
Chương 4
Jinyoung bị thứ ánh sáng chẳng biết từ nơi nào rọi tới, khiến cậu tỉnh ngủ, Jinyoung khẽ chớp chớp, hai mắt u buồn mở to, thực tình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Jaebum yên lặng nhìn cậu, Jinyoung khi còn ngái ngủ mị hoặc vô cùng, những dao động lăn tăn trên đôi mắt mang theo hơi sương mông lung, sự hồn nhiên sâu thẳm của một đứa trẻ thơ ngây được bộc lộ rõ ràng nhất ở cậu lúc này.
Jinyoung vốn không được coi là quá đẹp, thế nhưng lại hết mực thanh tú.
"Đã tỉnh rồi?" Jaebum có chút không vui.
"Ơ..." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Jinyoung xoay đầu lại, mắt vẫn đang chớp chớp, sau rồi mới dần dần hiểu chuyện, bỗng mắt trừng lớn.
"A! Em... Em đã ngủ sao?"
"Tỉnh rồi thì mau chuẩn bị đi, tới giờ ghi hình rồi." Không trả lời, Jaebum thản nhiên ra lệnh.
Jaebum nhịn cười, đằng hắng rồi mới lên tiếng: "Sau này em nhớ kỹ, nếu đang chăm sóc người khác, thì ngay bản thân mình cũng phải chăm sóc cho thật tốt." Jaebum thực chẳng muốn có một bảo mẫu ốm yếu.
Biết Jaebum đã hiểu rõ tình trạng gần đây của mình không tốt, Jinyoung bỗng mặt đỏ bừng, thấp giọng xin lỗi:
"Xin lỗi, cái đó, lần sau em sẽ cẩn thận hơn."
"Ừ." Dứt lời, Jaebum không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu cầm kịch bản, bước đi.
Cậu đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc áo quen thuộc đang nằm trên đất, đầu óc giờ lại bỗng trống rỗng, chẳng biết phải làm sao.
"Jaebum hyung... Cái này?" Cậu nhặt chiếc áo lên, rồi cẩn trọng nghiên cứu sắc mặt của người đối diện, trái tim cũng vì thế mà đập loạn nhịp.
Jaebum ngẩng đầu liếc mắt, cúi xuống chiếc áo trên tay cậu, rồi lại nhìn lên: "Nếu em bị cảm, chúng ta sẽ rất phiền phức, còn nếu ngủ không đủ giấc, thì tối hãy ngủ sớm một chút."
Tuy rằng giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi khi, thế nhưng Jinyoung vẫn cảm nhận được nhàn nhạt chút quan tâm dịu dàng. Cái người đàn ông luôn lạnh lùng ấy nay lại toát ra chút ôn nhu, cậu chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Jinyoung còn đang phân vân không biết có nên nói một tiếng cảm ơn, Jaebum đã ngẩng đầu, bất mãn trừng cậu "Thế em còn đứng đó làm cái gì nữa? Chẳng phải anh đã nói tới giờ quay rồi sao?"
"A..." Jinyoung ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp, đầu óc suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra việc mình cần làm.
"Xin lỗi, em chuẩn bị ngay đây, nhanh thôi!" Nói rồi lập tức quay người hành động.
Jinyoung, thái độ quá mức nhu hòa, toàn thân luôn tỏa ra một loại cảm giác nhỏ bé mà nhu nhược, cứ vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy cậu chẳng có chút khí thế nào.
Nhưng bởi lẽ đó, Jinyoung mới có khả năng chịu đựng tính tình kỳ quái, dù có khó chịu tới đâu, đáp lại anh cùng lắm là một cái nhíu mày, thế rồi chưng ra điệu bộ thản nhiên như chưa hề có chút nóng giận. Cậu còn có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là luôn cẩn trọng và tỉ mỉ trong công việc, chẳng màng đó là chuyện lặt vặt hay chuyện trọng đại, Jinyoung vẫn luôn chu toàn mọi thứ. Là cánh tay phải đắc lực của anh.
Nhìn cậu bóng lưng bận rộn không ngưng nghỉ, bản thân Jaebum cũng chẳng biết mình đang mỉm cười.
Jaebum luôn làm việc, sinh hoạt và nghỉ ngơi rất đúng giờ, anh không giống đại đa số nghệ sĩ luôn có cuộc sống đa dạng phong phú về đêm, mỗi ngày đều đặn rất đúng giờ, buổi tối thì ở công ty hoặc ở KTX tập luyện, sau đó lên giường đi ngủ.
Do đó, các phóng viên chẳng thể nào điều tra được cái gì ở anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro