Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17. Ch.ết thì cũng đã ch.ết rồi

Sự cố ngoài ý muốn xảy ra nên yến tiệc buổi tối ở phủ đô úy cũng bị hủy bỏ. Thái tử không thiết tha gì nhưng sự kiện lần này có cả đoàn chính sứ đại diện cho Tây Địch vương nên không thể tùy tiện gạt đi. Dù đến dự thính cùng những người khác nhưng tâm trạng hắn không yên, nhấp nhổm một lúc thì lấy cớ thay y phục bỏ đi.

Lòng của hắn nhớ nhung vị nữ tử kia, không cử cung nhân sang mà tự mình đi thăm nàng. Khi hắn đến vừa đúng lúc A Cúc đang tiễn lang trung, hắn bèn ngăn lại hỏi tình tình thì được biết nàng không có gì đáng ngại, chỉ bị kinh sợ, lang trung cũng đã kê thuốc an thần để nàng điều dưỡng nên mới thoáng thả lỏng.

Hắn dặn A Cúc không được chủ quan, trông nom tiểu thục nữ thật tốt, nếu có việc gì cần thì cứ đến tìm, căn dặn xong mới quay lại yến tiệc. Hắn nhớ về khoảnh khắc tiểu cô nương chầm chậm quay đầu dưới gốc hạnh hoa, ráng chiều đỏ rực khiến nàng càng trở nên kinh diễm. Cách nàng diễn giải khúc Phượng Hoàng đài tuy còn mắc lỗi, nhưng chỉ dẫn thêm liền tin rằng sau này nàng chắc chắn sẽ là tri âm khó tìm được. Hắn chợt nghĩ về thời điểm nàng rơi xuống nước được cứu lên hệt như chim non nép vào người hắn, vừa đáng thương vừa đáng mến, có lẽ nàng đã bị dọa đến mức chỉ biết cuộn chặt người. Dòng suy nghĩ miên man khiến hắn mất tập trung, chuyện sứ giả Tây Địch nhờ thông dịch viên hỏi thăm về phong thổ kinh thành cũng không hề nghe thấy, phải đến khi yết giả Tôn Cát ngồi cạnh âm thầm giật ống tay áo, hắn mới lấy lại tinh thần ứng phó.

Lý Huyền Độ nhìn chất nhi, biết hắn vừa sang thăm nữ nhi Bồ gia.

Lúc này sứ giả quay sang hỏi hắn hôm nào khởi hành.

Lý Huyền Độ lệnh thông dịch viên chuyển lời giờ Tỵ khởi hành, nhu yếu phẩm cần thiết trên đường đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, hỏi hắn còn cần gì thêm không.

Vị sứ giả này đã bị tiểu vương tử giày vò không ít dọc đường, giờ khó khăn lắm mới có người trị được cậu bé nên Lý Huyền Độ nói gì nghe nấy, hắn gật đồng rồi khoát tay nói không cần.

Lý Huyền Độ hỏi thái tử ngày mai có cùng đi luôn không.

Nhất thời Lý Thừa Dục chưa nghĩ ra lý do gì hợp lý, yết giả Tôn Cát lại đang nhìn nên miễn cưỡng gật đầu, đồng ý cùng nhau lên đường.

Lý Huyền Độ cười một tiếng: "Quyết định vậy đi."

Sáng mai bọn họ đều sẽ rời đi, mỗi người đều có nhóm tùy tùng riêng, vật tùy thân cần sắp xếp không ít, vui chơi thoải mái xong thì yến tiệc cũng kết thúc.

Dương Hồng bố trí người đưa đoàn sứ giả về dịch xá nghỉ ngơi, sau đó tiễn thái tử về lại tây đình. Đi được mấy bước, thái tử gọi ông bước lên ngang hàng, vừa đi vừa cười nói: "Mấy ngày cô ở đây đúng là đã làm phiền Dương đô úy."

Dương Hồng vội nói: "Tiểu thần sao dám nhận lời này của thái tử điện hạ? Dương Hồng thần có được như hôm nay đều là nhờ thái tử cân nhắc đề bạt, dù thịt nát xương tan cũng không đủ đền áp công ơn triều đình."

Lý Thừa Dục động viên hắn hai câu, đổi đề tài, thấp giọng nói: "Cô nhớ mấy ngày trước ngươi từng nhắc tới con gái của một vị cố nhân trong phủ. Nàng là ai? Vì sao lại sống ở nhà ngươi?"

Hắn dừng lại.

"Hôm nay nếu không phải nhờ nàng thì người rơi xuống nước sợ rằng chính là tiểu vương tử. Cô rất là cảm kích, muốn ban thưởng cho nàng."

Dương Hồng ngập ngừng.

Chuyện lúc chạng vạng tối nữ nhi Bồ gia vì cứu tiểu vương tử nên rơi xuống hồ nước ở hậu viên hắn đã nghe Chương thị kể lại, không khỏi có chút lo lắng, đang định tiễn người xong thì chạy qua thăm, không ngờ thái tử lại đột nhiên hỏi về lai lịch nàng.

Sáu năm trước, đương kim thánh thượng đại xá thiên hạ, nữ nhi Bồ gia đã sớm không phải tội thân, nhưng tội danh mà năm đó tổ phụ nàng phạm phải lại quá mẫn cảm, hắn cũng không biết thái độ thái tử với Bồ gia đến cùng là như nào, nếu tùy tiện nói rồi lỡ gây nên bất lợi cho tiểu nữ quân thì đều là lỗi của ông.

Dương Hồng không muốn nói, vụng về kể lấy lệ nàng là con gái của cố nhân trước kia có ơn với mình, trong nhà xảy ra biến cố, nàng mất chỗ dựa nên đến nương nhờ ông.

Lý Thừa Dục là người thông minh, sao không nhận ra Dương Hồng đang qua loa cho xong, hắn có chút bực mình, dừng lại cau mày nói: "Cô cũng chỉ là quan tâm nên mới hỏi đến? Sao ngươi phải giấu thân thế nàng?" Nói rồi rảo bước nhanh hơn.

Dương Hồng biết thái tử mất hứng.

Thân thế nữ nhi Bồ gia cũng không phải bí mật gì, nàng đã ở nhà ông nhiều năm như vậy nếu thái tử quyết tâm phái người đi trấn Phúc Lộc tùy tiện hỏi cũng có thể biết được, ông giấu diếm cũng vô dụng.

Ông thoáng chần chừ rồi vội vàng đuổi theo, mạnh dạn hỏi, đánh bạo hỏi: "Điện hạ, tiểu thần cả gan hỏi một câu, điện hạ thấy thế nào về Bồ công, người bị định tội năm Tuyên Ninh thứ ba mươi chín?"

Lý Thừa Dục khẽ giật mình, liếc hắn một cái, nói: "Một trọng thần quốc gia, văn tông thiên hạ nhưng già cả hồ đồ, lại đi theo Lương thái tử mưu đồ phản nghịch, thân bại danh liệt, đáng tiếc."

Dương Hồng nghe giọng điệu hắn không chứa sự căm thù đến tận xương tuỷ, do dự một chút, sau đó nói: "Nàng họ Bồ, tôn nữ của Bồ công. Năm xưa thời điểm Bồ gia bị tội nàng vẫn còn nhỏ, cha nàng có ơn với tiểu thần nên tiểu thần không biết tự lượng sức chứa chấp nàng."

Lý Thừa Dục kinh ngạc, dừng bước: "Ngươi nói gì? Nàng là tôn nữ của Bồ Du Chi?"

Dương Hồng cúi đầu: "Chính vậy. Những lời tiểu thần với nói từng câu từng chữ đều là thật. Thời điểm sung quân tiểu thư mới chỉ tám tuổi, thân thế đáng thương, tính cách hoà đồng, ai quen biết cũng dành tặng lời khen. Hôm nay nàng cứu tiểu vương tử cũng chính là đền đáp ân tình được đại xá của triều đình."

Cuối cùng Dương Hồng vẫn lo lắng thái tử sẽ vì tội mà tổ phụ nàng phạm phải rồi giận chó đánh mèo sang nàng, ông đành uyển chuyển nhắc lại, tiểu cô nương Bồ gia chẳng những nhân phẩm không tì vết mà còn là người vô tội, nói xong ông lén lút nhìn trộm thái tử.

Thái tử điện hạ trẻ tuổi bất động tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ gì.

Dương Hồng chờ giây lát, đang muốn thử thăm dò lại thì đột nhiên, hắn như đã hồi thần, nói: "Ta biết rồi, ngươi lui ra đi, không cần tiễn nữa."

Dương Hồng "vâng" một tiếc, có cảm giác thái tử sẽ không làm hại nữ nhi Bồ gia liền thở phào nhẹ nhõm.

Sắp hết giờ Tuất, tiểu vương tử mặt mày hớn hở vẫn đang thưởng thức đủ loại bánh trái mà vài ngày trước không cách nào tìm thấy ở thành Ngân Nguyệt cùng với Bồ Châu. A Cúc làm cả một bàn bánh hạch đào, bánh táo, ngoài ra còn có cả bán hạnh hoa, ăn đến quên trời quên đất. Tùy tùy đang chờ ở bên ngoài và thúc giục nhiều lần nhưng cậu nhóc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Bồ Châu có chút bất an. Một là lo lắng cậu bé ăn no quá buổi tối sẽ bỏ bữa, hai là đang yên đang lành lại đắc tội Lý Huyền Độ, thấy cậu nhóc rốt cuộc đã ăn xong khối bánh hoa trong tay, ợ một cái nhón tay cầm tiếp thì ngay lập tức cản lại, dùng khăn tay lau khóe miệng dính đầy vụn bánh ngọt của cậu, dỗ cậu quay về.

Hai mắt tiểu vương tử sáng ngời nhìn khối bánh ngọt, dùng sức lắc đầu: "Ta không về! Ta không muốn ngủ với tứ huynh! Mỗi ngày đều sai ta rửa chân! Phiền chết đi được! Tối nay ta ngủ chỗ cô được không?"

Trước khi đạt đến vị trí nhất định, Bồ Châu không muốn lẫn không thể đụng chạm bất cứ ai, trong đó đương nhiên bao gồm vị hoàng thúc âm hiểm Lý Huyền Độ.

Nàng dỗ dành: "Tứ huynh ngài là người tốt, rất rất rất tốt. Ngài nói ngài ấy như vậy, ngài ấy biết sẽ buồn lắm đó."

Mở mắt là bịa đặt, chính Bồ Châu cũng sởn cả da gà.

Tiểu vương tử cười ha hả: "Huynh ấy không quan tâm đâu, dù sao huynh ấy cũng không đối xử tốt với ta! Không giống cô hôm nay vừa gặp đã cứu ta. Sao cô lại tốt với ta như vậy?"

Bồ Châu nghiêm túc nói: "Tôi vừa gặp ngài đã thấy tâm đầu ý hợp, giống như từng gặp qua ở đâu đó. Ngài gặp nguy hiểm đương nhiên ta phải cứu ngài rồi."

Tiểu vương tử kinh ngạc mở to hai mắt: "Thật?"

"Thật, đấy là duyên phận!" Bồ Châu gật mạnh đầu, "Ngày mai ngài còn phải khởi hành lên đường, thế nên tôi sợ ngài ăn thêm sẽ bị đau bụng, chi bằng giờ về ngủ đã có được không?"

Tiểu vương tử xụ mặt, lúc này A Cúc đi đến, cười chỉ chỉ bên ngoài, tức thì có tiếng Diệp Tiêu truyền vào: "Vương tử điện hạ, Tần vương điện hạ lệnh thần tới đón người về nghỉ!"

Tiểu vương tử có chút sợ hán tử mặt sẹo này, biết mình không thể không đi, sờ lên chiếc bụng tròn vo, ợ thêm một cái, chậm rãi đứng lên.

A Cúc làm xong dầu dưỡng tóc sau nhưng vẫn còn thừa một ít hạnh hoa, bỏ thì lãng phí nên để Bồ Châu sao khô cánh hoa, làm thành món bánh hạnh hoa, vừa ngọt ngào vừa thơm ngon, thấy tiểu vương tử thích nên gói hết mấy cái còn lại vào khăn tay sạch đưa cả cho cậu, cười nói: "Đây là tôi tự làm, người cầm lấy, để dành ngày mai ăn dọc đường."

"Vương tử điện hạ!"

Tiếng thục giục của Diệp Tiêu lại vang lên.

Tiểu vương tử đành cầm mấy cái bánh, bất lực rời đi.

Lý Huyền Độ ngồi dưới đèn, trong tay cầm một quyển trục màu vàng, không ngẩng đầu lên nói: "Rửa đi!"

Tiểu vương tử thành thật "ồ" một tiếng, đi đến bên giường, lại quay đầu lén nhìn trộm, thấy tứ huynh đang ngồi xoay lưng, cậu vội vàng đem mấy khối bánh ngọt đang giấu trong áo nhét vào dưới gối, để dành nửa đêm ăn vụng, chỉn đốn thật kỹ rồi mới theo thị nữ ra ngoài rửa mặt, xong xuôi trở về lại bò lên giường, không yên lòng sờ soạng kiểm tra, hét lên thảm thiết: "Bánh hoa của đệ đâu?"

Bánh hoa đáp gọn trên bàn. Tiểu vương tử hậm hực: "Huynh không được thừa dịp đệ ngủ thì lén ăn! Đây là bánh hoa nàng tự tay làm, nàng chỉ cho đệ!"

Đương nhiên Lý Huyền Độ biết đêm nay Hoài Vệ đi đâu về, "nàng" trong miệng cậu nhóc là ai, hừ một tiếng: "Ngày mai lên đường rồi ăn!"

Tiểu vương tử bĩu môi, nằm xuống.

Lý Huyền Độ tiếp tục đọc đạo kinh dưới ánh đèn, nghe được tiếng Hoài Vệ lăn lộn, lật qua lật lại trên giường, sợ ánh đèn sáng rõ ảnh hưởng tới cậu bé, liền thổi tắt đèn, cũng nằm xuống.

Hắn nhắm mắt, lẳng lặng điều chỉnh nhịp thở, loại bỏ tạp niệm.

Đây là phương pháp hít thở hắn học được trong tập kinh tĩnh tâm, nhằm giúp dễ ngủ.

Một thiếu niên bị lưu đày, phải thủ lăng bên trong đạo quán Vạn Thọ, trải qua một ngàn ngày tĩnh mịch không phân biệt ngày hay đêm, làm bạn thiếu niên chỉ có một chiếc thanh đăng, một phòng hoàng quyển, chiếc bóng cô độc và cuốn hoàng quyển rút được ngẫu nhiên là kinh Tĩnh Tâm.

"Tứ huynh, huynh già rồi, vì sao vẫn chưa nạp vương phi?"

Lý Huyền Độ chậm rãi rơi vào vũng lầy ký ức mơ hồ mà thực ra trong tiềm thức hắn không hề muốn nhớ lại, trong cơn mông lung ấy, khi hắn đang thấy đau đớn cùng cực vì không thể tự thoát ra thì giọng nói xa xôi đột nhiên truyền vào tai hắn.

Hắn sợ hãi tỉnh lại, tim đập nhanh hơn, lúc này hắn mới nhận ra hắn đang nằm trên giường trong một gian phòng ở tây đình Tuyên Uy đô úy phủ, quận thành Hà Tây. Thân thể căng cứng thoáng thả lỏng, hắn chậm rãi thở ra, không lên tiếng.

"Đệ biết chuyện trước kia của huynh. Chắc hồi đó ở kinh thành không có cô gái nào nguyện ý làm vương phi của huynh, nếu không sẽ phải cùng huynh đi thủ lăng không phải sao?"

Cậu nhóc ranh mãnh cười hì hì trong đêm, thái độ rõ là đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Đúng rồi, có phải đến "của" tứ huynh vẫn chưa dùng bao giờ đấy chứ?" (*)

(*)phần này mình không chắc lắm vì Hoài Vệ vẫn là trẻ con mà. Mình sẽ check lại sau nhé!

Lần này Hoài Vệ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tựa như đây là chuyện buồn cười nhất trên đời, vừa cười vừa nhanh chóng lăn xuống giường, sợ bị trả thù.

Lý Huyền Độ không nhúc nhích, mặt vô cảm: "Ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm."

Hoài Vệ không buồn ngủ chút nào. Vừa rồi hắn ở trong chăn đã quyết định xong một việc trọng đại, lời vừa nãy chỉ là mượn dẫn, giờ mới chính thức tuyên bố: "Đệ muốn nạp nàng làm vương phi! Nàng là tiểu thục nữ hôm nay đã gảy đàn! Lúc đầu đệ chỉ tính giỡn chơi với nàng nhưng đệ quyết định rồi."

Lý Huyền Độ nhịn không được ho khan: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Đệ nói thật, huynh đệ phụ vương của đệ có một đứa con trai, mười tuổi đã cưới vợ! Đệ cũng sắp mười tuổi rồi! Mặc dù dáng vóc nàng chẳng đẹp, gầy quá, ôm nàng chắc còn không dễ chịu bằng ôm cừu nhỏ nhưng đệ không để tâm. Đợi lập nàng làm vương phi xong, mỗi ngày đệ đều sẽ chia đồ ăn vặt cho nàng, vỗ béo nàng, chơi đùa với nàng rồi ôm cừu nhỏ cùng ngủ!"

"Hôm nay nàng vì cứu đệ suýt nữa chết đuối, đệ phải lấy thân báo đáp!"

Lý Huyền Độ đem một màn ướt át lúc chạng vạng tối, nữ nhi Bồ gia được vớt từ dưới nước lên đuổi ra khỏi đầu, hừ một tiếng: "Nếu ta nhớ không lầm, ta cũng từng xả thân cứu đệ, sao không thấy đệ cảm kích ta?"

"Đệ là đệ của huynh, huynh không cứu đệ thì cứu ai? Còn nữa, nếu đệ xảy ra chuyện, huynh làm sao ăn nói với ngoại tổ mẫu và mẫu thân đệ?" Hoài Vệ chắc như đinh đóng cột.

Lý Huyền Độ nhất thời không nói nên lời, ngừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Đừng ngồi đó nói hươu nói vượn! Đi ngủ!"

Hình ảnh tưởng tượng quá tuyệt, Hoài Vệ càng nghĩ càng hưng phấn, trở mình bò lên giường.

"Đệ nói thật! Chờ đến kinh thành đệ sẽ xin ngoại tổ mẫu nạp nàng làm vương phi!"

Lý Huyền Độ xuống giường châm đèn, đem đế đèn bưng đến đầu giường soi rõ gương mặt của tiểu lão đệ, dán mắt vào cậu:

"Tối nay nàng đã nói gì với đệ rồi? Hẳn là nàng nói nàng muốn làm vương phi của đệ?"

"Không, đây là ý nghĩ bất chợt của đệ, đệ muốn nàng làm vương phi của đệ! Tứ huynh giúp đệ đi, không thể để đứa cháu trai ỷ vào việc là thái tử rồi giành mất nàng!"

Lý Huyền Độ trầm mặc chốc lát, nhớ đến màn lén lút gặp gỡ giữa đêm của tiểu nữ lang và gã thiếu niên ở dịch xá Phúc Lộc trước đây, giờ lại lôi kéo chất nhi Lý Thừa Dục. Khó chịu hơn nữa, đến một đứa trẻ con nàng cũng không tha.

Hắn lạnh lùng bác bỏ: "Nàng không phải người tốt. Về sau nếu đệ dám nói thêm nửa câu cưới nàng làm vương phi, ta sẽ giết nàng."

Hoài Vệ giật nảy mình, tức giận gào lên: "Huynh dám?"

Lý Huyền Độ cười lạnh: "Không phải đệ nói đệ biết chuyện trước đây của ta sao? Ta đã dám mưu phản thì giết một nữ tử chỉ là chuyện nhỏ!"

Hoài Vệ bị ánh mắt hung ác của hắn dọa sợ, hùng tâm tráng chí lập phi ở tuổi lên mười nhanh chóng tan thành mây khói, không dám cự cãi.

"Đệ muốn đi ngủ!"

Hoài Vệ méo miệng, tủi thân nằm xuống.

Lý Huyền Độ chậm rãi thở dài một hơi, đang định tắt đèn thì Diệp Tiêu tới.

"Điện hạ, thái tử mới phái người đến nhắn, hắn đột nhiên nhớ ra còn việc khác chưa làm, ngày mai chưa thể trở về kinh thành, thỉnh điện hạ cùng tiểu vương tử cứ đi trước, hắn sắp xếp xong sẽ đuổi theo sau."

Lý Huyền Độ nhíu mày, nói đã biết.

Người vừa bị hắn cưỡng ép ấn lên gối là Hoài Vệ vẫn chống đối một cách vô ích: "Hắn không đi, đệ cũng không đi. Hôm nay nàng bị sặc nước buổi tối nói không ra hơi! Nếu đệ vừa đi, nàng mà chết thì đệ phải làm sao bây giờ?"

"Chết thì cũng đã chết rồi."

Lý Huyền Độ thờ ơ đáp, một hơi thổi tắt đèn.

Trong bóng tối, Lý Huyền Độ nhắm mắt lại, bị tiếng Hoài Vệ than thở lật qua lật lại giày vò chốc lát, cuối cùng có lẽ cơn buồn ngủ ập tới, cậu bé nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu, phơi hẳn bụng ra ngoài.

Lý Huyền Độ giúp cậu đắp chăn, dém kỹ các góc, quan sát dáng vẻ ngủ say của Hoài Vệ rồi nhỏm người xuống giường, mở cửa ra ngoài, sai người gọi Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu mới về phòng ngả lưng chưa được bao lâu, đang mơ màng thì bị Tần vương gọi, sợ xảy ra việc gì gấp, hắn run lên, tỉnh cả ngủ, ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài.

Ánh trăng tĩnh lặng, một thân ảnh đứng trên bậc thang dọc hành lang đình viện, người này chính là Tần vương.

Diệp Tiêu chạy vội mấy bước tới thềm, hỏi hắn đã xảy chuyện gì.

Lý Huyền Độ nói: "Lần trước ở trấn Phúc Lộc, những lời ta sai người nói với Bồ thị ngươi đã nói chưa?"

Diệp Tiêu đã sớm quẳng chuyện này ra khỏi đầu, không ngờ chủ thượng khuya khoắt không ngủ đột nhiên triệu hắn qua chỉ để hỏi loại sự tình này, hắn nấc lên: "...Bẩm điện hạ, lúc ấy đã nói luôn rồi."

"Nàng đáp thế nào?"

Diệp Tiêu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra: "Tiểu cô nương lúc đó thái độ rất tốt, nói nàng sẽ nhớ kỹ, còn nói chắn chắn sẽ thay đổi."

Lý Huyền Độ lạnh lùng hừ một tiếng, phủi ống tay: "Không sao, về ngủ đi."

Diệp Tiêu hoang mang rời đi, Lý Huyền Độ quay người về phòng, thấy gói bánh ngọt nằm trên bàn thì thuận tay quẳng vào sọt rác dưới chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro