Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐩𝐫𝐨𝐥𝐨𝐠𝐮𝐞

  
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

   
  
    Bệnh viện đa khoa Yokunaru.
  
   
Thực chất đây không là bệnh viện.

   
Mà đây chính là phòng thí nghiệm nơi các tác phẩm nhân tạo được sinh ra bằng cách cấy ghép vào trẻ em.

  
Nó được giấu kín với công chúng. Người dân Musutafu sẽ nghĩ gì khi sử dụng trẻ em làm thí nghiệm quirk?

  
" Tôi nói cho cậu biết Eraserhead, ý tưởng này có thể là một trong những ý tưởng hay nhất của chúng ta!" Hiệu trưởng của trường trung học U.A, Nezu nói với một trong những giáo viên lớp anh hùng của mình.

  
" Một trong những ý tưởng của ông, Nezu." Anh hùng Erasure : Eraserhead, còn hay được biết đến nhiều hơn với cái tên Shouta Aizawa, đã c bỏ nó. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ việc đưa một đứa trẻ ốm yếu vào khóa anh hùng hàng đầu của chúng ta sẽ mang lợi ích như thế nào. Nó có thể làm chúng ta thất vọng."

   
" Aizawa, những điều tôi sắp tiết lộ cho cậu là tuyệt mật, và tôi yêu cầu cậu giữ bí mật này." Nezu nói. "Bệnh viện... À không phải là bệnh viện thực sự. Những đứa trẻ ở đó không bị bệnh. Chúng chỉ đang được dùng làm thí nghiệm."

  
Aizawa nhăn nhó. "Dùng trẻ con làm thí nghiệm..? Thật là đê hèn..."

  
" Tôi biết, nhưng chúng ta không thể làm gì hơn ngoài việc giấu với công chúng. Chính phủ đã tài trợ cho phòng thí nghiệm và chỉ vậy thôi." Nezu nói và nhún vai. "Suy nghĩ của tôi là lấy một trong những người thí nghiệm tốt nhất hàng đầu của họ và cho họ cơ hội tham gia khóa học Anh hùng của chúng ta ở đây!"

  
" Dường như có rất nhiều giấy tờ phụ." Aizawa nói.

  
" Aizawa. Tôi yêu cầu cậu lắng nghe tôi nói." Nezu cầu xin, đôi mắt long lanh của ông ta nhìn Aizawa.

  
Aizawa gấp lại, Thở dài nói, "Được thôi. Tôi sẽ nghe ông nói, nhưng chỉ khi tôi có quyền quyết định về đứa trẻ mà chúng ta chọn."

  
" Thực ra tôi đã nghĩ đến cái này rồi..." Nezu ngâm nga, cúi xuống lấy ra một tập tài liệu manilla, gõ nhẹ nó hai lần lên mặt bàn phẳng. Aizawa thở dài một lần nữa, ngồi xuống trong khi lấy tập tài liệu manilla từ cấp trên của mình.

  
Mở tập tài liệu ra, Anh hùng Erasure nhìn thấy tên học sinh tiềm năng mới của mình.

  

  
────

  
(T/B) (H/B) - đối tượng 207.
{(TÊN BẠN) (HỌ BẠN)}
  
  
────

  
" Chỉ số của con bé cực kì cao..." Aizawa lẩm bẩm, mắt anh ta dán chặt vào bản báo cáo bên trong tập tài liệu.

  
────

   
(T/B) (H/B)

  
Chiều cao: 5'7.5"

 
Màu Tóc: (M/T/B) {MÀU TÓC BẠN}

  
Màu Mắt: (M/M/B) {MÀU MẮT BẠN}

  
Quirk(s): Dịch chuyển tức thời(thể hiện), Dây xích(nhân tạo)

 
Thống kê

  
Nhanh nhẹn: 4

 
Sức mạnh: 5

 
Khả năng chịu đựng: 5

 
Phòng thủ: 4,5

 
Trí tuệ: 4

 
Độ chính xác: 4,5

 
Tính hợp tác: 1,5

 
Những điều cần lưu ý về [(T/B) (H/B)]

  
Có tiềm năng không giống bất cứ ai. Thực sự là một loại người có động cơ đúng đắn. Không dễ thuyết phục. Bướng bỉnh và khép kín.

 
Biết về các thí nghiệm.

 
 
────

 
" Khoan đã, ở phía dưới nó nói gì vậy...?" Aizawa thắc mắc.

  
" Tôi cũng đọc cái đó." Nezu đáp. "Có lẽ chúng ta phải hỏi họ về điều đó trong cuộc phỏng vấn."

 
" ...Phỏng vấn? Phỏng vấn gì?" Aizawa hỏi khi nhìn thấy nụ cười nhếch mép ngượng ngùng từ người cấp trên của mình.

 
" Hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn họ; xin lỗi vì đã không cho cậu biết trước, Aizawa."

  
" Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phỏng vấn chết tiệt này đi."

 
────

  
  
" (T/B)..."

  
Một trong những y tá, Yano, gọi to cô gái đơn độc ở giường, nhìn chằm chằm vào đèn huỳnh quang trên trần nhà trong khi cố tạo hình dáng trong tấm chăn. Tất cả những đứa trẻ khác đều chơi với nhau trong thời gian rảnh rỗi.

 
Cô gái quay lại, nhìn chằm chằm y tá với vẻ mặt rầu rĩ.

 
" Cái gì?"

 
" Có những người muốn gặp bạn." Yano nói, làm (T/B) nheo mắt tỏ vẻ bối rối và nghi ngờ.

 
" Chúng tôi không được phép tiếp khách ở đây."

  
" Rõ ràng không phải như vậy, bạn đã được đề nghị rời khỏi đây."

  
Cô gái đứng dậy, vẻ mặt tò mò lạ thường. "Rời đi?"

   
" Ừ, bạn có thể rời khỏi đây. Có lẽ là mãi mãi."

 
" Các đối tượng khác có biết không? Họ cũng được đề nghị chứ?"

 
" Không (T/B), chỉ có bạn thôi."

 
" Tại sao chỉ có tôi?"

 
" Tôi không biết..." Yano thở dài. "Tất cả những gì tôi biết là hôm nay bạn sẽ gặp họ."

 
(T/B) Chế giễu. "Tôi thậm chí còn không có sự lựa chọn?"

 
" Bạn muốn ra khỏi đây hay là không?" Yano nói với giọng ít lo lắng hơn bình thường.

 
"...Có."

 
" Mẹ sẽ dẫn bạn đi gặp họ."

 
(T/B) rõ ràng đã trầm xuống và ngay lập tức trở nên phòng thủ hơn. "Tôi sẽ không đi với người phụ nữ đó đâu. Bà ấy không phải là mẹ tôi và bà ấy là lý do tôi ở đây."

 
" Tôi không thể đưa ra quyết định đó, (T/B). Tôi xin lỗi..." Yano xin lỗi. "Vài phút nữa mẹ sẽ đến đón bạn đi."

 
Sau đó Yano rời đi, và đúng như lời cô ấy nói, "Mẹ", như mọi người vẫn gọi bà, đã đến đưa (T/B) ra khỏi phòng. Một nụ cười kỳ quái nở trên môi người phụ nữ tóc bạc.

  
" Nào con yêu. Hãy cởi bỏ đống giẻ rách cũ bẩn thỉu và thay vào bộ quần áo dự phòng nhé."

 
" Tôi sẽ không mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu này nếu ngay từ đầu bà không đưa tôi đến đây."

 
'Mẹ' cười. "Đừng như vậy chứ, chúng ta không thể để chủ nhà đợi." Bà ta đưa cho cô gái quần jean xanh và một chiếc áo phông màu đỏ.

 
(T/B) không thích quần áo dự phòng này. Chúng quá chặt trên cơ thể cô, cô có thể cảm nhận được từng đường may in dấu hằng trên da mình.

  
Cái áo phông cũng không thoải mái. Tay áo ngắn luôn gây khó chịu, mặc dù thực tế đó là tất cả những gì họ mặc trong bệnh viện, nhưng ít nhất chúng không bó sát.

 
(T/B) lặng lẽ rời khỏi phòng sau khi thay bộ quần áo không thoải mái, 'Mẹ' đứng đó chờ đợi, môi bà nhếch lên khi nhìn thấy cô gái trẻ đã sẵn sàng.

 
" Con mặc lên trông thật xinh đẹp..." Người phụ nữ thì thầm, khiến cô gái (T/B) héo hon dưới ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi.

  
'Mẹ' chưa bao giờ cảm thấy mình là một người mẹ, bất chấp những gì các đối tượng khác nói về bà ta.

 
'Mẹ' dắt cô gái ra ngoài, một tay đặt trên vai cô khi (T/B) không chịu nhìn đi đâu khác ngoài mặt đất.

  
Phương tiện công cộng không phải là thứ ưa thích của 'Mẹ' thế nên họ đi bộ đến tòa trường trung học U.A.

  
(T/B) nhìn lên, mặt kính sáng óng ánh phản chiếu ánh nắng mặt trời vào mắt cô gái, làm cô ấy nheo mắt lại.

  
Những cái vỗ nhanh vào vai khiến cô ấy nhớ lại lý do ngay từ đầu tại sao mình đứng trước ngôi trường này.

  
Nhiều phòng học trống rỗng và hành lang dài thậm chí còn trống trải và dài hơn khi họ tìm văn phòng.

  
Khi tìm thấy cánh cửa và mở nó ra, Anh hùng Erasure và hiệu trưởng động vật đã đứng đó.

 
Nụ cười Nezu nở rộng khi cả hai mở cửa, trong khi đó khuôn mặt Aizawa vẫn nghiêm nghị và gần như không quan tâm.

 
Thật vui khi biết có người cùng cảnh ngộ với mình, (T/B) nghĩ.

 
" Cả hai đến rồi! Mời vào, ngồi đi ngồi đi!" Nezu ra hiệu cho cả hai vào trong, 'Mẹ' buộc (T/B) bước vào đầu tiên.

  
Trong khi 'Mẹ' giục cô gái ngồi vào ghế thì bản thân bà ta lại không làm vậy. Bà ấy chỉ đứng phía sau (T/B), tay đặt trên vai cô gái.

   
" Có lẽ cả hai người đang thắc mắc tại sao chúng tôi lại gọi bạn đến đây với lời đề nghị." Aizawa nói khi anh ta cũng đứng cạnh Nezu đang ngồi.

  
(T/B) chậm rãi gật đầu.

 
" Chà, cả hai chúng tôi hiện đều biết về tình trạng hiện của em."

   
(T/B) Căng thẳng.

 
" Tôi không bị bệnh..."

 
" Chúng tôi biết!" Nezu trả lời. "Chúng tôi biết rằng em hiện đang bị thí nghiệm vì mục đích tiến hóa quirk nhân tạo." Ông ấy nói, một nụ cười trên khuôn mặt bất chấp mức độ nghiêm trọng của lời nói.

  
" ...Vậy tại sao tôi lại ở đây."(T/B) càu nhàu nhưng dừng lại khi bàn tay của 'Mẹ' siết chặt trên vai cô.

 
" Nào nào, đừng thô lỗ với chủ nhà của chúng ta." Bà ta nói với một nụ cười híp mắt, nhưng giọng điệu trong lời nói của cô ấy mang tính cảnh cáo.

 
Nezu vẫy tay với người phụ nữ tóc bạc như ra hiệu bỏ qua. "Đừng lo lắng! Chúng tôi biết áp lực mà cô bé có thể đang cảm thấy lúc này, nó khá kỳ lạ."

 
" Chà, vì chúng tôi đã biết được... Điều kiện sống hiện tại của em," Aizawa ho vào nắm tay, "Chúng tôi đã nghĩ đến việc...cung cấp cho em một suất trong khóa học anh hùng hàng đầu của chúng tôi-"

 
" Không."

 
Aizawa ngay lập tức dừng lại. " xin lỗi, cái gì cơ?"

 
" Không." (T/B) đáp một lần nữa, thậm chí còn nghiêm túc hơn trước. "Tôi nói không. Tôi không muốn đề nghị của ông."

 
" Nhưng...tại sao?" Aizawa hỏi.

 
" Đó là một đề nghị đáng tiếc. Ông không thực sự muốn tôi tham gia khóa học của mình, ông chỉ muốn cho một đứa trẻ tội nghiệp ốm yếu bất hạnh nào đó một cơ hội thứ hai để thoát khỏi nơi chúng đang sống. Đó là một lời đề nghị đáng tiếc." (T/B) trả lời, sôi sục với người đàn ông tóc đen. "Nếu ông thực sự muốn giúp đỡ, ông sẽ thực hiện các bước để đánh bại tổ chức đang thử nghiệm trên trẻ em chứ không chỉ cố gắng để có được một lời đề nghị." (T/B) nhăn mặt. " Nếu có một điều tôi ghét hơn tình trạng tự chủ của tôi, đó là Xã hội Anh Hùng."

 
Chết tiệt, Aizawa và Nezu đã đọc hồ sơ của (T/B). Nó nói rằng cô gái bướng bỉnh và khép kín.

 
Nhưng họ không ngờ rằng một cô gái tuổi teen lại chống đối dữ dội đến thế.

 
Dù vậy họ vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, phải không?

 
Phải.

 
" Ồ, hãy nghe chúng tôi nói nhé?" Nezu yêu cầu, thấy không nhận được phản hồi tiêu cực nào, ông ấy tiếp tục. "Chúng tôi đã đọc hồ sơ của em. Số liệu thống kê của em cao nhất so với các bạn thí nghiệm còn lại của em, mọi thứ đều từ 4 trở lên. Một người có tiềm năng to lớn xứng đáng có một cơ hội."

 
" Hiếm có người nào khác có chỉ số 5, nhưng em có tận hai cái trong số đó là Sức chịu đựng và Sức mạnh." Aizawa tiếp tục. "Chúng ta có thể sử dụng những thứ đó trong năm học mới này. Em thực sự có một tiềm năng mà chúng tôi đã thấy, cho dù em có muốn nghe hay không."

 
'Mẹ' mỉm cười, khóe mắt nheo lại vui vẻ. Bà đưa tay từ vai (T/B) lên tóc, luồn những ngón tay già nua của mình qua phần đuôi tóc để bấm chặt nó.

 
Cả hai giáo viên đều nhận thấy cô gái trẻ nhỏ đang cứng người.

 
" Thật là ngọt ngào, (T/B) dành cho các ông." bà ta nói một cách đầy tiếc nuối. "Vì con bé là một trong những đứa trẻ lớn, nên chúng tôi đảm bảo rằng những đứa trẻ trong độ tuổi của con bé có sức chịu đựng tối đa ít nhất có thể đến cấp 5."

 
" ...Và nếu họ không làm được thì sao?"

 
'Mẹ' mỉm cười. "Chúng tôi loại bỏ chúng."

 
Năm từ, không khí ấm cúng đã biến mất.

  
Nezu và Aizawa bây giờ đã hiểu tại sao (T/B) luôn cứng nhắc suốt thời gian qua, và tại sao cô bé lại từ chối nhìn vào mắt bất kỳ ai.

 
Nezu ho. "Chà, (T/B), nếu em vẫn còn nghi ngờ về lời đề nghị của chúng tôi." Nezu đưa tay xuống tủ, lục lọi giấy tờ trước khi tìm thấy thứ mình cần, trượt nó qua bàn gỗ. "Đây là một hợp đồng. Hãy đọc qua và xem em cảm thấy thế nào nhé!"

 
(T/B) khẽ ngước mắt lên nhìn bản hợp đồng trên bàn. Cô nhích người về phía trước trên ghế để cầm nó trên tay, mắt lướt qua từng chữ được in.

 
Hai Anh hùng chăm chú nhìn cô gái im lặng đọc bản hợp đồng, đôi mắt khẽ nheo lại khi đồng tử lướt qua từng đường nét chữ.

  
" Tôi biết hiện tại có một số điều vẫn chưa được quyết định, nhưng chúng tôi hứa rằng nếu em cân nhắc chấp nhận hoặc thậm chí là chấp nhận hợp đồng của chúng tôi, chúng tôi sẽ giữ liên lạc với người giám sát của em để đảm bảo rằng em biết mọi thứ liên quan đến thỏa thuận này!" Nezu nói, để chắc chắn mọi chuyện đều rõ ràng.

  
(T/B) hằng giọng. "...Tôi sống ở đâu?"

  
" Hả?"

  
" Thoạt đầu nghe câu hỏi này nó có vẻ vô ích, nhưng nó có ý nghĩa. Phải mất khoảng một giờ để đi bộ tới đây bằng chân, vậy tôi sẽ ở chỗ khác hay...hay tôi vẫn phải ở chỗ cũ?"

  
" Tại sao chứ, rõ ràng là con vẫn ở lại bệnh viện với mẹ và mọi người mà, con yêu." 'Mẹ' thúc giục.

  
" Thực ra là ngược lại." Nezu phản đối. "Nếu con bé chấp nhận lời đề nghị của chúng tôi, tôi dự định sẽ gặp một người thân khác xem ai trong chúng tôi thích hợp nhất để có một thiếu niên trong nhà. Điều đó chủ yếu dựa trên khả năng không gian, cũng như...tinh thần trưởng thành. Tôi gọi nó là kế hoạch 'Ngôi nhà dành cho thanh thiếu niên', đi thẳng vào vấn đề, em nghĩ sao?" Nezu mỉm cười.

  
Lời đề nghị đó chạy qua đầu (T/B) liên tục. Cô gái thực sự ghét tình trạng cuộc sống của mình vào thời điểm hiện tại, nhưng không có gì cô ấy ghét hơn xã hội anh hùng. Đi học ở một ngôi trường mang lại lợi ích trực tiếp cho xã hội anh hùng cũng giống như đi ngược lại mọi đạo đức cá nhân của cô ấy vậy.

 
Có rất ít cơ hội để cô ấy có thể tạo ra sự thay đổi từ bên trong: Tự hỏi một cô gái bướng bỉnh, không hợp tác sẽ gây ảnh hưởng gì đến toàn bộ thế giới anh hùng?

 
...

 
" ...Nếu như tôi chấp nhận lời đề nghị của ông..." cô bắt đầu suy nghĩ.

 
" ...Tôi có thể mặc quần được không?"

 
" ...Đó là yêu cầu duy nhất của em sao? Điều duy nhất em phải hỏi?" Aizawa ngơ ngác. Nezu ném cho anh ta một cái nhìn nghiêm khắc.

  
(T/B) nhún vai. "Ở phòng thí nghiệm, họ phân chia chúng tôi theo giới tính. Nữ mặc váy trong khi nam mặc quần, ở trường cũng vậy mà phải không?" Cả hai người đàn ông trưởng thành đều gật đầu.

 
" Tôi chưa bao giờ thích mặc váy, chúng chặt chọi và cản trở việc di chuyển của tôi trong khi tập luyện vì tôi sợ nó sẽ bay lên... Đó là lý do tại sao tôi thích mặc quần hơn."

  
Nezu ngước nhìn Aizawa, người đàn ông nhún vai một cách khinh thường. Nezu nhìn lại hai người con gái. "Tôi không thấy có vấn đề gì với yêu cầu của em... Nếu điều đó có nghĩa là em sẽ chấp nhận lời đề nghị của chúng tôi."

 
(T/B) ngước nhìn anh hùng động vật. Cô gái chậm rãi gật đầu.

  
" Vâng... Vâng, tôi chấp nhận lời đề nghị của ông."

 
Nezu mỉm cười và vỗ tay vào nhau. "Tuyệt vời! Tôi sẽ nói chuyện với người giám sát của em để em có thể nắm rõ mọi quyết định mà em đưa ra." Nezu đứng dậy và đưa tay ra để nắm lấy tay cô. "Chúng tôi rất vui khi có em trong chương trình giảng dạy ở trường của chúng tôi."

 
" Thật vui được gặp các ngài." 'Mẹ' lên tiếng. "Tôi hy vọng các ngài sẽ chăm sóc tốt cho (T/B), con bé là một trong những đứa trẻ quý giá nhất của chúng tôi."

 
" Cảm ơn cô đã đưa con bé đến đây. Chúng ta sẽ giữ liên lạc với nhau."

    
(T/B) đã chặn phần còn lại của cuộc trò chuyện từ hai phía người lớn.

  
Tôi thực sự đã nhảy từ thứ tôi ghét sang thứ tôi ghét nhất, cô nghĩ.

 
Có lẽ mình có thể tạo ra sự khác biệt, nhưng cũng có thể là không, cô suy ngẫm.

 
Thử thì không bị hại gì đâu. Cô suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro