03
Trong suốt tuần qua, Junkyu đã ở bên Doyoung, bắt đầu từ việc chăm sóc, nấu ăn và nghe cậu nói chuyện, anh đã làm tất cả.
Tình trạng của Doyoung đã trở nên tốt hơn, thành thật mà nói nỗi đau không trở thành vấn đề một khi anh bắt đầu quan tâm đến cậu.
Một số thành viên đã đoán được chuyện gì đã xảy ra nhưng Hyunsuk đã kiên quyết đề nghị không ai nhắc đến vấn đề đó vì lợi ích của Doyoung. Mặc dù ban đầu một số người chỉ trích Junkyu nhưng anh chàng tội nghiệp không bao giờ phản đối vì anh biết mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Có lẽ vì anh không phản kháng hoặc vì anh thực sự quan tâm đến Doyoung nên cuối cùng mọi người đã tha thứ cho Junkyu.
Về Mashiho, Junkyu không nói chuyện với anh ấy nhiều sau đó. Anh biết Mashiho không có lỗi nên anh không muốn chìm đắm trong đau khổ, đúng hơn là anh đã cố gắng bước tiếp và Jihoon đã gợi ý cho anh một ý tưởng.
Một ngày nọ khi Doyoung đang ngủ, Jihoon gọi Junkyu từ bên cạnh, người đang quan sát những vết mờ trên cổ cậu và thở dài thườn thượt.
Junkyu đi cùng Jihoon, theo anh vào phòng và ngồi cạnh anh trên giường.
"Doyoung thế nào rồi?" Jihoon hỏi.
"Khá tốt, em ấy không còn đau nữa và trở về như trước." Junkyu cười khúc khích, Jihoon cũng mỉm cười.
"Vậy tiếp theo mày sẽ làm gì?" Jihoon tiếp tục hỏi.
"Làm gì?" Junkyu ngơ ngác hỏi lại.
"Nào, rõ ràng là mày biết Doyoung đã yêu mày từ rất lâu rồi mà."
Junkyu gãi cổ "Nhưng... tao không nghĩ là tao lại yêu em ấy, Jihoonie...tao vẫn..." anh thở dài "Tao nên làm gì đây?"
Jihoon hít một hơi thật sâu, "Mày có thể nghĩ tao tọc mạch nhưng tao thấy Doyoung xứng đáng với tình yêu của mày, mày có nghĩ vậy không?"
Junkyu gật đầu "Nhưng tao không thể yêu em ấy chỉ vì điều đó được" anh yếu ớt nói. Jihoon nắm lấy vai anh "Tao biết, nhưng... ít nhất hãy cho em ấy một cơ hội, em ấy thực sự yêu mày rất nhiều."
Junkyu không nói gì. Liệu anh có thể quên Mashiho và yêu một người cũng yêu anh không? Liệu nó có trở thành hiện thực nếu anh cố gắng? Anh không biết nhưng anh quyết định thử.
Anh bắt đầu bằng những việc nhỏ nhặt như nắm tay, tựa đầu vào vai Doyoung, ôm Doyoung ngủ, cùng cậu nấu ăn và xem phim,... và doyoung cảm thấy như mình đã sống khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Không giống như Doyoung, Junkyu cảm thấy thật tồi tệ. Anh nhìn thấy Mashiho trong mọi việc anh làm. Khi anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Doyoung, anh ước đó là đôi tay mạnh mẽ nhưng dễ thương của chàng trai Nhật Bản. Khi Doyoung cố gắng nấu ăn, anh chỉ ước được nhìn thấy Mashiho thay vì cậu. Khi xem phim, anh ước gì được ôm cậu trai nhỏ hamster thay vì Doyoung. Điều đó thật tồi tệ, dù rất muốn quên đi anh chàng người Nhật nhỏ bé nhưng anh không thể, có lẽ anh đã yêu Mashiho quá nhiều.
Một ngày nọ, Junkyu đã đưa Doyoung đi hẹn hò ở công viên giải trí. Trước sự ngạc nhiên của Junkyu, buổi hẹn hò ban đầu diễn ra vô cùng tốt đẹp, anh thậm chí còn thích sự hiện diện của Doyoung. Họ đi dạo xung quanh, chụp ảnh và chơi trò chơi. Junkyu không nói dối, khi đi tàu lượn siêu tốc, anh rất thích nắm tay Doyoung một cách phấn khích. Họ quyết định đi bộ cùng nhau khi trở về ký túc xá.
Nếu câu chuyện của họ là một câu chuyện vui vẻ thì có lẽ chuyến đi này sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ. Có lẽ một người sẽ tỏ tình và người kia sẽ mỉm cười trong nước mắt khi đáp lại tình yêu ấy, sau đó có thể họ sẽ hôn nhau, đó là điều đang hiện lên trong tâm trí Junkyu.
"Hyung?" Doyoung hỏi, nhìn Junkyu đang im lặng suy nghĩ điều gì đó.
"Hửm?" Junkyu trả lời trong khi mỉm cười.
"Em có điều muốn nói với anh."
Liệu những suy nghĩ của Junkyu sẽ thực sự diễn ra? Doyoung sẽ nói gì? Có lẽ Doyoung sẽ nói về việc cậu yêu anh đến mức nào và muốn rủ anh đi chơi?? Junkyu nên nói gì đây? Anh không muốn làm tổn thương Doyoung nữa, vậy anh có nên đồng ý với cậu không? Ngay cả khi anh còn không yêu em trai mình?
"Ừ, chuyện gì thế?" Junkyu lo lắng.
Doyoung cười cay đắng khi nhìn Junkyu "Anh làm những điều này vì cảm thấy tội lỗi về đêm đó phải không?"
Junkyu nuốt nước bọt vì sợ hãi nhưng vẫn gật đầu. Mấy ngày nay anh không nhắc đến đêm đó vì sợ chọc tức Doyoung nhưng giờ đây khi chính cậu đề cập đến nó, anh cũng không phủ nhận.
"Em biết mà..." Doyoung thở dài "Anh không cần phải làm thế nữa, chuyện đó cũng qua rồi."
Junkyu im lặng, anh còn gì để nói nữa?
"Hyung, em biết anh không yêu em" Doyoung lại nói "em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh, người vẫn khao khát Mashiho hyung."
Junkyu ngước lên và nhìn chằm chằm vào cậu. Doyoung có buồn không? Có, nhưng đôi mắt cậu còn chứa đựng nhiều điều hơn thế. Junkyu nhìn thấy một tia sáng, một tia sáng mạnh mẽ và chứa đựng quá nhiều quyết tâm trong đó.
"Anh phải rời xa em ấy, Doyoungie. Có lẽ em có thể giúp anh?"
Doyoung mỉm cười "Tình yêu là thứ chúng ta không thể kiểm soát được, anh à. Dù anh có hi sinh mạng sống vì em, nếu điều đó không đến một cách tự nhiên thì em cũng không thể yêu anh được."
"Em đang cố nói điều gì vậy?" Junkyu hỏi.
"Chúng ta hãy dừng việc này lại đi, hyung." Doyoung thở dài "Em biết, em yêu anh rất nhiều nhưng em cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy sự thương hại trong mắt anh, cố gắng hết sức để yêu lại em."
"Anh thực sự xin lỗi, Doyoungie. Anh đang cố gắng, hãy tin anh. Anh muốn trao cho em tất cả tình yêu mà em đã trao cho anh, nhưng..."
"Nhưng anh đã trao trái tim mình cho người khác rồi."
Trời đã ngả tối, ánh đèn phố rực rỡ phản chiếu lên mắt Doyoung, chúng lấp lánh nhưng không có niềm vui. Đôi mắt cậu rưng rưng khi nhận ra mọi chuyện giữa cậu và tình yêu của cậu không như ý muốn..
"Anh xin lỗi, Doyoungie, Anh không muốn làm tổn thương em." Junkyu nhẹ nhàng nói.
"Em biết, đó là lý do tại sao em nói mình hãy dừng lại." Doyoung nhìn đi nơi khác, cảnh tượng thật đẹp nhưng cậu lại thở dài "Có một số điều sẽ không như ý ta mong muốn."
Bản thân Junkyu cũng cảm thấy buồn. Rõ ràng là anh yêu mến Doyoung như em ruột của mình, nhưng chính anh lại làm tổn thương em trai mình nhiều nhất.
"Sau ngày hôm nay chúng ta sẽ không ràng buộc nhau nữa, anh à. Em sẽ cố gắng bước tiếp giống như cách anh đang cố gắng bước tiếp vì Mashiho hyung. Có lẽ, một ngày nào đó anh có thể yêu em, lúc đó hãy đến với em. Nếu không thì chúng ta hãy quay trở lại như trước đêm đó, chỉ như hai người bạn tình cờ sống cùng ký túc xá mà thôi."
Doyoung mỉm cười nhẹ với Junkyu nhưng điều đó chỉ làm anh tổn thương hơn, tuy vậy, anh vẫn gật đầu. Được thoát khỏi trách nhiệm vượt qua cảm giác tội lỗi trong mình giống như một giấc mơ trở thành hiện thực. Junkyu cảm thấy thật nhẹ nhõm và tự do trước những gì Doyoung nói. Tự mình bước tiếp đã khó nhưng cố gắng yêu một người mà anh ấy không bao giờ có thể còn khó hơn nhiều.
"Em yêu anh, hyung." Doyoung đột nhiên nói "Em muốn nói điều đó ít nhất một lần." Giọng cậu như vỡ ra và Junkyu tiến lại ôm cậu.
"Em thật mạnh mẽ, Doyoungie, anh ngưỡng mộ em rất nhiều." Junkyu nói trong cái ôm. "Anh cũng yêu em, có thể không theo cách em mong muốn nhưng anh biết rằng em luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim anh." Junkyu chân thành nói.
Doyoung phá vỡ cái ôm, nước mắt chảy dài xuống cằm nhưng cậu vẫn mỉm cười "Em biết, anh à. Đừng bao giờ ngừng yêu em như hiện tại, em sẽ rất vui khi biết rằng anh vẫn là một người anh yêu thương em."
Junkyu gật đầu và cũng rơi nước mắt. Họ ngừng nắm tay nhau, cố lấp đầy khoảng trống bên trong họ một cách vô hiệu. Thay vào đó, như Doyoung đã nói, họ quay trở lại như trước đêm đó.
Bởi vì tình yêu không phải là thứ bạn có thể thao túng.
Một buổi hẹn hò ở công viên giải trí, một câu chuyện lẽ ra trở thành một ký ức tươi đẹp, hóa ra lại là một câu chuyện bi thảm đối với cả Junkyu và Doyoung.
Và ai là người sẽ biết điều này đầu tiên? Doyoung không muốn nói ra vì cậu quyết định chỉ giữ sự thật cho riêng mình. Mọi người sẽ đánh giá Junkyu hyung của cậu theo cách khác mà không biết rằng Junkyu chưa bao giờ phá vỡ thỏa thuận. Đó chỉ là quyết định của riêng cậu, cậu không thể tham lam được, cậu nhận thức rõ tình yêu của Junkyu là dành cho ai.
Nhưng Doyoung cũng là con người và nỗi đau sau đó khiến cậu không thể kìm nén được nữa. Ngay cả cơ thể trắng sữa của cậu cũng có dấu vết của đôi môi Junkyu trên đó, có thể đã mờ đi nhưng nó khiến cậu nhớ lại mọi kí ức hai người đã tạo nên trong vài tuần qua.
Cậu không thể chịu đựng được nữa vì vậy, cậu đã tìm tới một người, người đã luôn cứu cậu hết lần này đến lần khác.
Jihoon đứng dậy mở cửa sau khi nghe thấy tiếng gõ nhẹ. Anh nhìn Doyoung với vẻ mặt khó hiểu.
"Doyoungie?" Anh hỏi khi để cậu bước vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Doyoung lặng lẽ ngồi xuống giường Jihoon. Cậu vẫn đang cố gắng xử lý xem nên nói những gì với người anh trước mặt.
"Mọi việc ổn chứ? Trông em có vẻ hơi mệt mỏi." Jihoon cẩn thận hỏi. Sau sự cố xảy ra đêm đó, Jihoon càng trở nên bảo vệ Doyoung hơn.
Doyoung nhìn Jihoon, người trưởng nhóm đang lộ ra vẻ mặt lo lắng. Đột nhiên, Doyoung cảm thấy may mắn khi có Jihoon trong đời, một người luôn sẵn sàng ở bên khi cậu cần.
"Anh có biết rằng Junkyu hyung đang cố gắng ép mình yêu lại em không?" Doyoung hỏi.
Jihoon có vẻ hơi lo lắng, tất nhiên anh ấy biết vì trên thực tế, anh ấy chính là người đưa ra ý tưởng cho Junkyu.
"Ừ..." Jihoon lên tiếng.
"Nó không khả quan." Doyoung nói với giọng nhỏ nhẹ.
Jihoon ngay lập tức tỏ ra tức giận "Tên ngốc đó lại làm gì nữa à?"
"Không, là em đã bảo anh ấy dừng lại."
Jihoon hơi bối rối "Tại sao?"
"Hyung, anh ấy sẽ không bao giờ có thể yêu em được. Anh không thấy sao, anh ấy yêu Mashiho hyung nhiều như em yêu anh ấy vậy." Doyoung có vẻ tuyệt vọng. "Và mỗi lần nhìn thấy anh ấy thương hại mình, em lại càng thấy đau lòng."
Jihoon im lặng lắng nghe lời cậu nói. Doyoung đau khổ không phải vì thất bại trong tình yêu, cậu đang đấu tranh giữa việc giữ và buông nhưng việc này chỉ làm tổn thương cậu. Cuối cùng, nó đã đẩy cậu đến quyết định buông bỏ thứ quan trọng nhất đối với mình.
"Em có chắc không? Ý anh là liệu em có thể bước tiếp được không?" Jihoon cẩn thận hỏi.
Doyoung nhún vai trong khi thở dài "Em không biết, anh à."
Jihoon đã hiểu, vì vậy anh ôm lấy cậu "Bây giờ buồn cũng được thôi, Doyoungie. Anh sẽ ở đây vì em, được chứ? Anh sẽ giúp em."
Doyoung đã kiềm chế rất lâu, kể từ lần cuối cậu nhìn thấy Junkyu, nhưng có điều gì đó trong cái ôm an ủi của Jihoon khiến cậu cảm thấy buồn và muốn khóc cho hết nỗi đau. Và thế là, cậu để nước mắt rơi trên áo Jihoon, khóc như một đứa trẻ, khiến trái tim anh tan nát thành từng mảnh.
Khi Doyoung bình tĩnh lại thì cũng đã gần nửa đêm. Sau thời gian khóc quá nhiều, Doyoung cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, mắt cậu đỏ hoe và sưng húp, chiếc mũi cũng trở nên đỏ bừng. Jihoon không khỏi thích thú trước chiếc mũi đỏ dễ thương của Doyoung và tiến tới nựng cậu.
Doyoung cười khúc khích thích điều đó "Anh nên an ủi em thay vì làm như vậy."
Jihoon lắc đầu "Nhưng em dễ thương quá."
Doyoung bị bất ngờ trước điều đó, lẩm bẩm "Sao cũng được."
"Em không định đi ngủ à?" Jihoon hỏi. Họ có buổi tập vào sáng hôm sau nên Jihoon muốn Doyoung nghỉ ngơi.
"Em sẽ cảm thấy buồn nếu em ngủ một mình." Doyoung nói. "Em có thể ngủ ở đây với anh được không?" cậu hỏi một cách dễ thương và Jihoon làm sao có thể từ chối một cục bông như vậy.
Vì vậy, đêm đó, Jihoon đã ôm thân hình nhỏ nhắn của Doyoung và chìm vào giấc ngủ, như thể đang bảo vệ tâm hồn non nớt của cậu bé đau khổ.
Không chỉ đêm đó, những ngày sau Jihoon luôn bảo vệ Doyoung. Thật sự rất khó để Doyoung tránh xa Junkyu vì cả hai đều ở cùng một nhóm nhưng Jihoon đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Bắt đầu từ việc luôn sát cánh bên cậu trong bất kỳ cảnh quay nào cho đến luôn để mắt đến cậu khi tập luyện, Jihoon không để Doyoung phải suy nghĩ về Junkyu khi anh ở bên cạnh người nhỏ tuổi hơn.
Tuy nhiên, Jihoon không thể ở bên cạnh Doyoung 24/7 được, vì vậy khi màn đêm buông xuống và cậu ở một mình, cậu vẫn nhớ những ngày tháng vui vẻ bên Junkyu, những ký ức ấy khiến cậu rưng rưng nước mắt và mất ngủ.
Có lẽ Jihoon đã nhận ra điều đó, vì thế một ngày nọ, anh xuất hiện trước mặt cậu với bộ đồ ngủ.
"Hyung, sao anh lại ở đây?"
"Anh sẽ ngủ bên cạnh em." Jihoon nói. "Mắt em có quầng thâm rất lớn, rõ ràng là em không thể ngủ ngon được." Jihoon bước vào trong phòng cậu và leo lên giường, nhích lại gần Doyoung "Anh sẽ giúp em ngủ."
Trong lòng Doyoung cảm thấy tràn ngập sự biết ơn. Chúa không bao giờ bất công, mặc dù ngài có thể làm tổn thương Doyoung bởi Junkyu, nhưng ngài cũng ban tặng cho cậu Jihoon - một phước lành đáng quý.
"Cảm ơn anh, hyung!" Doyoung nói rồi rúc vào trong vòng tay Jihoon. Jihoon ôm chặt cậu vào lòng và âu yếm, điều mà anh vẫn tiếp tục làm trong nhiều ngày sau đó.
Nhiều tuần trôi qua, cả hai đã có thói quen ngủ cạnh nhau. Các thành viên không bao giờ phàn nàn vì Hyunsuk giải thích rằng điều đó chỉ giúp ích cho Doyoung mà thôi.
Junkyu đã từng nói chuyện với Jihoon về mọi thứ và anh ấy đánh giá cao nỗ lực của Jihoon. Thật khó để anh có thể tránh khỏi sự yêu thương của em trai mình như vậy, nhưng anh vẫn làm điều đó, chỉ vì sự tốt đẹp hơn của Doyoung. Và nhìn Jihoon bảo vệ người mà anh không thể, Junkyu cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn.
Doyoung nghĩ rằng cậu đã quên được Junkyu, khi những ký ức mờ dần và nhịp tim cậu đập chậm lại khi ở bên Junkyu. Nhưng cậu đã sai...
___________________________
Tạm thời dừng lại ở đây vì chap này cũng khá dài rồi. Nếu có thể, tớ sẽ cố gắng ra chap cuối vào ngày mai hoặc cuối tuần sau khi tớ có thời gian. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã chờ đón và ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro