6: hidden
Khi ngày đáng hận đó xảy ra, cậu mới thực sự nhận ra cậu yếu đuối về sức mạnh lẫn tinh thần, cơ thể bị sỉ nhục lại còn vô dụng đến mức vô tình tước đi sức mạnh của một người có tầm quan trọng. Từ khi đó Katsuki đã giam chính mình trong cảm xúc của mình, không một ai có thể hiểu hết được tất cả điều đó, nếu có thể hiểu thì cậu cũng không dám mở lòng, Katsuki đang dần thu mình, sợ hãi tất cả cảm xúc của bản thân.
Cả những giấc ngủ an lành càng trở nên xa xỉ, chỉ cần nhắm mắt là những lời nói thầm thì điều gì đó không rõ là gì nhưng cậu cảm nhận sự đau đớn, rồi cả cảm giác ướt át lan tràn nhưng lại không thấy bất cứ thứ gì trước mắt, như một cái máy chỉ biết tiếp nhận, dường như đã quá tải với câu lệnh. Khi ấy cậu cảm nhận mình đã nghe rất rõ tất cả mệnh lệnh đó nhưng khi thức dậy chẳng thể nhớ điều gì, thứ duy nhất cậu biết là cả cơ thể và tâm trí mình đang dần thay đổi.
Và rồi tên Shouto đến như một vị cứu tinh. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự quý giá hơi ấm từ cơ thể một ai đó trong giấc ngủ, khiến cơ thể cậu đang dần bị chiều chuộng đến mức cảm giác thiếu thì không thể chịu được.
Đáng ghét.
Có thể hiện tại là vậy nhưng cậu không thể chấp nhận bản thân cậu như thế trong tương lai...Vì sao ư?
Giả sử nếu có chuyện gì rất tệ thậm chí còn tệ hơn thế nữa, liệu cậu sẽ ra sao, la hét lớn hơn, tức giận nhiều hơn, thậm chí cậu sẽ phát điên hơn bây giờ, liệu có thể chữa lành vết thương lòng đó không. Giả sử nếu một trong những người mà cậu quý mến vì cậu mà hi sinh chính mình, đừng làm vậy, làm ơn đừng làm vậy, làm ơn đừng bỏ rơi tôi.
Với tất cả kĩ năng chiến đấu mà cậu tự học được nhằm phục vụ cho cách cậu chiến đấu đơn độc của mình, có thể người khác cho rằng tự hành hạ bản thân, nhưng với cậu đó là cách cậu chọn không một ai được quyền ngăn cản cậu. Bởi vì cơ thể cậu sẽ chấp nhận được tất cả nỗi đau, nỗi đau với cơ thể Bakugou sẽ không bao giờ có giới hạn, càng đau đớn cậu sẽ càng cố gắng hơn nữa. Với một quirk mạnh mẽ cùng với sự sáng tạo của mình, chính đau đớn suốt hơn một thập kỉ qua đã cho cậu một bộ óc của một chiến binh và cơ thể chịu đựng tốt.
Hoàn hảo... không hề - chưa bao giờ cậu nhận phần đó về phần mình, vì cậu biết khuyết điểm lớn nhất của Katsuki này chính là tâm lý, trái tim quá dễ vỡ. Có thể với kẻ xa lạ không thành vấn đề về việc đối đầu với những nhân vật không có tầm quan trọng trong cuộc đời cậu, nhưng nếu đối phương là người cậu càng yêu quý thì cậu sẽ càng đau đớn và nỗi đau dần biến thành mỗi một cấp bậc mỗi khác biệt, có thể là tức giận, thậm chí có thể thống hận đến tột cùng và mạnh mẽ nhất chính là tự mình giam giữ trong trái tim.
Katsuki luôn muốn dựa dẫm vào một ai đó, nhưng con đường của cậu chọn không cho phép cậu làm thế, chỉ mới năm học đầu tiên mà ý định đang dần ghim sâu vào tim cậu. Chỉ một tổn thương như thế mà mà cậu mất ăn mất ngủ.
Mày quá yếu đuối Katsuki, mày không thể cứ tiếp tục như thế được nữa, dù nghĩ thế nào cậu cũng đang dần chìm vào sự ấm áp của nuông chiều.
Xin lỗi vì đã lợi dụng mày Todoroki Shouto...một ngày nào đó chắc chắn tao sẽ bỏ rơi mày, thà để mày đau nhưng còn tốt hơn việc để tao nhìn thấy mày hi sinh cho tao, xin hãy sống tiếp coi tao như một kí ức đã qua, hãy vì hạnh phúc của mình.
Xin người hãy cho ba năm cao trung để được sống một cuộc đời có thêm gia vị nồng cháy của trái tim, để sau này khi không còn là một học sinh nữa, con sẽ cống hiến tất cả để chuộc lại một lỗi lầm của mình... và có thể giúp "người đó" cảm thấy hả hê vì con đã từng làm tổn thương hắn.
Chỉ cần kết thúc 3 năm học này... cũng là lúc cảm xúc trong tim tao sẽ kết thúc với tất cả, ngày nào đó tụi mày sẽ có nhiều bạn hơn, tươi cười nhiều hơn, có khi còn tìm được một người tốt hơn, hãy cứ xem Katsuki như một thằng tệ bạc làm tan nát trái tim tụi mày và hãy tránh xa tao ra, tao sẽ một mình, đủ để mọi chuyện không tệ hơn.
Gửi Kirishima Eijirou và Todoroki Shouto của tương lai, xin hãy sống thật tốt trên con đường tụi mày chọn và hãy xem Bakugou Katsuki là một kí ức đáng quên
***
now
Căn phòng cùng với bầu không khí quen thuộc đến dễ chịu, hô hấp nhịp nhàng vì sự quen thuộc cả phổi đều ngập tràn mùi hương của hắn, nên ăn xong gói bánh, không hiểu sao có thể an lòng gục lên trên gối của hắn, dần dần mí mắt sụp xuống, càng ở bên tên khốn này cơ thể cậu dường như bị chiều chuộng quá mức liền quen dần, giống hệt một liệu thuốc an thần vô cùng hiệu nghiệm.
- Shouto là một tên ngốc...
Sau câu nói đó, cậu đã chìm vào giấc ngủ, miệng thì vừa mắng người ta, thế mà nằm trên đùi ngủ rất ngon, khiến Todoroki chỉ biết cười trừ...
Dạo gần đây, Katsuki rất dễ ngủ, chỉ cần không bị đụng chạm cơ thể khoảng vài phút liền ngủ mất dạng, có vẻ thời gian ngày chìm vào giấc ngủ càng rút ngắn, điều đó càng khiến Todoroki ngày càng khẩn trương. Bình thường lúc nào cũng nhăn nhó chả khác gì ông cụ non lại có thêm thanh quản rất tốt nên đến đâu cũng la lối um sùm. Vậy mà ngủ lại có thể vô cùng xinh đẹp lại trông rất ngoan ngoãn thế này, cậu biết không, nếu mà hắn mà biết có cô gái nào dám nhìn thấy khuôn mặt này của cậu nhất định tớ không tha cho cậu đâu Katsuki.
Ban nãy, vừa định bước đến phòng của Katsuki, vừa bắt gặp Midoriya ở đó đành lui về một bước mà xem xét tình hình, vốn từ lúc Midoriya đến đây hắn đã biết cậu ấy đã đánh hơi ra điều gì rồi.
Không phải gì đã giữ lời hứa với Katsuki, người mà hắn muốn thông báo đầu tiên chính là Midoriya. Shouto lúc nào cũng quý trọng Midoriya, nhưng về tình cảm Shouto luôn luôn muốn rạch ròi rõ ràng. Cách Midoriya quan tâm đến Katsuki thực sự khiến hắn vô cùng khó chịu, hệt như muốn khoe với cả thế giới rằng cậu ta là người đặc biệt của Katsuki, ngược lại cả việc Katsuki luôn để Midoriya trong mắt, dù đó là thái độ tiêu cực nhưng hắn vẫn không chấp nhận được.
Nhưng ngoài vấn đề đó ra, trên cương vị là một người bạn, Midoriya là một người bạn đáng quý, rất đáng tin cậy, đối thủ ưu tú và cũng có thể là đối tác tốt trên con đường sự nghiệp của hắn.
Vì khoảng cách khá xa nên Todoroki chỉ có thể nhìn từ xa. Tuy không chắc cuộc hội thoại về cái gì, nhưng mà vừa nhìn thấy, Katsuki lùi về bên trong phòng của mình còn Midoriya bỗng dưng trừng mắt với Katsuki, Todoroki khá chắc chắn có liên quan đến cậu.
Cũng khá ngạc nhiên lần đầu thấy Katsuki ở thế bị động như một con mồi còn Midoriya lại trở thành kẻ săn mồi khiến Todoroki có chút ngạc nhiên pha lẫn hứng thú, những gì chứng kiến trước mắt Todoroki giúp hắn một lần nữa khẳng định rằng: "Katsuki sẽ không bao giờ có thể lật kèo được".
Có lẽ vì quá kiêng nể Katsuki nên Midoriya không hề để ý rằng, Katsuki nổi nóng la lối vì che giấu khuyết điểm và cảm xúc của mình. Như đám Bakusquad, bọn họ chỉ tiếp xúc với Katsuki chưa được một năm học đã nắm hết điểm yếu về tâm lí của Katsuki và luôn lấy ra là trò đùa. Nếu Midoriya để ý một cách toàn vẹn hơn, cậu ấy hoàn toàn có thể khống chế tâm lý Katsuki lẫn cả sức mạnh vật lý, dù Todoroki thích Katsuki là sự thật, nhưng hắn còn thích nhìn cậu bị dày vò hơn cả việc thích Katsuki.
Vì sao ư?
Từ khi bắt đầu mọi chuyện đã sai rồi, người bên dưới đang yên giấc trên đùi cậu cả cơ mặt hoàn toàn thả lỏng, bàn tay từ nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc vàng như đống rơm nhưng rất mềm mại, ngay tức khắc lại biến thành cái nắm tóc mạnh bạo, vì đau mà người bên dưới, khuôn mặt bình yên dần nhăn nhó, vì đau mà miệng bắt đầu rên rỉ thành tiếng, nhìn cậu như vậy khiến cả người hắn nóng lên, cậu như thế này đẹp lắm Katsuki!
Ngay từ đầu, mọi chuyện là do chính Todoroki thực hiện, điều khiển cơ thể Katsuki, để biến cơ thể cậu thành của riêng hắn. Vốn mọi việc không được diễn ra cách tự nhiên nhất như những gì Katsuki nghĩ, sự thật là thủ đoạn không một chút khuyết điểm. Todoroki đã thao túng tất cả.
Thời điểm cậu ấy bị bắt ngay trước mặt Todoroki, cùng cái nhìn vừa quen thuộc vừa tràn đầy khiêu khích của Dabi trước khi rời đi, khiến cậu trở nên tức giận hơi bao giờ hết, nhờ sự tức giận đó đánh thức sự chiếm hữu Katsuki sâu trong hắn nhiều hơn bao giờ hết.
Cảm giác đó hệt như đứa trẻ bị lấy đồ chơi, lúc còn giữ trong tay không mấy để tâm để rồi bị cướp mất, bỗng lại trở thành món yêu thích nhất. Khi ấy nó sẽ tìm cách để giành lại, sau khi có lại món đồ chơi đó, nó sẽ không bao giờ buông tay thêm một lần nào nữa.
Chỉ có điều Katsuki không phải đồ chơi mà là người cậu muốn chọn đi tới cuối con đường.
Và cũng nhờ tình trạng thế này, mà Todoroki biết rõ thêm về sợi dây liên kết của Kirishima và Midoriya với Katsuki, không gì chắc chắn phần thắng về phía mình hơn, chính là hiểu rõ đối thủ.
Càng lợi thế, nếu họ không biết rõ về mình và cảm xúc của mình bởi vì không một ai phòng vệ cậu với Katsuki. Bởi vì sự im lặng của Shouto đó chính là chìa khóa thành công cho công cuộc này, chính vì thế cậu đã khá chắc chắn phần thắng của trò chơi tình cảm này.
Phần thắng càng nắm chắc trong tay, khi nhìn thấy Katsuki dường như hoàn toàn thay đổi sau khi trở về, tuy nhiên nó cũng là con dao hai lưỡi. Dù Katsuki đã về an toàn, Todoroki vẫn còn lo sợ ánh mắt của tên Dabi khi ấy, ánh mắt đe dọa rằng nơi vạch đích đã tìm ra người đứng nhất.
Không một ai được phép giành những gì cậu thích - điều này càng mạnh mẽ hơn trong cậu, bởi vì sự thống hận người cha của mình đã biến sự tham vọng của cậu lên một tầm cao mới. Người duy nhất cậu ấy cho phép phía trước mình chính là đích đến cuối cùng mang tên Bakugou Katsuki, dù có cậu có chân chạy hay bị bắt đi đến đâu đi chăng nữa tôi sẽ tìm cậu và đem cậu về, đặc biệt khi có kẻ thù ve vãn Todoroki lại càng gấp rút hơn. Có lẽ càng sớm càng tốt...
Kế hoạch được định hình
***
secret
Kể từ ngày ác mộng đó xảy ra không lúc nào cậu không nghĩ mấy lời nói của tên khốn Dabi, như một mệnh lệnh lập trình cho cậu, cậu không thể nào trốn chạy khỏi mấy lời nói đó.
Một lần nữa, cậu biết bản thân mình ngày càng khác biệt từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thổ thẹn về chính mình, bởi vì cậu được trở thành người mà mình muốn.
Đó lí do vì sao cậu từ trước giờ cậu chưa bao giờ đặt nặng quan điểm về tình cảm lên bản thân, cứ lao đầu vào hoàn thiện chính mình, không có cái gì mà Katsuki này không thể làm.
Vấn đề ở đây chính là việc cậu ở cạnh mấy tên con trai dạo gần đây, một loại cảm giác kích thích kì lạ. Dơ bẩn, dâm đãng và nhơ nhuốc, đáng ghê tởm, cậu đã thay đổi quá nhiều, đến mức bản thân đang choáng nhợp đến mức không thể chấp nhận được.
Trước kia cậu không hề quan tâm chuyện về dục vọng trong mình nhưng tên khốn Dabi đã khiến cơ thể dần phải quen với chuyện đó. Giữa cậu và Dabi vốn không có xích mích vì cớ sao hắn lại hại cậu ra thế này.
Những ngày đó, hắn cứ mạnh bạo rồi dịu dàng, như người hai nhân cách, mâu thuẫn đến lạ thường, liên tục sỉ nhục cậu rồi lại xin lỗi, làm cậu đau rồi lại chăm sóc vết thương, bộ có vấn đề thần kinh hả.
Trong khi bọn khác bảo, Dabi là kẻ ác ôn một khi đã hành hạ ai chỉ có trở thành phế vật đến thương tâm, còn bảo cậu may mắn vì hắn không làm thế (là hắn không cho phép cậu nói chứ không phải không có), vậy mà hắn luôn giữ giới hạn với cậu.
Luôn miệng xin lỗi lại không thể ngừng việc đạp đổ cảm xúc của cậu. Thằng khốn tao có não...mày đối xử như vậy với tao vì lí do gì chứ, là muốn tao phải hận mày vì cưỡng bức tao nhưng lại dịu dàng để tao rung động sao...
Không chỉ lúc bên cạnh nhau làm chuyện đó, mà cả khi cậu ngủ hắn cũng đã gieo vào đầu cậu cái gì mà cậu không biết, lúc đó cậu cảm nhận được bên tai lúc nào cũng có ai thì thầm gì đó, chỉ duy nhất là hắn thôi, không ai khác được.
Luôn nói mấy lời xấu hổ là chính vì muốn dù sức mạnh đó thôi miên cậu ép buộc cậu phải ghi nhớ, và khiến cậu phải chấp nhận bản thân sao? Trong ba ngày đó, mày hi vọng tao sẽ rung động với mày sao, nhưng không thể nào không bao giờ có thể đâu, cả đời tao phải đối đầu với mày – Dabi, vậy nên đừng lo trái tim mãi không thuộc về thằng khốn như mày đâu.
Dù vậy cái khả năng chết tiệt của mày, nó hoạt động rồi thằng khốn Dabi
Từ lúc trở về đây, cơ thể cậu phản ứng lại mùi cơ thể của bọn con trai và cả va chạm da thịt đều khiến cả người khó chịu. Lí do tại sao dạo gần cậu luôn người cuối cùng hoặc người đầu tiên đến phòng thay đồ.
Một phần vì sợ hãi cơ thể bị nhìn thấy sự dơ bẩn trong cơ thể mình và sợ bị bản thân rơi vào cảm giác chỉ biết mỗi tình dục như khi đó... cậu rất sợ bản thân hư hỏng như lúc đó như những gì tên Dabi dạy cậu.
Dù vậy không hiểu sao mấy thằng bạn không biết điểm dừng của tụi nó cứ liên tục cử chỉ thân mật, dù đã cố đuổi tụi nó rời đi, chả hiểu số ăn ở thế nào bọn này vẫn bám dai như đĩa.
Chưa hết.
Đến phần đáng thổ thẹn nhất đời cậu, nếu thông thường một thằng con trai "giải quyết" cho chính mình, hắn chỉ quan tâm chăm sóc cho nơi dục vọng cương cứng ở phía trước của hắn thôi, nhắc lại đó là điều bình thường.
Đáng nói ở đây, đối với cậu, chỉ có phía sau mới khiến phía trước cậu thoả mãn, khốn nạn, thậm chí cậu dường như bị ám ảnh đến mức mỗi ngày không làm chuyện đó đều không chịu được.
Dù cố gắng thế nào đi nữa, cậu không thể khống chế được việc bản thân đẩy ngón tay vào lỗ phía sau đó, lúc nào bên dưới cũng ẩm ướt đến xấu hổ.
Cậu muốn kể chuyện này với cả Kirishima nhưng lại sợ, sợ rằng Kirishima nhìn cậu bằng ánh mắt khinh dễ cậu như một đứa hư hỏng. Mọi chuyện xảy ra chắc đã làm hình ảnh cậu trong Kirishima đã tệ hơn nhiều, nên tốt nhất thời gian sẽ cho cậu tìm thêm cách tự giải quyết nỗi lo của mình.
Làm được gì khi lúc nào bên dưới cũng co rút liên tục và ẩm ướt đến mức có hôm đùi non nhớp dính khi nhìn xuống khuôn cảnh vô cùng dâm mĩ giữa hai bên đùi và quần trong, chết tiệt...
Dần dần cậu lại càng tránh mặt Kirishima, giữ khoảng cách đến mức cả bọn trong lớp thật sự nghĩ hai người đang giận nhau. Dù không gần bên nhau như mọi khi nhưng Kirishima vẫn cứ lặng lẽ giữ khoảng cách bên cậu, những hành động đó, vốn đã khiến Katsuki muốn nghiêm túc với Kirishima hơn bất cứ ai. Chỉ cần cậu vượt qua được nỗi sợ này mọi chuyện sẽ ổn, mong hãy kết thúc nhanh chóng bởi vì thời gian để trái tim được làm những gì nó muốn còn rất ngắn, cậu thật sự không muốn đánh mất người mà thực sự yêu thương cậu.
Bài học trái tim mà Katsuki nhận ra chính là lúc "chọn" Kirishima, cậu đã hiểu thế nào là rung động, là cảm giác luôn muốn trong mắt họ mình là một người đặc biệt, chứ không phải là một gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro