Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

You gave me all these chances

"Jaebum, là mỏ neo tàu của riêng Jinyoung, giữ cho con thuyền nhỏ là cậu không đánh mất mình, không bị sóng bị gió kéo trôi lênh đênh ra tít biển sâu vô tận ngoài kia.
"Anh ở đây rồi." Jaebum thì thầm vào mái tóc cậu."
======
Sau hơn 10 phút tìm kiếm, cuối cùng Jaebum cũng tìm thấy Jinyoung ngồi một mình trên sô pha trong một phòng thay đồ không người. Cậu đang đọc, hai bàn tay chuyên chú đặt trên trang sách, khiến Jaebum có chút không nỡ làm phiền cậu lúc này. Jinyoung lật giở qua trang khác, rồi chợt hỏi:
– Anh cần gì sao?
Cậu không có vẻ gì là tức giận cả. Thường ngày nếu ai làm phiền cậu lúc cậu đang đọc sách, kiểu gì Jinyoung cũng sẽ khó chịu ngay lập tức, nhưng lúc này cậu lại ngẩng lên mà nhìn anh rồi cười hỏi như vậy, mấy nếp nhăn quen thuộc lại thấp thoáng xuất hiện quanh khóe mắt. Chỉ cần nhiêu đó thôi, Jaebum đã có thể chắc chắn rằng cậu ổn.
Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu, vén chút tóc mai lơ thơ qua sau tai cậu. "Tối nay ở cùng anh." Jinyoung khẽ gật đầu. Và Jaebum thề có trời anh đã nhìn thấy cả vũ trụ thăm thẳm trong mắt cậu. Không kìm được chính mình, anh vội nghiêng người qua, hôn cậu. Jinyoung đáp lại anh, đương nhiên rồi, có bao giờ cậu từ chối một nụ hôn từ anh sao?
"Anh ở đây một lúc được không?"
Câu hỏi này của cậu khiến anh bất ngờ. Jinyoung không muốn ở một mình khi đọc sách? Thế này thật không giống cậu chút nào. Chắc hẳn phải có vấn đề gì đó rồi. "Em đang lo lắng chuyện gì vậy?"
Hai bên khóe miệng cậu bộng chốc giật giật. Cậu tựa vào vai anh, thì thầm "Anh lúc nào cũng nhìn ra.'' Jaebum luồn ngón tay qua mái tóc nâu ngắn ngủn của cậu, vuốt nhẹ, dán môi mình lên trán cậu, kiên nhẫn chờ đợi. "Không có chuyện gì đâu, thật đó. Vẫn quanh quẩn mấy chuyện lặt vặt thôi"
"Thế tức là có chuyện rồi." Anh đáp. Anh thật sự không thích việc Jinyoung cứ tự xem nhẹ những nỗi dằn vặt của chính cậu như vậy. Cậu đâu bắt buộc phải tự vượt qua những điều đó một mình đâu. "Anh có thể làm gì cho em không?"
"Ở đây với em."
Có anh bên cạnh khiến cậu bớt đi chút cảm giác cô quạnh. Những cảm xúc tiêu cực cũng nhờ có anh mà vơi đi nhiều. Jaebum, người cậu thương hơn hết thảy. Jaebum, là mỏ neo tàu của riêng Jinyoung, giữ cho con thuyền nhỏ là cậu không đánh mất mình, không bị sóng bị gió kéo trôi lênh đênh ra tít biển sâu vô tận ngoài kia.
"Anh ở đây rồi." Jaebum thì thầm vào mái tóc cậu.
Jinyoung đánh dấu trang cậu đang đọc dang dở, gập sách lại để qua một bên, rồi cuộn mình vào trong lòng anh. Jaebum khiến mọi việc trở nên tốt đẹp hơn, dễ thở hơn. Jinyoung nghĩ là anh biết rõ điều này, có lẽ là vậy, bởi anh luôn đến bên cậu mỗi khi anh cảm giác được cậu đang cần anh. Đương nhiên, đôi lúc Jaebum cũng cảm thấy bất lực chứ, bất lực với cậu, bất lực với chính mình, ai cũng sẽ vậy thôi nếu cứ phải giương mắt chứng kiến người trong lòng đau mà chẳng thế làm gì. Jaebum ước anh có thể xua đi hết thảy những nỗi đau đó, ước anh có thể mang đến cho Jinyoung của anh hạnh phúc, ước trong lòng cậu sẽ không còn nặng trĩu tâm sự nữa.
Các thành viên khác đôi lúc cũng chạnh lòng vì Jinyoung lạnh nhạt với họ. Cậu luôn cảm thấy tội lỗi vì điều này. Nhưng chỉ là cậu không muốn họ bị ảnh hưởng bởi chút tâm trạng tiêu cực u ám từ mình, cậu chỉ muốn ở một mình, tự nhấn chìm bản thân trong sự thương hại cậu dành cho chính mình. Những thành viên khác vẫn chưa thể hiểu được điều này. Nhưng Jaebum có thể biết được khi nào tâm trạng cậu đang bất ổn, rằng cậu cần khoảng không gian cho riêng mình, kể cả anh cũng tránh không làm phiền đến cậu. Anh chỉ có thể chờ Jinyoung tìm đến anh, và cũng chỉ có thể giang rộng đôi tay mà ôm cậu vào lòng thôi. Nhưng đôi khi anh cũng phải chủ động trước. Đây là phần rủi ro mà anh phải chấp nhận. Anh không thể để Jinyoung trượt xuống cái hố đen tiêu cực đó quá sâu được.
Sẽ còn phải mất một khoảng thời gian nữa những thành viên khác mới có thể lý giải được điều bí ẩn mang tên Park Jinyoung. Một nghịch lý sống biết đi. Đã không biết bao nhiêu lần cậu tìm đến anh để khóc, tự rủa xả chính mình, rằng cậu thật sự là một con người tồi tệ. Nhưng anh lại bảo cậu rằng tâm trạng con người bất ổn là chuyện thường, rằng đó đâu phải lỗi của cậu.
"Yêu em." Jaebum chợt nói.
Jinyoung vươn tay áp vào má anh, "Em cũng yêu anh."
"Jaebum! Jinyoung!"
"Có vẻ như họ cần chúng ta rồi. Em ổn chứ?" Jaebum đứng dậy, chìa tay ra với cậu.
Jinyoung gật nhẹ, đứng dậy rồi đan tay hai người vào nhau. Cậu giờ đã ổn rồi.

Jaebum quăng mình lên chiếc giường khách sạn, khiến cả người Jinyoung nẩy khỏi mặt đệm. Jaebum cười nhăn nhở, cọ mũi vào hõm cổ cậu, mấy sợi tóc vẫn còn ẩm ướt của anh chạm vào làm tai cậu có chút nhột nhạt. Môi anh lướt trên cổ cậu, hơi thở vấn vít quẩn quanh, "Em sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh."
Jinyoung vòng một tay qua ôm lấy anh, mỉm cười. Chẳng có gì tuyệt hơn lúc hai đứa được ở riêng với nhau. Bởi những lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đặt cả lên cậu. Trong lồng ngực mình, cậu lúc nào cũng dành riêng một ngăn cho anh. Nên khi anh, ngoài cậu ra, chẳng còn phải bận tâm đến bất cứ điều gì, cũng là lúc ngăn trống đó trong cậu được lấp đầy, cho cậu cảm giác bản thân mình vẫn có chút giá trị.
Âm thanh từ TV trong phòng vẫn phát ra đều đều, xen lẫn giữa những tiếng hôn nhẹ nhàng ướt át Jinyoung đã quá quen thuộc khi Jaebum đang mải mê in dấu môi mình lên vai, lên ngực, lên cổ cậu. Jinyoung thấy mừng cậu đã thay ra áo ba lỗ trước đó, hơi thở vấn vít của anh phả trên da cậu đã đủ để làm ấm sực cả phòng rồi.
Mí mắt đang nhắm chặt của cậu khẽ rung động khi môi anh tiến dần lên, lần theo xương quai hàm, đến cằm, cuối cùng chạm đến môi cậu.
"Yêu em"
"Yêu anh"

Chút an yên quý giá trong phòng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng ai đó dộng ình ình lên cửa phòng, khiến biểu tình trên mặt Jaebum bỗng chốc hóa khó chịu, "Ai đó?"
"Bọn tớ vừa mua pizza về."
Là giọng Jackson. Jaebum quay qua hỏi cậu: "Em có đói không?". Jinyoung gật nhẹ rồi rời giường.
Mọi người đang tập trung ở phòng bên cạnh, pizza ngập miệng. Tuy vậy Jackson vẫn để ý thấy mấy vệt hồng hồng rải rác trên cổ Jinyoung, cậu bạn nhướn mày ra chiều muốn hỏi, nhưng Jinyoung không mấy bận tâm. Mark vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo Jinyoung ra ngồi với anh. Jaebum ngồi thụp xuống bên cạnh Youngjae, vừa ăn vừa lắng nghe cậu bé than vãn rằng cậu nhớ Coco. Nghe vậy anh chỉ cười rồi xoa đầu cậu em, khiến đầu tóc thằng bé rối xù hết cả lên.
Bambam và Jackson đang giành nhau một lát xúc xích pepperoni. Không phải một miếng pizza, là một lát xúc xích pepperoni. Jaebum chọn không can thiệp vào chuyện này, ai lại đi phá hủy nguồn giải trí của mọi người chứ?
Jinyoung lúc này đang cười rất rạng rỡ, khiến Jaebum có cảm giác cả căn phòng bừng sáng lên chỉ vì có cậu. Anh hy vọng cậu biết được bản thân mình trân quý đến nhường nào.
(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro