
Soluna
"Ta sinh ra không mang linh hồn."
────୨ৎ────
Trong một lớp học nhỏ, có một cô nàng đang tìm tư thế ngủ thoải mái nhất cho tiết Toán, nhưng loay hoay mãi mà chẳng ngủ được.
Đó chính là tôi! Tôi là H/b T/b.
Tôi ghét nhất là môn Toán, vì nó vừa nhàm chán, khó hiểu, lại còn thêm bà cô giáo viên khó tính. Tôi ghét môn này còn hơn cuộc đời tôi nữa!
Nhưng biết sao giờ, tôi không muốn kết thúc cuộc sống này, vì tôi còn gia đình, bạn bè, và cả thanh xuân với tương lai tươi đẹp phía trước của tôi nữa...
Chuông vừa reo, tôi liền vội vã cất hết sách vở vào cặp rồi chạy nhanh ra khỏi lớp. Ra khỏi trường, tôi vừa đi vừa thì thầm với bản thân:
"Đã không ngủ được rồi còn bị gọi lên bảng trả bài, mà đến tận hai lần, ₫m bà cô đó đùa mình à?"
Tôi hậm hực đi về nhà với gương mặt méo xệch, tâm trạng tôi bây giờ thật sự rất tệ, nếu có ai làm phiền T/b đây thì tôi sẽ không nương tay!
Và...chẳng ai quan tâm đến tôi cả, điều này càng làm tôi khó chịu hơn..
Căn nhà trống trơn, không có một bóng người khiến tôi hơi cô đơn. Tôi nghĩ chắc do ba mẹ đi làm về trễ nên cũng không mảy may nữa.
Tôi tắm rửa, ăn cơm, rồi xem điện thoại tới tối. Ừ thì ba mẹ tôi vẫn chưa về. Tôi có hơi lo lắng, liền gọi điện cho cả ba và mẹ, hai người đều không bắt máy.
Tôi tắt điện thoại, nằm xuống chiếc giường quen thuộc, cố gắng không nghĩ ngợi điều gì để có thể ngủ ngay. Nhưng đêm đó tôi đã mất ngủ đến tận 3 giờ sáng.
Cả ngôi nhà như mất hết sức sống, yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có gió từ cửa sổ le lói đến góc phòng, nơi tôi đang ngủ. Gió vuốt ve và xoa dịu nỗi lo của tôi như đứa con của mình.
Tôi không hề biết, đêm đó tôi chẳng còn người thân nào nữa.
────୨ৎ────
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng mà cảm giác nó lạ lắm. Chiếc giường của tôi nó êm hơn bình thường, nó khiến tôi muốn ngủ thêm một giấc nữa. Nhưng rồi tôi cũng phải cố gắng mở mắt nhìn quanh, xong đó thì...tôi ngủ tiếp.
Bởi tôi nhìn thấy đây không phải căn phòng của bản thân, nghĩ nó là một giấc mơ nên tôi cứ ngủ tiếp thôi.
Nhưng mà đột nhiên tôi có cảm giác đang lơ lửng giữa không trung, phản xạ tự nhiên làm tôi tỉnh cả ngủ. Tôi nhìn xung quanh, là 1 màu đen kịt, hoàn toàn trống trơn. Tôi nổi hết cả da gà vì hơi lạnh, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Bỗng dưng trước mặt xuất hiện một sợi dây xích dài vô tận, không nhìn thấy điểm dừng, trên sợi dây xích đó vương một chút máu đỏ. Điều đó làm tôi vốn đã không hiểu chuyện gì lại càng sợ hãi hơn.
Tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang thôi thúc bản thân chạm vô sợi dây xích đó, sự tò mò lấn át sợ hãi, tôi liền chạm nhẹ vào sợi dây xích máu me ấy.
Và rồi từng đoạn vỡ ra, không gian xung quanh trở lại với căn phòng ban nãy. Tôi tự tát vào má mình một cái rõ đau, mọi thứ đều không thay đổi.
Được rồi, tôi đã chấp nhận đây không phải mơ, nhưng vẫn khó hiểu vì sao mình lại tỉnh dậy ở nơi này.
Tôi vô thức tìm nhà vệ sinh rồi soi gương, may mắn vẫn chính là gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của tôi!
Tôi từng bước chậm rãi đi xuống lầu như một chú mèo nhỏ đang sợ sệt. Và chẳng có ai cả, chỉ có một bàn đầy đồ ăn ngon còn bốc khói.
Rồi tôi tìm kiếm chiếc điện thoại của mình, may là tên bắt cóc này vẫn còn lương tâm để lại cho tôi cái điện thoại.
Nhưng tôi đã thật sự hoảng vì thấy thời gian hiện tại.
" 06:04
Ngày 15, Tháng 4, Năm 3729"
"Wtf!? Bố du hành thời gian à?"
Rồi bỗng nhiên có một con mèo tiến tới gần tôi, nó trông không khác gì một con mèo bình thường nên tôi khá yên tâm.
Nhưng rồi nó nói một câu, làm tôi sững con mẹ nó người.
"Cảm ơn vì đã giúp thế giới này, đây là toàn bộ thông tin về nơi đây. Tạm biệt, tôi đã hết nhiệm vụ rồi."
Nói xong nó biến mất như chưa từng tồn tại, tôi đơ người ra rất lâu mới hoàn hồn lại được.
"Mèo biết nói à, hay thật đấy. Rồi mớ thông tin gì đây?"
Tước mặt tôi bây giờ là một bảng thông tin về một thế giới có tên là Soluna, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.
Rồi tôi nhớ đến mấy bộ truyện tranh hay tiểu thuyết tôi thường đọc, đây chính là xuyên không?
Nghĩ sao thì.. cũng thật khó mà chấp nhận được, nhưng thôi thì T/b đây sẽ cố gắng làm quen với nó vậy!
"Soluna - Một thế giới tươi đẹp mà tàn khốc
Nơi này là nơi những dị năng đều là 1 phần linh hồn của con người, mỗi con người đều có dị năng của riêng mình, đương nhiên cũng sẽ có 'ngoại lệ'.
Dị năng được phân thành các cấp bậc khác nhau:
Cấp S: ???
Cấp A: là các dị năng vô cùng mạnh mẽ chỉ đứng sau cấp S, sức mạnh vượt trội, áp đảo phần lớn người khác.
Cấp B: là các dị năng khá mạnh, đủ để chiến đấu tốt, xử lý tình huống nguy hiểm.
Cấp C: là các dị năng có sức mạnh cơ bản, năng lực còn nhiều hạn chế, đây là năng lực phổ biến nhất.
Khuyết Giả: Sinh ra đã không có dị năng, là linh hồn bị khiếm khuyết. Họ bị xem là những người vô năng và thường bị gạt ra ngoài xã hội, nhưng những Khuyết Giả có thể nhận được dị năng do ???
Có 4 cách để nhận được dị năng:
1.Khi cảm xúc bùng nổ đến cực hạn (thù hận, đau khổ, hạnh phúc tột độ,...)
2.Khi linh hồn đứng giữa sự sống và cái chết.
3.???
4.???
Mỗi dị năng cần phải kích hoạt 1 điều kiện nào đó mới sử dụng được.
Ví dụ như H/b T/b có dị năng: ??? và điều kiện kích hoạt là ???
Dị năng càng mạnh thì điều kiện càng khắc nghiệt."
"Dài vcl, mà sao có chỗ còn bị mất vậy ta? "
Sau khi tiêu hoá hết đống thông tin đó, tôi cũng tìm trong điện thoại để xem bản thân mình có việc gì phải làm không.
Và...tôi lại phải xách cái mông lên để thay quần áo, vì hôm nay là ngày khai giảng, tôi đã trễ 3 phút rồi!
────୨ৎ────
Nhờ Google Maps thì tôi đã tới trường sau 30 phút, dù nhà tôi khá gần trường. Và ngoài việc biết mình học trường nào thì gần như tôi chẳng biết gì cả.
Tôi nhìn lên những tòa nhà to khủng bố, lần đầu tôi thấy một trường to như thế nên tôi khá sốc. Theo 1 số thông tin ít ỏi mà tôi biết thì ngôi trường này chia thành 4 khu: Khu A, khu B, khu C và khu Khuyết Giả.
Tôi cảm thấy bản thân chẳng may mắn chút nào, vì đã đi trễ rồi thì thôi, thậm chí tôi còn chẳng biết mình thuộc khu nào. Và hiện giờ tôi vẫn đang đứng trước cái cổng trường cao gấp 2 lần người tôi.
Rồi tôi nghe thấy tiếng động ở bên cạnh mình, quay đầu sang thì thấy một đứa cũng đi trễ giống như tôi, bỗng thấy bản thân cũng có chút may mắn. Lúc ấy tôi vui vẻ lắm, vì dù sao cũng không phải bị phạt một mình.
Nhưng rồi niềm vui đó chợt tắt, cái thằng đó nó mọc một cái cánh rồi bay vô với tốc độ phải nói là cực nhanh, tôi mọc cánh được không nhỉ?
Sau đó với những ký ức về những lần đọc truyện, tôi vận dụng hết trí thông minh của mình, gồng cơ đít hít cơ mông, nhưng cánh vẫn không mọc ra.
Đang làm đủ trò quỷ quái để mọc cánh thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi.
"Mày đang làm cái đéo gì ở đây vậy?"
────୨ৎ────
Các nàng xem giùm em có chỗ nào sai chính tả không, để em sửa.
Câu văn còn lủng củng í nên các nàng thông cảm nhée.
Và nhớ bình luận nha, em rất thích xem các nàng bình luận đóooo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro