Chương 15 : Không bình tĩnh được
– Lâm Tề Phạm?
– Nhớ tôi tới nỗi chạy đến đây tìm à?
Một tràng cười từ bọn người xung quanh lại vang lên. Trông vô cùng lố bịch. Gì mà nhớ anh ta? Gì mà chạy đến đây vì nhớ? Hắn ta bị ảo tưởng hóa bản thân mình à?
Đúng là hoang đường.
Tề Phạm bước gần đến chỗ Nghi Ân đang đứng. Khuôn mặt anh hờ hững khiêu khích ngọn lửa đang sắp bùng cháy trong lòng cậu. Nghi Ân lùi thêm vài bước, hắn cũng tiến đến chẳng kiên nễ gì. Hắn ta và tên Ngô Hạo kia thật sự giống nhau. Hình như mối quan hệ là loại giữa chủ nhân với vật nuôi nên giống nhau như vậy.
Nhưng lùi giữa chừng lại, Nghi Ân lại không thể lùi thêm nữa lưng đã chạm vào tường. "Chết tiệt! Đường cùng rồi! Làm ơn thủng một lỗ cho tôi chui ra khỏi chỗ này đi!" tiếng ai oán phát ra từ tận trong cõi lòng đang kêu gào thảm thiết. Mà vì sao bức tường này lại chẳng nghe thấy tiếng gọi của cậu mà giúp cậu có con đường sống sót an toàn chứ. Ai đó làm ơn hãy nghe được tiếng lòng của cậu đi, đưa cậu ra khỏi nơi chó chết này đi.
– Tường không thể thủng cho em bỏ trốn đâu.– Lâm Tề Phạm khoanh tay lại, ánh mắt đầy thách thức ném về phía cậu.
"Hắn ta là quỷ hay sao vậy? Đọc cả suy nghĩ của người khác cơ à." Mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, mặc dù đang ở trong nhiệt độ có máy điều hòa rất ổn định. Đúng là có người hiểu thấu lòng cậu rồi đó, nhưng người đó lại chẳng có ý định để cậu rời đi đâu. Nghi Ân bây giờ lo sợ đến mức quên đi lí do vì sao mình lại tự thân nhảy vào chỗ thế này. Mà hình như hắn lại đọc được suy nghĩ của cậu, hắn ghé tai Ngô Hạo nói gì đó. Vừa nghe xong, Ngô Hạo nháy mắt với mọi người xung quanh. Liền lặp tức bọn họ rời đi, chẳng nói một lời nào.
Nghi Ân đã từng nghe loáng thoáng tiếng tăm của Lâm Tề Phạm ở một số kênh truyền hình, cũng biết hắn là người vô cùng có tiếng nói. Nhưng hôm nay, được tận mắt thấy lời nói của hắn có trọng lượng đến mức nào. Hắn chỉ cần nói nhỏ với tên Ngô Hạo kia, liền lặp tức có thể đẩy cả đám đông chục người kia ra ngoài mà chẳng chút phản đối. Nói thế nào nhỉ, Tề Phạm thật đáng gờm làm cậu trố mắt dõi theo bọn người kia khuất dần sau cánh cửa.
– Mắt sắp rơi rồi, nhặt vào đi. Chẳng đẹp một chút nào.
Lời nói của hắn ta đột nhiên vang lên, làm cậu quay trở lại thực tại. Ngó nghiêng xung quanh, giờ đây chỉ còn hắn và cậu. Chính xác là hai người trong căn phòng lớn thế này."Trời đất ơi, nhỡ hắn làm gì mình thì phải làm sao giờ" cậu ầm thầm xoa tay lo lắng. Đột nhiên hắn xoay người đi, bước đến chiếc ghế dài êm ái mà ngồi xuống, bỏ lại Nghi Ân đứng đây đờ đẫn.
– Cơn gió nào mang em đến đây?
Câu hỏi này làm gợi lại lí do vì sao cậu có mặt ở nơi này. Cơn giận tự nhiên trổi dậy, hít thở thật sau lấy dũng khí cậu hằn học bước đến trước mặt hắn. Hai nắm tay đã vô thức nắm chặt từ bao giờ.
– Đùa với tôi, anh vui lắm sao?
Lâm Tề Phạm ngã người vào lưng ghế, hai tay khoác lên thành ghế ra dáng ông trùm khiến vạn người điên đảo. Chẳng có một từ ngữ miêu tả nào có thể nói hết được vẻ quyến rũ của hắn ngay lúc này.
Nhưng giờ, với Nghi Ân chẳng hề lay động.
Cậu nhìn chăm chăm vào hắn đáp lại đó là đôi mắt kiêu ngạo kia nhếch lên, hài lòng khiêu khích cậu.
– Là em tự chuốc lấy! Còn oán giận cái gì?
Cậu đơ ra vài giây, giờ chỉ muốn lao vào đánh chết đối phương mới có thể trút được giận. Nhưng có điều gì đó ngăn cậu lại, trước khi cậu gây họa thêm lần nữa. Đột nhiên, chân Nghi Ân khụy xuống quỳ trước mặt Lâm Tề Phạm. Hai nắm tay càng thêm siết chặt hằn lên đường máu xanh ngắt đáng sợ. Hắn đang ngồi cũng chẳng biểu hiện bất kì điều gì, khóe miệng chỉ nhếch lên. Biểu hiện này của cậu, tất cả đều nằm sẵn trong kế hoạch của hắn.
– Giả vờ khuất phục sao? Em nghĩ chỉ cần quỳ ở đây là tôi sẽ bỏ qua sao. Thật ngu xuẩn! Tôn nghiêm của em đâu rồi, sợ đến mức biến đi đâu rồi?
Từng hơi thở đè nén nặng nề thoát ra cánh mũi. Nghi Ân chưa bao giờ khuất phục trước ai, kể cả người đó có ghê gớm đến cỡ nào. Nhưng, cậu không thể giữ tự trọng của mình được nữa. Tự trọng không nuôi sống cậu, không đem lại tiền đồ và chẳng giúp ích gì cho bố mẹ. Vậy thì việc gì không hạ mình một lần, xem như đã là cố gắng. Có điều, quỳ cũng đã quỳ nhưng hắn ta... tên chết tiệt này, không có ý bỏ qua cho Nghi Ân.
– Anh muốn sao thì mới buông tha cho tôi đây? Nói đi.
Tề Phạm vẫn im lặng không hề nói một lời. Đôi mắt hắn khẽ nheo lại như thể chẳng quan tâm người trước mặt mình là ai. Hai đầu gối lê trên mặt đất, cậu tiến lại gần Tề Phạm. Tay nắm chặt vạt áo của hắn, cố gắng thu hút sự tập chung từ hắn.
– Bố mẹ tôi ở nhà, họ đã rất khổ sở. Tôi không thể thôi học mà trở về quê nhà được đâu. Anh đừng đối xử với tôi như thế. Tôi nguyện làm trâu, làm bò cho anh miễn để tôi được đi học. Được không, tôi xin anh?
Lời cậu nói nghẹn đến muốn phát ra tiếng khóc. Nhưng, cậu là con trai mà sao có thể khóc lóc được cơ chứ.
Thật nhục nhã.
Rồi sẽ có ngày chính tay cậu hãm hại hắn, hắn sẽ có ngày phải hối hận. Cậu tự nghĩ trong đầu mình mà cố gắng nhịn nhục . Còn về hắn vẫn giữ im lạng, không quan tâm đến Nghi Ân dù chỉ một chút. Điều này khiến cho Nghi Ân nổi điên lên. Cậu lao vào Tề Phạm, tay nắm lấy cổ áo hắn. Chỉ thiếu chút nữa là có thể xuống tay đánh hắn một trận .
– Lâm Tề Phạm, tôi nói cho anh biết. Tôi chưa hề gây thù chuốc oán gì anh . Anh tự nhiên vừa mắt tôi, là bắt tôi phải theo anh? Đâu ra cái đạo lý chó chết đó chứ?
Hắn mở mắt ra. Đôi mắt phượng hẹp dài chạm vào đáy lòng Nghi Ân. Cậu không thể tìm được trong đôi mắt ấy chứa đựng điều gì. Kiến thức về tâm lý con người cậu được học đã bị hắn qua mặt. Cậu không đọc được gì từ đôi mắt mê hoặc ấy.
– Em lấy đâu ra tự tin mà nói tôi vừa mắt em?
Lời hắn nói lạnh lùng đến phát sợ. Là cậu tự cường điệu hóa bản thân sao? Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế.
– Anh...
Bị nói như thế, Nghi Ân vô cùng lúng túng. Chỉ sợ một chút nữa thôi, cậu nói năng gì bậy bạ thì coi như quăng luôn cái gọi thể diện đàn ông của mình.
– Buông tay em ra khỏi người tôi, mau lên.
Tề Phạm lớn tiếng ra lệnh cho cậu. Như một lời thôi miên đầy cám dỗ, cậu ngoan ngoãn buông tay khỏi áo hắn ta. Lùi đi vài bước, lo sợ nhìn hắn ta.
– Em thực ra cũng chỉ là món ngon vật lạ tôi muốn nếm thử. Đừng tự nâng cao bản thân mình như thế. Nghi Ân, em rất đẹp nhưng không có nghĩa em muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Nghe chưa?
Hắn đứng dậy tiến đến gần Nghi Ân. Mắt đảo qua cơ thể đang khép nép trước mặt hắn. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu. Làm bất giác tự đưa tay lên ôm lấy tấm thân mình như bảo vệ nó khỏi điều gì đó. Tề Phạm bước càng thêm gần, khoảng cách giữa cả hai càng thêm rút ngắn. Lúc này, Nghi Ân ngẩng đầu lên đưa mắt lo sợ nhìn về hắn.
– Tề Phạm, anh để cho tôi một con đường sống có được không?
Lại cười, trông cái điệu bộ làm người khác tức đến điếng người. Cậu chỉ mong mình có thể nhận được cái gật đầu của hắn. Sau đó, biến đi mất khỏi đây. Đúng là ở những nơi như thế này chẳng thú vị một chút nào cả.
– Tôi chưa hề ép em phải chết. Đẹp như thế , chết thì uổng phí.
Nghi Ân giờ chỉ muốn bịt kín cái miệng của hắn lại. Tại sao chẳng đàng hoàng trả lời câu hỏi của cậu. Hít thở thật sâu, cố gắng đưa về trạng thái ổn định.
– Tề Phạm, chỉ cần anh đừng bắt thầy hiệu trưởng thôi học tôi nữa. Tôi nhất định sẽ làm trâu làm bò cho anh.
Nghe cậu nói thế, Tề Phạm lại chỉ biết cười. Tại sao cậu lại nói những câu nhảm nhí đến như thế cơ chứ? Chỉ cần gật đầu theo hắn thì chẳng phải mọi chuyện giải quyết sao? Sao lại tự làm khó mình, tìm đường đi khổ sở như thế. Đúng là viên ngọc cần mài dũa.
– Ngoài cười với nói những lời vô bổ ra, anh chẳng thể nói gì được à?
Đột nhiên hơi thở mùi bạc hà quen thuộc pha loãng cùng mùi hương có vị rất lạ lại vô cùng kích thích thoang thoảng trước cảnh mũi Đoàn Nghi Ân. Lúc này mới phát hiện ra, khoảng cách giữa cậu và hắn cùng lắm là qua lớp hơi thở mỏng sẽ có thể dễ dàng chạm đến nhau. Bàn tay lạnh lẽo của Tề Phạm len lỏi chạm lấy chiếc cằm nhỏ của Nghi Ân, khiến cho cậu giật mình theo phản xạ lùi lại phía sau. Tề Phạm thì không dễ dàng buông tha như thế. Hắn bóp cằm Nghi Ân thô bạo giật về mình, làm Nghi Ân đau đến mức chỉ muốn thét lên.
– Tôi không cần em phải làm trâu, làm bò cho tôi.
Đột nhiên, ánh mắt không còn nhếch lên nữa. Nhưng thực ra cũng chẳng mấy thay đổi biểu cảm trên gương mặt vốn đã cười như không ấy. Hắn ghé vào tai Nghi Ân, đủ cho mình cậu nghe và hiểu... sau đó liền khiến Nghi Ân điếng cả người.
– Trở thành người của tôi là đủ.
Cậu đẩy người hắn ta ra. Tên sở khanh này, thiên lôi làm ơn dòm ngó đến hắn. Cậu không cần ngài tốn nhiều sức lực đâu. Chỉ cần một phát đánh cho hắn không thể sống được nữa, là cậu đã hạnh phúc đến trào nước mắt.
Hắn tiến gần đến Nghi Ân. Cảm giác không an toàn bây giờ mới thật mãnh liệt. Đừng nói là ông trời có sập xuống, cũng chẳng ai có thể cứu được cậu. Nghi Ân đã dự cảm như thế và có lẽ đúng là như vậy. Tề Phạm lao đến, siết chặt lấy tay cậu lôi đến chiếc ghế dài mà hung hăng vứt cậu lên đó. Còn mình thì ngang nhiên nằm lên, giọng nói hạ thấp một lần nữa ghé vào tai cậu và một lần nữa trái tim Nghi Ân như thể rớt ra khỏi lòng ngực.
– Đêm nay, em nhất định thành người của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro