Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Kyouka cảm thấy hơi thở của mình vẫn còn nặng nề, nhưng lần này, không phải vì pheromone đang bao vây cô nữa.

Mà là vì cô không còn có thể trốn tránh.

Midoriya vẫn đứng đó, đôi mắt xanh lặng lẽ nhưng chứa đựng quá nhiều điều. Pheromone của cậu vẫn dịu dàng như cơn mưa đầu mùa, không ép buộc, không bùng nổ, nhưng lại bám lấy cô theo cách mà cô không thể phớt lờ.

"Anh sẽ không ép em," cậu nói, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn. "Nhưng anh sẽ không để em chạy trốn mãi mãi."

Kyouka hít vào một hơi thật sâu.

Cô đã từng nghĩ rằng nếu cô cứ phớt lờ, nếu cô cứ im lặng, nếu cô cứ tránh né, thì mọi chuyện sẽ tự động biến mất. Nhưng không. Mọi thứ chỉ càng siết chặt lấy cô hơn.

Cô không thể phủ nhận rằng pheromone của họ đã in sâu vào cô. Cô không thể phủ nhận rằng cô cảm nhận được từng người họ theo một cách khác nhau.

Cô không thể phủ nhận bản thân nữa.

"Em sợ," cô nói khẽ, như thể lời nói ấy quá nặng nề để có thể thốt ra. "Em sợ rằng nếu em thừa nhận bất cứ điều gì, mọi thứ sẽ thay đổi. Em sẽ không thể quay lại như trước đây được nữa."

Midoriya không ngạc nhiên. Cậu chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng một sự thấu hiểu sâu sắc.

"Vậy thì đừng quay lại," cậu nói. "Tiến về phía trước đi."

Cô khựng lại.

Midoriya bước lên một bước, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại.

"Không ai bắt em phải đưa ra quyết định ngay lập tức," cậu tiếp tục. "Nhưng đừng phủ nhận cảm xúc của em chỉ vì em sợ chúng."

Kyouka cắn môi, siết chặt tay. "Nhưng nếu em thừa nhận điều đó, nếu em chấp nhận rằng pheromone của các anh đã in vào em... thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc. Em sẽ mãi mãi bị ràng buộc với tất cả các anh."

Midoriya gật đầu, không phủ nhận.

"Đúng vậy," cậu nói nhẹ nhàng. "Nhưng đó không phải là điều đáng sợ. Đó là điều khiến em trở thành chính em."

Kyouka nhắm mắt lại một giây, rồi mở ra.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân có thể thở một cách dễ dàng hơn.

Cô không cần phải chọn ngay bây giờ. Cô không cần phải ép mình phải đưa ra câu trả lời khi chính cô còn chưa thực sự sẵn sàng.

Nhưng ít nhất, cô có thể chấp nhận chính mình.

Pheromone của cô dần ổn định lại, không còn dao động mạnh mẽ như trước.

Và Midoriya nhận ra điều đó.

Cậu mỉm cười, không nói gì thêm. Chỉ đứng đó, như một lời nhắc nhở rằng cậu sẽ luôn ở đây, chờ đợi cô.

Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực.

Không phải vì mọi chuyện đã được giải quyết.

Mà vì cô đã bước được một bước đầu tiên.

.

Kyouka trở lại căn hộ, nơi bầu không khí vẫn còn đặc quánh pheromone của các Alpha. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô khi cô bước vào, nhưng lần này, cô không còn muốn trốn chạy nữa.

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua từng người một, rồi cất giọng, không run rẩy, không né tránh.

"Em sẽ không chọn riêng một ai cả."

Không gian đột ngột im lặng như bị đóng băng.

"Pheromone của em đã hòa vào các anh, và các anh cũng đã in dấu vào em. Em không thể thay đổi điều đó, và em cũng không muốn thay đổi nó."

Cô nhìn thẳng vào Bakugou, người đang nheo mắt đầy giận dữ, rồi nhìn sang Midoriya, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại có sự sắc bén lạ thường.

Cô tiếp tục. "Nếu các anh thực sự muốn ở bên em, nếu các anh thực sự sẵn sàng chấp nhận điều này... thì hãy ở lại. Nhưng nếu không thể chấp nhận việc em không thuộc về một mình ai cả... thì em sẽ không ép buộc ai cả."

Nhịp thở trong phòng như ngừng lại.

Dabi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Hắn bật cười khẽ, khoanh tay. "Thú vị đấy, công chúa. Vậy ra em không chỉ đang bắt bọn anh tranh giành, mà còn muốn xem ai thực sự chịu đựng được tình cảnh này?"

Shigaraki khẽ nhướng mày, ánh mắt hắn không có vẻ gì là bị ngạc nhiên, nhưng có chút gì đó... hiểu ra điều gì đó sâu hơn.

Todoroki không nói gì ngay, nhưng pheromone của anh vẫn ổn định. Anh không giận dữ, cũng không phản đối.

Midoriya khẽ gật đầu, như thể cậu đã đoán trước được điều này.

Nhưng Bakugou—hắn không thể chấp nhận dễ dàng như vậy.

Hắn gầm nhẹ, bước lên một bước, đôi mắt đỏ ruby như đang rực cháy. "Vậy là sao hả, Kyouka? Em thực sự mong tao sẽ chấp nhận chia sẻ em sao?"

Kyouka không lùi bước. Cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ của cô không hề dao động.

"Đúng vậy."

Sự im lặng không còn đơn thuần là bất ngờ. Nó nặng nề, như thể ai đó vừa phá vỡ một ranh giới cuối cùng mà không ai dám chạm đến.

Bakugou nghiến răng, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết. Hắn không phải là kiểu người dễ dàng chia sẻ, nhất là với những kẻ hắn coi là đối thủ. Nhưng sâu trong mắt hắn, ngoài giận dữ, còn có sự đấu tranh mãnh liệt.

Midoriya nhìn Kyouka thật lâu, rồi khẽ siết tay. Cậu không phản đối, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận—cậu muốn biết liệu điều này có thực sự là lựa chọn của cô hay không.

Todoroki nhắm mắt một giây, rồi mở ra, ánh mắt anh không còn do dự. Dabi và Shigaraki vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng pheromone của họ đang dao động.

Lần này, cô đã đưa ra quyết định của mình.

Và họ sẽ phải chấp nhận nó—hoặc rời đi.

.

Trước khi tất cả họ có mặt tại đây, trước khi Kyouka đứng giữa năm Alpha mạnh mẽ này, đã từng có những khoảnh khắc nhỏ trong quá khứ, những khoảnh khắc mà mỗi người họ nhận ra rằng cô không chỉ là một đồng đội, không chỉ là một người quen, mà là một thứ gì đó... nhiều hơn.

Và trong suốt những năm tháng bên nhau, cảm xúc đó đã lớn dần lên, ngày càng khắc sâu vào tâm trí họ mà có lẽ Kyouka không hề hay biết.

Hồi ức

Cậu nhớ rõ lần đầu tiên nhận ra cảm xúc của mình dành cho Kyouka.

Đó là khi họ còn học ở U.A., vào một đêm tập luyện khuya. Kyouka đã kiệt sức sau một buổi tập nặng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, cắn môi để không tỏ ra yếu đuối trước mặt đồng đội. Midoriya đã đứng nhìn cô từ xa, cảm nhận được sự quyết tâm mãnh liệt ẩn giấu đằng sau dáng vẻ nhỏ bé ấy.

"Tớ luôn nghĩ rằng cậu thật mạnh mẽ." Midoriya khẽ nói, mắt vẫn hướng về đường phố phía dưới.

Kyouka bật cười nhẹ. "Lời khen đó từ Deku có vẻ nặng ký quá nhỉ."

Midoriya không cười. Cậu nhìn cô, thực sự nhìn cô.

"Nhưng câu cũng đã rất cô đơn, đúng không?"

Kyouka khựng lại.

Cô không nói gì. Nhưng chính sự im lặng đó đã nói lên tất cả. Midoriya nhận ra, ngay lúc đó, rằng cậu muốn bảo vệ cô không chỉ vì cậu là một anh hùng—mà vì cô là Kyouka.

Cảm xúc ấy dần lớn lên theo thời gian, đến mức Midoriya không còn biết liệu nó có thể dừng lại hay không.

---

Bakugou luôn biết mình là kiểu người không giỏi thể hiện cảm xúc.

Lần đầu tiên hắn nhận ra cảm giác của mình dành cho Kyouka là lúc cô bị thương trong một buổi tập chiến đấu ở U.A. Máu chảy dài trên cánh tay cô, nhưng cô chỉ cắn răng chịu đựng.

"Đừng có ngu ngốc mà chịu đựng một mình." Hắn gầm lên, quát cô ngay giữa sân tập.

Kyouka liếc hắn một cái đầy bướng bỉnh, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Bakugou đã kéo cô lại, đứng chắn trước cô, như một bức tường không thể bị xuyên thủng.

Lúc đó, hắn cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lòng.

Không phải vì cô bị thương, mà vì hắn cảm thấy bất lực khi thấy cô bị thương.

Và từ ngày đó, hắn luôn tìm cách phủ nhận điều đó. Hắn đối xử với cô thô lỗ hơn, quát mắng cô nhiều hơn, chỉ để che giấu cảm giác muốn bảo vệ cô bất chấp tất cả.

Nhưng pheromone của hắn không bao giờ biết nói dối.

---

Todoroki không nhớ chính xác khoảnh khắc nào anh bắt đầu có cảm giác với Kyouka, nhưng anh nhớ cảm giác mỗi khi ở bên cô.

Hồi còn ở U.A., có lần anh bị thương sau một buổi huấn luyện thực chiến. Tất cả mọi người đều lo lắng, nhưng chỉ có Kyouka là không hỏi han gì cả.

Cô chỉ đặt một lon nước mát lên bàn anh, rồi ngồi xuống bên cạnh, không nói một lời nào.

Todoroki đã nhìn cô một lúc lâu.

Cô không giống những người khác.

Cô không cố ép anh phải nói chuyện khi anh không muốn.

Cô không cố thay đổi anh.

Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ bên cạnh anh, như thể cô hiểu rằng anh không cần ai đó phải nói thật nhiều, mà chỉ cần một người có thể tồn tại cạnh anh mà không cần lý do.

Và đó là điều anh chưa từng có trước đây.

Lần đầu tiên nhận ra điều này, anh đã tự hỏi liệu cảm giác này có phải là yêu không.

Và cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tìm được câu trả lời.

---

Dabi ghét cảm giác này.

Hắn biết rõ bản thân là ai. Hắn là kẻ bị nguyền rủa, kẻ mà cuộc đời đã ném vào một hố sâu không đáy, không có đường ra. Hắn đã từng nghĩ rằng không ai đủ ngu ngốc để cố kéo hắn ra khỏi đó.

Nhưng khi gặp Kyouka, hắn bắt đầu tự hỏi liệu có ai đó sẵn sàng làm điều đó hay không.

Lần đầu tiên, khi Kyouka đứng trước mặt hắn, chắn giữa hắn và một đợt tấn công—hắn đã nguyền rủa cô ngay lập tức.

"Cái quái gì vậy, con nhóc này?" Hắn cười nhạt, nhưng lại có chút gì đó nghẹn lại trong cổ họng.

Không ai từng làm điều đó cho hắn. Không ai từng quan tâm hắn đến mức đó.

Dabi đã thử đẩy cô ra xa. Hắn châm chọc cô, thử khiêu khích cô, thử khiến cô ghét hắn.

Nhưng cô vẫn ở đó.

Và điều đó khiến hắn tức giận.

Không phải tức giận với cô, mà là với chính bản thân hắn.

Tại sao hắn không thể phớt lờ cô? Tại sao hắn lại bị kéo về phía cô, như thể cô là một điều gì đó mà hắn không thể đánh mất?

Hắn đã nhìn thấy những tia sáng đó trong mắt cô. Và điều đó khiến hắn sợ hãi hơn bất kỳ ngọn lửa nào hắn từng tạo ra.

Hắn không biết liệu hắn có thể để mình bị kéo ra khỏi bóng tối hay không.

Nhưng hắn biết một điều: hắn không muốn Kyouka biến mất khỏi cuộc đời mình.

---

Shigaraki chưa từng tin vào những thứ như tình yêu hay sự kết nối.

Hắn chỉ tin vào sự hủy diệt.

Nhưng Kyouka... cô không cố thay đổi hắn, không cố kéo hắn ra khỏi bóng tối, nhưng cô không sợ hắn.

Lần đầu tiên, khi cô chạm vào tay hắn mà không hề run rẩy, hắn đã nghĩ cô ngu ngốc.

Nhưng sau đó, hắn nhận ra... cô chỉ đơn giản là không sợ hắn.

Hắn đã thử đẩy cô ra xa, đã thử khiến cô khiếp sợ, nhưng cô vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề có một chút sợ hãi.

Và đó là điều nguy hiểm nhất.

Vì nếu cô không sợ hắn, thì nghĩa là cô có thể khiến hắn tin rằng thế giới này không hoàn toàn đáng bị hủy diệt.

Hắn không biết từ khi nào, nhưng mỗi lần cô ở gần, pheromone của hắn không còn chỉ là sự chi phối và đe dọa nữa.

Hắn có thể cảm nhận được... sự kết nối.

Và đó chính là điều hắn không thể chấp nhận.

Vì Shigaraki chưa bao giờ có ai để kết nối.

.

Bây giờ, khi họ đứng trước mặt cô, khi cô tuyên bố "Nếu các anh không thể chấp nhận việc em không thuộc về một mình ai cả, thì em sẽ không ép buộc ai cả.", mỗi người họ đều nhớ lại những khoảnh khắc đó.

Họ đã từng phủ nhận. Họ đã từng cố quên đi.

Nhưng bây giờ, họ không thể chối bỏ nữa.

Pheromone vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng lần này, nó không còn bùng nổ nữa—mà là một sự căng thẳng âm ỉ, chực chờ bùng phát bất cứ lúc nào.

Kyouka đứng đó, nhìn từng người trong số họ, chờ đợi phản ứng. Cô biết, đây là khoảnh khắc mà họ phải tự đưa ra quyết định cho riêng mình.

Chọn rời đi, hay chấp nhận rằng họ không thể từ bỏ người con gái ấy?

.

Bakugou nghiến răng, siết chặt nắm tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Hắn không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Chết tiệt... Kyouka, em thực sự mong tao sẽ chấp nhận chuyện này sao?" Giọng hắn trầm khàn, như thể đang cố kiềm chế cơn giận.

Hắn muốn độc chiếm cô.

Muốn là người duy nhất ở bên cô.

Nhưng giờ đây, hắn phải đối diện với thực tế rằng có những kẻ khác cũng có dấu ấn của cô trên người, cũng cảm nhận được pheromone của cô như hắn.

Hắn muốn phủ nhận tất cả, muốn hét lên rằng hắn không chấp nhận, không bao giờ chấp nhận.

Nhưng... hắn không thể.

Hắn biết rằng nếu hắn rời đi, hắn sẽ mất cô mãi mãi.

Và đó là điều hắn không thể chịu đựng.

"Mẹ nó... Tao sẽ không rời đi."

Hắn nhìn thẳng vào Kyouka, đôi mắt đỏ rực cháy, đầy sự chiếm hữu và giận dữ. "Nhưng đừng mong tao sẽ dễ dàng chấp nhận điều này."

Pheromone của hắn bùng lên một lần nữa—không phải để ép buộc cô, mà để khẳng định rằng hắn sẽ không từ bỏ.


Midoriya không bất ngờ trước quyết định của Kyouka. Cậu đã đoán trước điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không khiến cậu cảm thấy nhói lòng.

Cậu đã luôn chờ đợi người con gái ấy.

Chờ đợi đến khi cô sẵn sàng, chờ đợi đến khi cô nhận ra cảm xúc của chính mình. Nhưng cậu không ngờ rằng thứ cậu phải chờ đợi, lại là một thực tại mà cậu sẽ không thể có cô cho riêng mình.

Cậu hít một hơi thật sâu, giữ cho pheromone của mình ổn định.

"Anh sẽ ở lại." Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn. "Anh biết từ lâu rằng em là một Omega không thể bị ràng buộc."

Cậu dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Kyouka. "Nhưng anh cũng biết rằng anh không thể rời xa em."

Pheromone của cậu tỏa ra, nhẹ nhàng nhưng bền chặt—không phải là để đòi hỏi, mà là một sự chấp nhận.

Cậu sẽ không từ bỏ cô.


Todoroki vẫn đứng yên lặng từ nãy đến giờ, nhưng trong mắt anh, một tia suy tư lóe lên.

Anh đã biết từ lâu rằng Kyouka không thuộc về một mình ai cả.

Và anh chưa bao giờ muốn ép cô phải lựa chọn.

"Anh cũng sẽ không rời đi." Giọng anh trầm ổn, như thể đây là một quyết định mà anh đã nghĩ đến từ rất lâu.

Anh không cần phải là người duy nhất trong lòng cô.

Anh chỉ cần được ở cạnh cô, bảo vệ cô, dù có phải chia sẻ với những người khác.

Và đó là tất cả những gì anh cần.


Dabi khẽ cười, khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt đầy thú vị.

"Chà... Tình huống này đúng là hấp dẫn thật."

Hắn đã luôn nghĩ hắn là kẻ ngoài cuộc, là kẻ chỉ quan sát mọi thứ mà không thực sự bị ảnh hưởng.

Nhưng rồi hắn nhận ra... hắn không thể quay đi.

Hắn có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, có thể quay lưng và tiếp tục sống một cuộc đời vô nghĩa như trước đây.

Nhưng hắn không muốn.

Không còn nữa.

Hắn nhấc một tay lên, vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của cô, rồi khẽ nhún vai. "Tôi vẫn sẽ ở đây với em, công chúa à."

Hắn không phải là kiểu người chiến đấu để giành lấy ai đó.

Nhưng nếu công chúa của hắn đã mở cánh cửa này, thì hắn cũng không ngu ngốc đến mức không bước vào.


Shigaraki nhìn Kyouka thật lâu.

Hắn đã đấu tranh rất nhiều với chính bản thân mình.

Hắn đã luôn nghĩ rằng hắn không cần bất kỳ ai, không cần bất kỳ sự kết nối nào.

Nhưng Kyouka... cô đã bước vào cuộc đời hắn mà không cần sự cho phép của hắn.

Và hắn không chắc liệu hắn có thể để cô rời đi hay không.

Hắn ghét chia sẻ.

Hắn muốn có mọi thứ cho riêng mình, muốn kiểm soát tất cả.

Nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn muốn ở lại, dù điều đó có nghĩa là phải chấp nhận những kẻ khác bên cạnh cô.

Hắn siết chặt tay, rồi thả lỏng ra ngay sau đó.

"Tôi không đi." Hắn nói ngắn gọn, nhưng đôi mắt đỏ rực lên một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời.


Kyouka nhìn từng người một.

Không ai rời đi.

Tất cả họ đều chấp nhận ở lại.

Cô cảm thấy một điều gì đó nặng nề trong lồng ngực, nhưng đồng thời, nó cũng là một sự nhẹ nhõm.

Cô đã đưa ra lựa chọn của mình.

Và bây giờ, họ cũng đã đưa ra lựa chọn của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro