Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Một cái kéo mạnh tay Junkyu đột ngột khiến anh tỉnh giấc và lơ mơ ngồi dậy, trước khi anh kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một cú đấm mạnh đã giáng thẳng vào mặt anh khiến môi anh bầm tím và máu bắt đầu chảy liên tục. Chưa kịp định hình lại tinh thần thì một tiếng hét lớn vang bên tai: "Đồ khốn! Mày đáng chết lắm có biết không hả?". Câu nói khiến anh cảm thấy thực sự sợ hãi, trước mắt anh là một Park Jihoon rất hung hãn.

Junkyu có lẽ sẽ chẳng yên ổn thêm nếu Hyunsuk không lao tới và dùng hết sức giữ Jihoon lại.

"Bình tĩnh đi Jihoonie, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em lại hét lớn như vậy vào giờ này?" Hyunsuk nhanh chóng hỏi mọi chuyện, đã quá nửa đêm và không ai lại làm như vậy mà không có lý do chính đáng.

"Sao mày có thể đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên một cậu bé ngây thơ như vậy? Mày không thấy ghê tởm bản thân khi coi thằng bé như một món đồ chơi sao?" Jihoon lại hét lên, nhưng lần này giọng anh chứa đầy nỗi buồn phẫn uất.

Hyunsuk hướng ánh nhìn về phía Jihoon "Em đang nói cái gì vậy Jihoon?". Jihoon không trả lời, vừa tức giận, vừa giết Junkyu bằng ánh mắt hung dữ của mình.

"J-Junkyu sao em lại khỏa thân vậy?" Hyunsuk sợ hãi hỏi. Jihoon cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Hyunsuk để có thể đấm Junkyu lần nữa nhưng người lớn hơn đã giữ chặt anh lại. Junkyu nhìn xuống và thấy chiếc áo sơ mi của mình trên sàn, may mắn là trên người anh vẫn còn chiếc quần.

Junkyu, người mất trí vì say rượu, đang cảm thấy đau đầu dữ dội, ký ức mơ hồ về nỗi đau và suýt bị một trong những người bạn thân nhất của mình đánh, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào họ, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Anh ấy là một người có tửu lượng rất kém, gần như quên mất mọi thứ nếu uống quá nhiều và thực sự anh chẳng nhớ nổi chuyện đêm qua.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Anh lấy hết can đảm hỏi, giọng anh trầm và khàn nhưng bất cứ ai có đầu óc tỉnh táo cũng sẽ nhận thấy sự căng thẳng trong giọng anh. Không ai trong số hai chàng trai trước mặt anh còn tỉnh táo, Jihoon vì hoài nghi và tức giận, Hyunsuk vì lo lắng và sợ hãi.

Jihoon không thể chịu đựng được thái độ thờ ơ của Junkyu nữa nên anh dùng hết sức mình vùng ra khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của Hyunsuk. Jihoon nhanh chóng tiếp cận Junkyu và nắm lấy cổ tay anh ấy kéo ra khỏi phòng. Jihoon bước đi nhanh đến mức Junkyu phải chạy để theo kịp trong khi Hyunsuk lo lắng bước theo phía sau. Jihoon nhanh chóng đi tới trước phòng mình và ném Junkyu vào trong.

"Hãy tự mình xem đi, đồ khốn!" Jihoon hét lên. Junkyu đã lấy lại thăng bằng kịp thời để không bị ngã xuống sàn khi Jihoon ném anh vào trong phòng, anh nhìn lên và thấy điều mà anh chưa từng nghĩ đến.

Một trong những dongsaeng yêu thích của anh, Doyoung, đang nằm trên giường, cậu co người lại, như đang cố gắng bảo vệ toàn bộ cơ thể mình, phần cổ lộ ra đầy những vết cắn lớn màu đỏ và cậu đang run rẩy, nức nở với giọng nói trầm khàn, nhỏ nhẹ phát ra như đang nhỏ giọt nỗi buồn đến mức có thể khiến bất cứ ai tan vỡ trong giây lát.

Junkyu dường như đã hình dung ra những gì đã xảy ra đêm qua, không phải vì ký ức của anh đã quay trở lại, mà là sự thôi thúc trả thù đột ngột mà cơ thể anh cảm thấy ngay sau khi bị người mình yêu từ chối, sự quan tâm và yêu thương không mong muốn nhưng vô cùng cần thiết mà anh đã nhận được đêm qua, tất cả đã quay lại với anh ấy. Anh nhận ra điều gì đã đánh thức con thú trong mình, và đột nhiên, những cú đấm của Jihoon dường như quá ít so với những gì anh phải nhận.

Junkyu lao về phía Doyoung, không quan tâm đến việc Hyunsuk như đang mất trí, cố gắng lao về phía anh, nhưng lần này Jihoon đã kéo Hyunsuk lại, Jihoon không muốn Doyoung chứng kiến thêm tình cảnh đau thương nào nữa.

Junkyu nắm lấy Doyoung với đôi bàn tay run rẩy, anh thậm chí không thể giữ được giọng nói ổn định, trong giọng nói anh có sự pha trộn của sự sợ hãi, tội lỗi và hối hận.

"D-Doyoung à, sao em lại run như vậy, Doyoung à?" Giọng Junkyu run rẩy, anh chưa bao giờ muốn có chuyện gì xảy ra, ngay cả trong cơn ác mộng tồi tệ nhất anh cũng không thể tưởng tượng được điều như vậy. Trong lúc sợ hãi, anh đã khóc, anh đã xin lỗi rất nhiều lần và mong Doyoung hãy trừng phạt anh bằng mọi cách cậu muốn, chỉ mong cậu không sao. Anh thực sự đã khóc nức nở và run rẩy khi Doyoung không mở mắt sau thời gian dài như vậy.

Jihoon kéo Junkyu dậy khi Junkyu sắp mất đi sự tỉnh táo, anh lặng lẽ bảo Hyunsuk ở lại với Doyoung trong khi kéo Junkyu ra phòng khách.

Anh cho Junkyu thời gian để bình tĩnh lại. Đúng là anh vẫn muốn đấm cho Junkyu một phát nhưng anh hiểu rằng Junkyu hẳn là đã mất trí và không ý thức được những điều anh đã làm. Theo một cách nào đó, anh tự trách mình khi đã để Doyoung một mình với Junkyu đêm qua.

Junkyu vẫn đang khóc nức nở, Jihoon đặt tay lên lưng anh và thở dài.

"Jihoon à, sao em ấy vẫn chưa tỉnh dậy vậy? Tại sao cả người em ấy lại run rẩy như vậy? Tao nên làm gì bây giờ? Tại sao tao-"

"Dừng lại đi" Jihoon nói. Anh cũng rất lo lắng cho Doyoung.

"Nhưng tao... tao không biết phải làm thế nào-"

"Mày không hiểu tao đang muốn nói gì à?" Jihoon hét lên, ngăn Junkyu lại "Đừng nói nữa!"

Junkyu định lên tiếng nhưng giọng Hyunsuk gọi Doyoung vừa tỉnh dậy khiến cả hai chạy về phía phòng Jihoon.

Junkyu ngay lập tức ngồi ở mép giường, nhìn Doyoung đang ngồi nửa chừng, giữ chặt cả hai cổ tay của cậu.

"D-Doyoung à! Em có ổn không? Em có cần gì không? Em vẫn còn đau phải không?" Anh ngay lập tức hỏi cậu nhưng Doyoung chỉ nhìn anh một cách yếu ớt.

"Junkyu hyung?" Doyoung nói gần như không nghe được. Cậu có ánh mắt buồn bã nhưng dịu dàng nhìn Junkyu đang khóc.

"Hyung?" Doyoung nhìn cả 2 leader "Em có thể nói chuyện riêng với anh ấy được không?". Jihoon nhìn Hyunsuk và cả hai nhận ra rằng để Doyoung nói chuyện với Junkyu là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó, sau đó cả hai rời khỏi phòng.

Junkyu nhìn Doyoung với ánh mắt kinh hãi nhưng vô cùng buồn bã, anh có thể thấy đôi mắt đau đớn của Doyoung và nó như giết chết anh từ bên trong.

"Doyoungie, anh...hyung thực sự xin lỗi. Anh biết anh không đáng được tha thứ và anh cũng không cầu xin em tha thứ cho anh, chỉ mong em biết rằng anh chưa bao giờ có ý định làm tổn thương em". Anh nói với giọng run run nhưng Doyoung vẫn hiểu anh nói gì, nhìn cách anh cảm thấy tội lỗi khiến cậu cảm thấy mềm lòng.

"Hyung, em không giận anh. Em chỉ... thất vọng" Doyoung thành thật nói "Anh có biết điều tồi tệ nhất là gì không?"

Junkyu cứ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cảm thấy tội lỗi và rơi nước mắt, anh không thể đối mặt với dongsaeng của mình sau đêm qua.

"Anh không biết đó là em! Anh nghĩ em là Mashiho hyung và anh đã trả thù em vì nghĩ em là anh ấy" Doyoung nói một cách đầy cay đắng. "Anh thậm chí còn nói rằng anh yêu em và em đã rất... hạnh phúc trong một thời gian, nhưng sau đó anh lại đạp đổ cảm giác ấy bằng cách gọi em là 'Mashi'. Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, hyung?" Câu cuối cùng của Doyoung đã mất hết sự cay đắng mà cậu đang giữ, thay vào đó nó nghe như vỡ vụn.

Junkyu, người có trái tim tan vỡ không chỉ vì bị từ chối mà còn vì cảm giác tội lỗi. Không thể chịu đựng được nữa, anh chồm lên ôm lấy Doyoung đang khóc nức nở.

"Anh xin lỗi Doyoungie, anh thực sự xin lỗi" Junkyu liên tục vỗ về cậu, ôm lấy cậu bé đang khóc nấc lên. Junkyu chỉ muốn đêm qua biến mất khỏi ký ức của Doyoung.

Hyunsuk để Jihoon xử lí mọi chuyện với các thành viên còn lại đang tụ tập trong phòng khách rồi quay lại kiểm tra Doyoung và Junkyu. Anh thấy hai người ôm nhau, Junkyu đang an ủi Doyoung, nhìn cảnh tượng ấy khiến sự tức giận của anh dành cho Junkyu cũng giảm bớt.

"Có lẽ Junkyu thực sự cũng chỉ là một nạn nhân trong sự việc này?"

Jihoon cũng về phòng "Em nói với họ rằng Doyoung đang bị ốm, em và Junkyu chỉ đang cãi nhau về chuyện đó." Jihoon nói với người lớn hơn.

"Và họ đã tiếp nhận nó như thế nào?" Hyunsuk hỏi.

"Yedam là người khó thuyết phục nhất, em ấy muốn đến xem Doyoung ra sao nhưng em đã giữ em ấy lại và bảo Doyoung cần nghỉ ngơi, không biết ngày mai nên nói thế nào." Jihoon lên tiếng.

"Có nên nói cho họ biết sự thật không?" Hyunsuk hỏi nhưng Doyoung liền phản đối "Không, anh ơi! Làm ơn!"

"Doyoungie, họ sẽ quan sát em kĩ lưỡng và sớm nhận ra, sao em không muốn làm rõ với họ?"

"Chỉ là...họ có thể ghét Junkyu hyung..." giọng cậu trầm xuống nhưng cả ba người trong phòng đều nghe thấy và trái tim Junkyu cảm thấy đau đớn một lần nữa. Tại sao người con trai anh làm tổn thương lại đối xử tốt với anh như vậy?

"Cậu không xứng đáng với em ấy, Junkyu!" Hyunsuk gay gắt nói và rời khỏi phòng. Jihoon đứng bối rối một lúc trước khi đi theo Hyunsuk.

"Hyung, anh có thể ở lại đến khi em ngủ được không?" Junkyu liền gật đầu, dù sao thì anh cũng chẳng có gì khác để làm cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro