Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

You gave me all these chances

Ngày hôm sau Jinyoung dường như đã trở lại là cậu của thường ngày. Ít nhất đó là những gì cậu thể hiện ra bên ngoài. Jaebum vẫn luôn để mắt đến cậu, đều đặn hỏi tâm trạng cậu liệu có đang thực sự ổn.
"Em nghĩ là giờ em không sao rồi. Cảm ơn anh."
Dù lần nào anh cũng chỉ nhận được lời đáp như trên nhưng điều đó cũng không khiến anh thôi lặp đi lặp lại câu hỏi đó, để phòng chẳng may đến cuối ngày câu trả lời của cậu thay đổi.

Từ khoảng hơn 4h, trong lúc nhóm thực hiện một bộ ảnh, Jinyoung bắt đầu quanh quẩn gần chỗ anh. Jaebum tiến đến sau lưng cậu, đặt hai tay lên hông Jinyoung, "Em sao rồi?"
"Hơi mệt thôi. Anh biết mà."
Jaebum biết điều này. Anh cũng có chút cảm giác như vậy ngay lúc này. Anh không sống khép mình như cậu, sức lực không bị vắt kiệt khi phải tiếp xúc với nhiều người trong một khoảng thời gian dài, nhưng anh vẫn hiểu rõ nó. Jaebum xoa hai bên sườn cậu, Jinyoung hít một hơi sâu thật sâu, khẽ ngả người ra sau, tựa vào lòng anh . Rồi cậu quay lại, trốn cả người trong cái ôm của anh, khẽ thì thầm vào ngực anh, rằng cậu muốn về nhà.
"Uh, anh biết rồi. Chúng ta sắp được về rồi." Đây, thật may, đã là hoạt động cuối cùng trong ngày của họ.
Jinyoung rút khỏi vòng ôm ấm áp kia vừa kịp lúc bởi Bambam xuất hiện ngay sau đó để gọi hai người ra chụp. Jinyoung đan ngón tay mình vào tay anh, như thể muốn được tiếp thêm chút năng lượng. Cậu chớp chớp mắt ngái ngủ, bàn tay đang đan vào tay ai đó bỗng chốc được siết chặt.
Phần còn lại của buổi chụp hình cũng không mất quá nhiều thời gian. Chắc chỉ tầm khoảng nửa tiếng, ngay sau đó, cả nhóm lũ lượt kéo nhau lên xe quay trở về ký túc xá. Jinyoung tìm mọi cách để ngồi cạnh Jaebum, cuộn mình vào lòng anh rồi nhắm mắt lại. Jaebum nhẹ vỗ về cậu, chỉnh lại mấy lọn tóc nghịch ngợm không chịu nằm yên, chỉa ra cứng đơ vì keo xịt tóc. "Trước khi ngủ em phải gội đầu đã." Vẫn chưa đến giờ đi ngủ đâu, nhưng Jaebum biết ngay khi về đến nhà Jinyoung sẽ đi thẳng về phòng để có thể bất tỉnh nhân sự cho đến sáng hôm sau. Anh quá rõ những lúc tinh thần rệu rã cậu sẽ như thế nào mà. "Anh giúp em, nếu em muốn."

Jinyoung gật đầu trả lời anh, yên tâm hít thở thật sâu và ngủ thiếp đi.
Yugyeom đang ngồi ghế trước bọn họ, đầu tựa vào kính cửa xe, mải mê nghe nhạc. Phía bên cạnh, Mark đang nhắn tin, điện thoại rung liên hồi.
Khi xe vào đến khu chung cư, Jaebum khẽ lay Jinyoung dậy. Cậu dền dứ rên rỉ đôi chút nhưng rồi vẫn phải dụi mắt, ngồi dậy, và chui ra khỏi xe.
Jaebum nắm lấy tay cậu trong thang máy. Tất cả đều đã khá mệt mỏi nên chẳng ai muốn trò chuyện gì hết vào lúc này.
Ngay khi vào đến trong nhà, Jaebum đã nói "Anh tắm trước!", khiến cho Bambam và Jackson rên lên xình xịch, trở tay không kịp. Anh cười nhăn nhở rồi thì thầm vào tai Jinyoung: "Vào nhà tắm trước đợi anh. Anh đi lấy quần áo cho em."

Jinyoung thấy anh bảo sao thì nghe vậy, trong khi Jaebum về phòng anh rồi qua phòng cậu, lấy quần áo ngủ cho cả hai. Vừa vặn tay nắm cửa phòng tắm, anh đã nghe thấy thấy tiếng vòi hoa sen mở. Bước vào bên trong, anh thấy Jinyoung đang đợi anh, hai mí mắt nặng trĩu cố chống chọi cơn buồn ngủ đang ập đến.
Jaebum nhanh chóng trút bỏ quần áo của cậu, rồi hướng cậu về phía vòi nước. Jinyoung lúc này đã tựa cả người vào anh, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào hết. Cậu nấc lên từng đợt, nhỏ giọng nỉ non "Em mệt, anh ơi."
"Thôi mà, nín nào. Tắm rửa xong xuôi em sẽ được ngủ luôn mà. Nào, nghiêng đầu cho anh."

Jaebum cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể. Nhìn cậu kiệt sức đến thế này, quả thật anh không thể chịu đựng nổi. Vài phút sau Jinyoung cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Cả hai nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra.

Jaebum theo Jinyoung trở về phòng cậu. Cậu trải khăn tắm lên gối để tránh làm ướt vì tóc cậu vẫn chưa khô, rồi đặt mình nằm xuống. Jaebum cũng nhanh nhẹn trèo lên giường nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu từ đằng sau rồi đặt một nụ hôn lên gáy cậu. Jinyoung hai mắt nhắm nghiền, chợt khẽ khàng nói với anh: "Em xin lỗi, sao em cứ mãi phiền phức rắc rối như vậy cơ chứ?"
"Em đâu có gì phải xin lỗi cơ chứ"
Cậu lại sụt sùi bảo anh: "Em thật không xứng có được anh chút nào."
"Lại nói linh tinh cái gì vậy". Jaebum xoa xoa bên sườn cậu, đặt môi lên bất cứ phần da thịt nào của cậu mà anh có thể chạm tới. Jinyoung trốn hết vào lòng anh, cố gắng tự xóa nhòa đi nỗi bất an đang sục sôi trong tâm. "Nếu em không xứng thì còn ai xứng đây hả Nyeong? – anh khẽ thở dài, "anh không thể tưởng tượng ra được bản thân giờ đang ở chốn náo nếu như không có em. Thế nên đừng nói mấy lời vớ vẩn đó nữa. Ngoan, thả lòng mình ra chút, ngủ thôi nào. Anh ở đây rồi."

Jinyoung trở mình, quay qua ngượng nghịu hôn vội anh một cái rồi lại giấu mặt vào ngực anh, Jaebum miết miết ngón tay lên xuống dọc theo sống lưng cậu, đưa cậu vào giấc ngủ không chút mộng mị.

Jinyoung không cần Jaebum phải trở thành liều thuốc giải cho cậu. Jaebum biết rõ điều này. Cậu chỉ cần Jaebum ở bên cạnh, ôm cậu và nói với cậu rằng "rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà em". Việc tâm trạng của cậu lên xuống thất thường như vậy không phải là bệnh mà để có thể chữa lành hoàn toàn. Jinyoung có thể lựa chọn uống thuốc, nhưng vẫn sẽ có đôi lúc tâm trí cậu bị mây đen che phủ. Dù Jaebum không lúc nào không muốn xóa đi hết những dằn vặt đón trong cậu, hay thậm chí là gánh lấy nó cho cậu, anh biết bản thân đã làm tất cả những gì tốt nhất mình có thể cho cậu.

Jinyoung luôn biết ơn vì Jaebum đã xuất hiện trong cuộc đời mình. Họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, và Jinyoung biết rõ anh là dành cho cậu, cậu là của anh. Jaebum lúc này đang được trang điểm, cậu ngồi trên ghế sô-pha đằng sau, ngắm anh không chớp mắt. Qua gương phản chiếu Jaebum bắt được ánh nhìn của cậu, anh khẽ cười thay lời đáp, trước khi phải nhắm mắt lại để nhân viên trang điểm hoàn thành nốt phần phấn mắt.

Mark lúc đó đang ngồi cạnh Jinyoung, đôi mắt anh lúc đó đang dán lên người cậu. Jinyoung, bởi mấy ngày nay cậu có chút xa cách với các thành viên khác, nên vội xích lại gần, cuộn mình vào lòng người anh lớn. Mark chào đón cậu bằng một cái ôm ấm áp, rồi thủ thỉ vào tai cậu: "Em ổn không?"
"Chắc vậy. Có thể bây giờ thì không nhưng sau này sẽ ổn thôi anh."
"Là nhờ Jaebum chăm sóc em đúng không?"
Anh ấy biết, Jinyoung nghĩ thầm. Đương nhiên Mark sẽ dần dần nhìn ra mọi chuyện. "Vâng, là nhờ anh ấy anh à."
Mark gật đầu rồi siết nhẹ vai cậu. "Mọi người đều ở đây bên em bất cứ khi nào em cần, em biết mà đúng không?". Anh ôm cậu chặt hơn rồi nhẹ cọ đầu mũi vào trán cậu.
Có điều gì đó bỗng dưng quặn lại trong cậu. "Em biết mà. Em cảm ơn."
Jackson từ đâu ùa vào phòng, ôm theo trên tay là mấy gói khoai tây chiên cho mọi người. Jinyoung cười tươi vui vẻ lấy một gói cho mình. Jackson, vẫn là Jackson của ngày thường, tinh nghịch tặng cậu một nụ hôn gió khiến Jinyoung có cảm giác da mặt mình đang đỏ ửng lên, phải vội mở ngay gói khoai tây rồi vùi đầu ăn.
Phần đệm ghế sô-pha bên cạnh cậu chợt lún xuống, Jinyoung quay đầu sang, là Jaebum. Mark nới lỏng vòng ôm của mình, để Jinyoung quay qua, nhào vào lòng người bên cạnh.
Jaebum mỉm cười, kéo cậu lại, ôm cậu thật chặt, thật gần, Jinyoung vùi mặt vào áo anh, bật cười thành tiếng. Đó, thứ âm thanh đó là âm nhạc cho lòng anh đó. Cả nhóm sẽ lên sân khấu biểu diễn trong vòng 15 phút nữa. Jaebum nhẹ thì thầm, "Nhìn em đáng yêu thật đấy." Anh cố ý hạ giọng thật thấp, để không ai ngoài cậu có thể nghe thấy.
Jinyoung ngước lên nhìn anh cười rạng rỡ, khoảng mênh mông vô định trong cậu dần biến mất không một dấu vết. Cậu chỉ cần vượt qua nốt màn biểu diễn này thôi.

Cả người Jinyoung đang run lên từng đợt, là vì gió từ điều hòa hay vì sân khấu vừa rồi, cậu cũng không rõ nữa. Jaebum nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần mình. "Em có sao không? Cả người em đang run lên đây này." Anh lấy một chiếc khăn bông, vừa lau đi mồ hôi đang túa ra trên mặt cậu vừa nhìn cậu đầy lo lắng. "Em lạnh sao?"
"Chỉ là em – chắc là tại màn biểu diễn vừa rồi thôi. Em không sao đâu."
Jaebum vẫn không ngừng dùng khăn thấm thấm mồ hôi cho cậu. "Em làm tốt lắm. Các fan thích em lắm đó."
"Cảm ơn anh". Jinyoung đã cố gắng hết sức cho sân khấu vừa rồi. Suýt chút nữa cậu đã mắc lỗi, nhưng kịp thời chỉnh lại và bắt kịp với mọi người. Cậu thấy mừng các fan không thể biết được điều gì đang diễn ra trong đầu cậu, họ không nhìn thấy được những đám mây đen u ám bao quanh cậu.
Jaebum gạt đi mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi đang bám dính trên trán cậu, cười tươi nhìn cậu. "Tự hào vì em lắm. Yêu em." Jinyoung tủm tỉm, vươn đầu ngón tay chạm vào gò má đang hồng ửng lên sau màn biểu diễn của anh.
"Em cũng vậy."
Jaebum đưa cậu trở lại phòng thay đồ của nhóm, mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở nhà. Yugyeom nhận ra sắc mặt Jinyoung không được tốt liền hỏi "Anh không sao chứ?"
"Uh, anh không sao. Chỉ hơi lạnh một chút thôi."
Cậu em út liền nhắc nhở. "Anh mặc thêm áo khoác vào đi, không nhỡ may ốm thì sao."
Jaebum trong lúc đó đã nhanh chân hơn, đi lấy áo khoác lại khoác lên người cho cậu. Cậu nhanh chóng mặc vào người, không quên nói câu cảm ơn người bên cạnh, rồi cứ thế theo sát bên anh không rời lấy nửa bước.
Jackson sau đó đột nhiên đến hỏi Jaebum về việc sắp xếp phòng khách sạn. Jaebum nhún vai, trả lời đơn giản. "Em ở cùng phòng với ai cũng được. Anh ở cùng Jinyoung."
Jackson nghe vậy liền càu nhàu. "Em muốn ở chung phòng với Jinyoung."
Jaebum nhướn nhướn mày nhìn cậu em. "Nhưng anh với Jinyoung luôn ở chung phòng, em biết mà."
Jackson liền thở dài đánh thượt, nghe não nề vô cùng. "Đó, chính bởi như thế. Em cũng muốn ở cùng phòng với cậu ấy nữa!"
Jinyoung nghe vậy không khỏi mỉm cười, khoác tay anh rồi nhìn cậu bạn cùng tuổi nói: "Có lẽ để lần sau nhé Seun ah." Jackson nghe vậy chỉ có thể lầm bầm rồi quay đi, khiến Jinyoung bật cười.
"Em nổi tiếng thật đấy." Jaebum bình phẩm.
"Đấy chỉ là vì anh giữ em chặt quá thôi."
Jaebum tựa trán mình vào trán cậu. "Em không thích như vậy sao?"
"Không, em thích chứ." Cậu yêu những lúc Jaebum chiều theo cậu, quấn lấy cậu, khiến cậu bớt đi cảm giác tự ti về bản thân, khiến cậu nhận ra à hóa ra mình quan trọng đến như vậy.
Niềm thôi thúc được chiếm lấy môi cậu ngay lúc này ngày càng mãnh liệt, Jaebum phải lùi ra xa để ngăn không cho bản thân đi quá giới hạn. Bờ môi cậu nhìn thật mềm, thật mọng, nhất là khi lớp son dưỡng vẫn chưa hề phai đi. Jaebum hận không thể độn thổ về phòng khách sạn của hai người ngay lúc này.
"Đi nào, mấy đứa. Xe đến rồi."
Sẽ không phải đợi lâu nữa đâu, Jaebum nghĩ thầm.

Những đầu ngón tay cậu đang lướt trên khuôn ngực trần của anh, chợt Jinyoung hỏi: "Có khi nào anh thấy phiền vì em ... tâm trạng em lên xuống thất thường không? Kể cả là chỉ trong một khoảng khắc, một giây nào đó thôi?"
"Không hề," Jaebum đáp lại cậu, không mất đến nửa giây do dự. "Nếu anh cảm thấy phiền vì điều đó, anh đã chẳng thương em nhiều như thế này. Hơn nữa, anh cũng đâu phải là không có những tâm tư khó giải quyết. Anh không bận tâm vì chúng."
Jinyoung khép mắt lại, quấn chân mình vào chân anh. "Đừng bao giờ ngừng yêu em nhé." Tình yêu của anh là thứ giúp cậu bước tiếp, những khi cậu cảm thấy tuyệt vọng, khi cậu cảm giác cậu đang đánh mất dần bản thân, tình yêu của anh giúp cậu tiếp tục đứng vững trong hiện thực này.
"Sẽ không. Sẽ không đâu em." Anh vò nhẹ mái tóc vốn đã rối bời của cậu. Đôi gò má và ngực cậu vẫn còn ửng hồng sau chút kích tình ban nãy, Jaebum không thể không thừa nhận cậu lúc này thật sự rất đáng yêu. Anh cọ đầu mũi vào bên thái dương cậu. "Em nên thử một lần lột áo cho fan thấy đi. Anh chắc chắn họ sẽ rất thích đấy."
Jinyoung cười nói. "Không nhé. Em làm gì có múi đâu."
"Thì sao?" Jaebum bật cười, nhẹ xoa cái bụng mềm mềm của cậu. "Các fan vẫn sẽ thích nó thôi. Hoàn hảo như này cơ mà." Jinyoung vẫn cương quyết lắc đầu phản đối. Jaebum liền hôn lên chóp mũi cậu. "Họ sẽ điên lên vì nó đó, anh biết chắc thế, rút ra từ kinh nghiệm bản thân mà."
Ngượng chín người, Jinyoung quay đi, giấu mặt vào gối. Jaebum liền quàng tay qua eo, cấu nhẹ vào bụng cậu, khiến Jinyoung giãy nảy người, cố trốn thoát khỏi vòng ôm của anh mà bất thành. Jaebum thì thầm vào gáy cậu. "Anh yêu em. Yêu tất cả mọi thứ thuộc về em."
"Anh, cảm ơn anh, em cũng yêu anh."
Jaebum mỉm cười, xoa xoa bụng cậu chỗ vừa bị anh cấu, "Tắt đèn nào. Mình ngủ thôi em."
Jinyoung với tay ra tắt công tắc, cả căn phòng chìm vào bóng tối trong tức khắc, nguồn sáng duy nhất có trong phòng lúc này là chút ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khe hở của tấm màn che cửa. Jinyoung trở mình, quay về lại trong vòng tay của anh. Jaebum cọ cọ mũi mình vào mũi cậu, "Ngủ nào, lúc em dậy sẽ vẫn thấy anh ở đây thôi mà."
Lời này của anh đã được chứng thực vào sáng hôm sau, bởi đã có bao giờ Jaebum thất hứa với cậu sao?
_End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro