Chương 6: Thứ quỷ dị.
Izuku nhìn các thi thể đang nằm la liệt trên đất. Nhưng ở đây thiếu hai người của đội 3 và một người ở đội 1, không biết họ đang ở đâu.
Lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng một con Angel nào.
Izuku sờ vào túi quần, giật mình ngộ ra khi không thấy bộ đàm.
Chết! Vừa nãy vội quá, vứt luôn bộ đàm rồi.
Izuku nhìn cánh cổng kì lạ rất lớn trước mặt.
Giữa cánh cổng có một vòng xoáy nhiều màu sắc đang vặn theo hình xoắn ốc.
Izuku nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó sắn tay áo, lộ ra làn da trắng cùng với các vệt sáng xanh của năng lực.
Izuku nhếch mép.
"Cuối cùng cũng tìm thấy mày, cái thứ chết tiệt. . ."
UỲNH!!!
UỲNH!!!
————————————
"Oi! Hai cậu có nghe thấy tiếng gì không?" Cậu trai trẻ cõng một người trên lưng, vẻ mặt hoang mang nói.
"Có! Tôi còn cảm thấy mặt đất đang rung lên sau tiếng đó!" Cô gái đi trước trả lời. Cô nhìn xung quanh, nói.
"Chúng ta đi tới đâu rồi?"
"Không biết nữa! Đường đi ở đây rất lạ. . ." Một người con trai khác trả lời, anh ta đang cầm đèn pin soi đường.
"Trung sĩ Ritsu thế nào rồi? Hạ sĩ Kuro."
"Vết thương khá nặng nhưng máu cũng ngưng chảy rồi, nhưng có lẽ sẽ không tỉnh ngay đâu."Kuro-người con trai đang cõng Ritsu lên tiếng trả lời.
Ánh mắt ánh lên tia lo lắng.
Ritsu đáng thương, bị cô ta đâm thủng một lỗ lớn ở chân, một lỗ ở vai, còn bị kéo lê như thế.
"Chết tiệt! Karaki thế nhưng lại là gián điệp phe địch!"Cô gái kia nghiến răng, bực bội nói.
" Tại sao các Angel lại nghe theo lệnh của cô ta chứ!!? Anh nói xem, Trung sĩ Rechard!"
"Nói nhỏ thôi , hạ sĩ Kurui! Cô ta cũng trải qua huấn luyện trong quân đội, sẽ nghe thấy đó." Rechard giơ tay làm dấu im lặng, nói nhỏ.
"Ngưng tán chuyện đi! Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây đã. Đại uý nói rồi, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi Angel tỉnh dậy hoàn toàn."
"Ừm. . ."Kurui nói. Nhưng cô chỉ thắc mắc tại sao Angel lại nghe theo Karaki một cách ngoan ngoãn như vậy?
Nhớ lại cái cảnh cô ta ra lệnh cho các Angel tàn sát đồng đội của mình, Kurui cắn răng.
Chết tiệt!
"Này, các cậu có thấy ánh sáng màu đỏ đang lập loè ở kia không?" Rechard ra hiệu dừng lại, nheo mắt nói.
"Ở đâu?" Hai người kia ngẩng đầu lên nhìn nhìn.
"Kia kìa! Cuối con đường này, có thứ gì đang ở đó vậy!!?" Rechard chỉ tay về phía cuối con đường mà họ đang đi nói.
"!!!"Kurui nhìn ánh sáng màu đỏ không xa, kinh ngạc.
"Trung sĩ Rechard, soi đèn đến đó coi!"Kurui kéo áo Rechard. Giọng nói mang theo chút sợ hãi.
"Nó vừa mới nhấp nháy. . ."
"Hả?"Rechard dù không hiểu nhưng cũng làm theo.
Ánh đèn pin vừa soi đến, một vật thể tởm lợm cứ thế xuất hiện trước mặt họ.
"Mẹ ới!!"Kuro sợ hãi kêu lên khi nhìn thấy cái vật thể tởm lợm kia. Suýt nữa là ngã ra đất.
Trước mặt họ là một cái đầu lớn chắn hết cả đường đi, bị thối rửa hơn phân nửa khuôn mặt, đôi mắt màu đỏ sáng lên một cách quỷ dị khi nhìn thấy họ. Miệng của nó đang há ra, nở nụ cười.
Hi hi hi hi hi. . .
". . ." Ba người sững sờ, mắt mở lớn.
Miệng nó há càng lúc càng to, từ trong miệng, những sinh vật nhỏ bé hơn từ từ đi ra.
Một cô bé, một cậu bé, một đứa nhóc, . . .
Chúng cà nhắc bước ra với cơ thể thối rữa, miệng cứng nhắc nở nụ cười, giọng nói trầm đục hát vài câu hát một cách đứt quãng.
"Lại đây. . .cùng chơi. . . với chúng tôi nào..."
"Ahihihihi. . ."
"Nào. . .hãy chơi với . . .chúng tôi. . ."
Tiếng hát vang lên ở đằng sau họ, giật mình quay lại, ba người chết sững.
"La la la. . ."
Một cái đầu thối rữa to lớn khác đang cười nhìn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro