v.
1.
Em vẫn nhớ như in lần đầu gặp Sae trên sân cỏ của trường. Cậu ta đẹp lắm, đôi mắt xanh sáng như hòn ngọc quý, mái tóc màu hung đỏ nổi bật hút hồn vô cùng. Khiến em nhìn mãi không thôi. Cách cậu ấy tỏa sáng, nụ cười của cậu ấy, dáng vẻ đó thật sự khiến em nhớ mãi bóng dáng Sae.
2.
Giọng của Sae cũng làm em mê mệt. Hồi trước lúc còn non nớt giọng nói đó đã ấm áp lắm rồi, cái cách mà cậu ấy quan tâm hỏi han rồi đỡ em dậy khi bị ngã, rồi trách móc khi em không hề chăm sóc bản thân, khen em thật sự đã lay động tâm hồn của một con bé nhỏ tuổi. Đến khi Sae trưởng thành rồi, giọng vẫn còn vẻ ấm áp đấy nhưng tiếc rằng cậu ta chỉ toàn phun ra mấy lời độc địa thôi, chẳng một chút vẻ dịu dàng nào như khi còn non dại cả.
3.
Trong mắt em, Sae luôn luôn là một cậu trai ấm áp và dịu dàng cơ mà người ngoài lại không nghĩ vậy. Sae của em ở ngoài thì cọc cằn và thô lỗ lắm, em cũng không ngờ cậu ta lại đối xử như vậy với người ngoài. Khiến lòng em dấy một nỗi lo sợ chưa bao giờ nguôi, sợ rằng một ngày Sae sẽ không còn vẻ mặt dịu dàng đó mà lạnh tanh nói mấy lời chửi mắng và móc mỉa em, sợ rằng cậu trai đó không thương em nữa, không còn lo lắng cho em mỗi khi bị thương, không còn trách móc em khi em chả quan tâm đến bản. Mặc kệ em một mình.
4.
Tháng 11 là một tháng rất đặc biệt với em, chẳng vì lí do gì cả đơn giản là em thích nó thôi. Em thích mùa đông của tháng 11, thích cảnh tuyết đầu mùa rơi trắng xóa, thích không khí lành lạnh dần chuyển đông này này, thích cả cái ngày em gặp cậu dưới tiết trời buốt giá này nữa. Ngày hôm ấy lạnh lắm luôn lạ thay sau cái nắm tay và giọng nói non nớt của cậu trai ấy an ủi, bỗng ngày đông trở nên ấm áp lạ thường.
5.
" Tớ yêu cậu, Sae "
Cậu trai tóc đỏ trước mặt chả biết nói gì nên cũng đành nín thinh. Em trước mặt càng mong đợi câu trả lời bao nhiêu, Sae lại càng hoang mang bấy nhiêu. Cậu tưởng hai đứa chỉ là bạn. Đối với con người độc mồm độc miệng như cậu ta khó khăn lắm mới kiếm được cô bạn như vậy, tâm ý của cậu không phải bị hiểu nhầm rồi đấy chứ. Mỗi giây trôi qua đều như cả thế kỉ, Sae chẳng hề muốn tổn thương em tí nào cả, nhưng mà lời từ chối mà không đem lại sự đau đớn chứ.
" Tôi với cậu chỉ là bạn, thế thôi. "
Sae quyết định dứt khoát từ chối. Em ở bên cạnh nghe xong cũng chỉ biết đờ người ra đấy, tay buông thõng xuống, mắt cụp xuống. Bất lực nhìn người thương của mình rời đi. Cậu ấy không chấp nhận em mà lại.
6.
Cái nỗi sợ kia của em thành hiện thực rồi, em thật sự đã bị Sae ghét bỏ. Cậu ấy trở nên lạnh nhạt xa cách hẳn với em, lời nói cũng chả còn vẻ gì như xưa. Cái lí do khiến em thích mùa đông biến mất thì tháng 11 dần trở thành ám ảnh của em. Buồn bã, bên trong em chỉ cô quạnh, thiếu mất Sae khó khăn thật đấy.
Hít đầy hai lá phổi thứ không khí buốt giá, đã trải qua hơn 4 mùa đông về mà không có Sae rồi mà sao em vẫn hụt hẫng thế nhỉ. Sao cái cảm giác trong em không ai có thể lấp đầy được? Em chả biết và cũng không ai cho em câu trả lời. Em chỉ biết rằng em nhớ anh lắm Sae à, dù biết rằng chả ai đáp lời. Nỗi nhớ trong lòng cũng không thể nào tự nguôi ngoai được.......
Em cần anh, Sae của em.
A/N: Thề là Sae trong này OOC vch ra, tôi lại còn viết không thèm soát nên chắc nhiều sạn lắm nhưng thôi kệ vậy. Btw cô nào mai thi THPT quốc gia thì chúc cô thi tốt nhé, trúng tủ, chồng độ điểm cao.
Words: 743
Date: 2h13, /7/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro