấp hỏi xem anh có thoải mái không. Đôi mắt ngập nước của em tràn đầy dục vọng, thể hiện tình yêu nồng cháy. Úy Duy Tân thở dốc, thừa nhận sự quyến rũ.

Sau khi xuất tinh, hai má Du Dương đỏ ửng vì sung sướng – dấu hiệu rõ ràng của người từng trải qua chuyện ấy. Em hôn nhẹ lên môi người yêu, xin lỗi vì đã cưỡng ép anh ta làm chuyện này.

Người tình bị ép chia tay, lại chịu đả kích nặng nề.

Đêm khuya vắng vẻ, Du Dương ôm chặt Úy Duy Tân, người vừa tan sở trở về, hôn sâu. Úy Duy Tân chỉ tình cờ đi ngang qua phòng kế toán, lại thấy Du Dương tăng ca một mình. Như có linh cảm, Du Dương nhìn thấy anh, liền kích động đứng phắt dậy, chăm chăm nhìn anh. Vì không có ai khác, Du Dương không chút e dè ôm hôn anh, áp sát anh như hai mảnh giấy dính chặt vào nhau. Sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông là phần thưởng cho cậu.

"Ngài về nhà chứ?"

Du Dương quần áo xộc xệch nằm trong lòng người yêu, tâm trạng nặng nề. Người đàn ông véo nhẹ núm vú cậu, đáp: "ừm."

Du Dương nhìn xuống bàn tay đó, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lùng. Cậu mặc quần áo chỉnh tề, ngồi lên người người đàn ông, từng chút một cài lại khuy áo cho anh, không để lại bất cứ dấu vết nào, ngay cả mùi hương trên người anh cũng không còn. Người đàn ông ngồi gần cậu, bàn tay vuốt ve eo cậu, xoa núm vú cậu. Du Dương thắt cà vạt cho anh xong, ôm cổ người đàn ông hôn lên môi anh, âu yếm, quan tâm hỏi: "Bây giờ về có phải hơi muộn không, phu nhân có nghi ngờ gì không?"

"Cô ấy chắc đang ngủ rồi"

"Hai người ngủ chung phòng sao?" Du Dương hỏi, giọng có vẻ khổ sở.

"Không, cô ấy ngủ trên lầu."

"Sao lại thế?" Du Dương tò mò hỏi, đôi mắt to quyến rũ như chứa đựng sự thiện lương, trong sáng, không hề có chút mưu mô.

Việc Úy tổng không ngủ chung phòng với vợ dường như không phải điều khó chấp nhận.

"Ngài và cô ấy không phải vợ chồng theo nghĩa thông thường sao?"

Du Dương khẽ rên một tiếng, hôn nhẹ môi Úy tổng, không hỏi thêm gì nữa.

Ba tháng sau, Du Dương về quê ăn tết Trung thu. Cha mẹ giục cậu tìm bạn trai. Du Dương không dám kể chuyện với Úy tổng cho cha mẹ nghe. Bị cha mẹ ép đi xem mắt, cậu không thể từ chối. Ba ngày nghỉ, cậu gặp hai người đàn ông, một người không hứng thú với cậu, một người thì hứng thú với cậu nhưng cậu lại không hứng thú với người đó. Kỳ nghỉ kết thúc, cha mẹ tiễn cậu lên máy bay vẫn dặn dò tìm bạn trai, lớn tuổi rồi sẽ khó tìm được người phù hợp.

Du Dương sốt ruột, áp lực đè nặng, trong lòng không khỏi vội vàng.

Cậu nhìn món quà nhỏ dành cho Úy Duy Tân trong lòng bàn tay, một chú cừu nhỏ xinh xắn.  Khả năng cao Úy Duy Tân sẽ không đeo nó, nhưng nó rất đáng yêu.

Đến công ty, Du Dương bày biện đặc sản quê nhà ra phòng nghỉ, mời mọi người dùng. Vì nhiều đồng nghiệp cũng mang quà Trung thu nên không ai để ý đặc biệt đến cậu.

Du Dương mang theo một hộp đặc sản nhỏ gõ cửa phòng bộ trưởng Giang Việt Du, người này cũng là học trưởng của cậu, sự thăng tiến thần tốc của cậu đều nhờ sự dìu dắt của vị học trưởng này. Trong tập đoàn này, cậu đương nhiên là cấp dưới của bộ trưởng.

Giang Việt Du nhận quà, mời cậu tối nay đến nhà ăn cơm. Du Dương cho rằng bộ trưởng Giang đang khách khí với mình, liền khéo léo từ chối, tìm cớ thoái thác.

Buổi tối, Du Dương đậu xe trước biệt thự của Úy Duy Tân. Cậu biết việc mình đến đây chắc chắn sẽ khiến người đàn ông kia không vui, nhưng cậu vẫn muốn xem thái độ của Úy Duy Tân.

Chuông cửa biệt thự vang lên. Nhìn từ ngoài vào, biệt thự đèn đuốc sáng trưng, không khí náo nhiệt của bữa tiệc chưa tan, nhìn thế nào cũng là một gia đình hạnh phúc hòa thuận, khiến người ta ngưỡng mộ.

Úy Duy Tân ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ngẩng đầu nhìn thấy cậu, vẻ mặt thoáng chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng che giấu đi. Trong phòng khách ngồi bốn năm người đàn ông, Giang Việt Du cũng ở đó. Anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy Du Dương, người lẽ ra đang nghỉ ngơi ở nhà, lại mang quà đến nhà tổng giám đốc Úy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy người đàn ông, Du Dương cố gắng tỏ ra tự nhiên. Cậu cũng không ngờ lại gặp được các đại lão của tập đoàn tụ họp ở đây. Bà Úy chưa từng gặp cậu, nhưng thấy vẻ ngoài khí chất phi thường của cậu, liền mỉm cười đón tiếp, đối đãi rất chu đáo.

Úy Duy Tân đưa cậu đến thư phòng, đóng cửa lại rồi nói vài câu: "Sao lại đến đây?"

Du Dương vô cùng áp lực, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: "Em nhớ ngài, muốn gặp ngài."

Ánh mắt cậu đầy khát vọng, đôi tay vòng qua gáy người đàn ông, hôn lên đôi môi của người đàn ông, vẻ mặt đầy dục vọng.

Úy Duy Tân im lặng để cậu hôn, anh ta dường như đã nhìn thấu Du Dương: "Đừng đến đây nữa, anh không muốn Diêu Lâm Trinh phát hiện rồi ra tay với em."

Mắt Du Dương mờ mịt, cậu nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, vội vàng lấy ra một con dê nhỏ trong túi: "Ngài xem, đáng yêu phải không? Em cầu ở miếu, có thể giữ bình an, tặng cho ngài."

Cậu không nhìn thấy sự vui mừng trên mặt người yêu mà là vẻ mặt phức tạp khi nhận quà, dường như sợ cậu không vui mới nhận con dê nhỏ đó, Du Dương trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng cậu vẫn rất lễ phép chào tạm biệt.

Vẻ mặt Du Dương bình tĩnh bước ra, ngồi ở góc phòng khách. Giang Việt Du nhỏ giọng trò chuyện với cậu, Du Dương tìm cớ lấp liếm. Một lát sau, một người đàn ông khí chất tự phụ dắt tay một cậu bé nhỏ đi tới. Những đại lão này đã từng gặp con của tổng giám đốc Úy, nhìn thấy cậu bé lớn lên nhiều như vậy, liền trò chuyện về đề tài con cái. Cậu bé khá giống Úy Duy Tân mà cậu chưa từng gặp đang tò mò nhìn mình, hỏi mình là ai. Du Dương bị cậu bé đầy khí chất này chất vấn, không biết nên cư xử thế nào với đứa trẻ kì lạ này: "Cháu là một con dê nhỏ, con dê nhỏ dưới gốc cây du." Cậu bé không tin, đuổi theo hỏi cậu. Người đàn ông kia bước tới bế cậu bé đi: "Xin lỗi,  
cậu bé hơi bất lịch sự, trẻ con nói năng bừa bãi, mong cậu thứ lỗi."

Du Dương chưa từng có kinh nghiệm ở chung với trẻ con nên mới xấu hổ như vậy. Cậu không nói thêm gì, người đàn ông trẻ tuổi kia lại nhìn cậu, ánh mắt sắc bén. Du Dương có một linh cảm không tốt, cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với những người xung quanh Úy Duy Tân, liền nói lời tạm biệt và rời đi.

Chia tay với Úy Duy Tân và những người khác, Du Dương mang theo quà đáp lễ rời đi.

Diêu Lâm Trinh đang chuẩn bị trái cây trong bếp, em trai vào nói chuyện với cô, muốn làm quen với cậu - người mà mình đã gặp vào tối nay, không biết cậu có người yêu hay chưa, muốn chị gái thông qua anh rể giới thiệu cho mình.

Du Dương đang nằm ngủ ngon lành trên giường, thì cùng lúc đó Diêu Lâm Trinh đã thông qua cựu bộ trưởng bộ tài vụ tìm hiểu rõ thông tin về cậu. Tại sao cô không hỏi chồng mình? Bởi vì Úy Duy Tân cũng không thích cô hỏi chuyện công ty của anh ta. Hai chị em đã tự tin xác định Du Dương sẽ là con dê trên mâm cơm của họ.

Có lẽ do cú sốc ngày hôm đó, Du Dương bị bệnh nhỏ. Cậu đeo khẩu trang chuẩn bị đi làm, lại được thư ký báo rằng tổng giám đốc Úy muốn cậu lên tầng cao nhất báo cáo công việc.

Du Dương trong lòng khó chịu, đồ đạc chưa chuẩn bị kịp, cậu đoán Úy Duy Tân tìm cậu không phải vì báo cáo công việc, nhưng vẫn giả vờ giả vịt, ôm máy tính lên tầng.

Đây là lần đầu tiên mình edit nên mình mong mọi người hãy giúp mình để mình hoàn thiện hơn🙇‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro