Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nagi Seishirou pov's:

Chào, tôi là Nagi Seishirou, tôi là một Alpha rất bình thường, thậm chí là còn có chút nhàm chán nữa (tôi nghĩ thế)

Mọi người gọi tôi là thiên tài. Ừ thì là vậy nhưng ai cũng xa lánh tôi, chẳng ai thèm nói chuyện với tôi trừ thằng bạn Reo.

Lý do tôi bị xa lánh chắc là do căn bệnh khó giao tiếp của tôi. Đối với người khác đó có lẽ là một điều tồi tệ nhưng với tôi thì không, tôi còn thấy mình thật may mắn vì mắc phải căn bệnh này nữa cơ.

Về cơ bản, tôi lười, tôi ghét những thứ phiền phức và "con người" cũng không ngoại lệ. Tranh giành, đố kị, điên khùng, nhiều chuyện, ồn ào, vv, mm.......nói chung con người là sinh vật siêu cấp phiền phức.

Tôi cũng hay bị bắt nạt nữa, không phải tôi không thể đánh lại mà là do....tôi lười.

Cuộc sống của tôi kéo dài từ nhỏ đến lớn như một vòng tuần hoàn, đi học rồi về nhà, về nhà rồi lại đi học, chán chết đi được.

Hôm nay tôi có tiết thể dục ghép lớp với lớp đối diện. Tôi ghét thể dục, nó khiến tôi phải hoạt động nhiều. Vận động xong chỉ được nghỉ có chút rồi lại phải đi tắm dù tôi đã tắm trước đó rồi, phiền phức vô cùng luôn.

"Số 29 - Isagi Yoichi"

Thầy giáo gọi tên cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng bất thường của ông ta kích thích cái tính tò mò phiền phức trong tôi, khiến tôi phải ngước lên nhìn.

Ồ, hình như tôi có biết cậu ta, cậu ta là người đã khiến Reo phải đi từ trường Mashine City sang tận Blue Lock này chỉ để lấy cái thông tin gì đấy.

"Vào vị trí, sẵn sàng.....NHẢY"

Tôi khá bất ngờ đó, cậu ta nhỏ con vậy mà nhảy cao dữ dội, chắc phải gần bằng tôi chứ đùa.

Nhưng cũng chỉ bất ngờ chốc lát vậy thôi, cậu ta giỏi cũng chẳng liên quan đến tôi, quan tâm chi cho mệt thân.

Cuối cùng hai tiết thể dục cũng kết thúc, tôi thấy vui vì hôm nay được nghỉ sớm 20p, nhưng dù thế nào tôi vẫn cảm thấy hơi đói, phiền ghê.

Không nhờ vả được ai (vì họ có hiểu tôi nói gì đâu) nên tôi đành phải tự lết thân xuống nhà ăn.

Cơ mà mọi chuyện chẳng được dễ dàng như tôi muốn. Căn tin đông kinh khủng, mọi người cứ chen chúc nhau nhìn lúc nhúc thấy ớn.

*Phiền ghê, giờ sao chen vào đây nhỉ? Hay thôi khỏi ăn?* - Nagi

Nghĩ thì nghĩ thế chứ tôi đâu có làm được, bụng tôi đã đói meo cả rồi mà.

"Sao đây ta......" - Nagi

"Hey cậu bạn tóc trắng!"

Tôi quay đầu lại nhìn về phía giọng nói. Ô, là cái cậu Isagi gì đấy kìa

"C...c...ó...s...s...a.o?" - Nagi

À, quên mất tôi khó sao tiếp, chắc giờ cậu ta đang cố hiểu tôi vừa nói gì rồi.

"Haha, cũng không gì to tác đâu, chỉ là thấy cậu có vẻ khó khăn, vừa hay tôi có lấy dư một phần nên muốn cho cậu" - Isagi.

Ể? Cậu ta hiểu kìa? Bằng cách nào hay vậy nhỉ?

"H...uể?" - Nagi

"Tất nhiên là hiểu chứ, sao lại không nhỉ?" - Isagi

Woah, cậu ta thật sự hiểu tôi nói gì, công nhận cũng tài ghê

"Đây, cho cậu" - Isagi

*Đồ ăn! Vậy là khỏi phải chen vào đấy rồi!" - Nagi

Tôi nhận lấy hộp cơm rồi gật đầu cảm ơn cậu ta. Lần đầu tiên có người hiểu tôi nói gì nên cũng thật tiện để nhờ cậu ta.

"Không có gì haha" - Isagi.

"Nhân tiện, tôi là Isagi Yoichi, ta làm quen nhé?" - Isagi

Cậu ta thân thiện ha? Tuy vậy thì tôi thắc mắc không biết vì sao cậu ta cứ cười một cách khó hiểu như vậy. Thú thật, nó làm tôi cảm thấy bất an.

Dẫu sao thì, tôi vẫn gật đầu đồng ý dù trong lòng cảm thấy bản thân không nên làm vậy.

Tôi cần một người để giúp đỡ tôi vì ở đây không có Reo, tôi thì lười đó giờ nên là....có một người nhẹ nhàng chăm sóc cho mình và để mình nhờ vả chút cũng tuyệt mà, phải không?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi rút lại những lời mình từng nói, cậu ta thật sự chỉ nhẹ nhàng với một số người thôi.

Chẳng biết từ khi nào tôi đã bắt đầu để tâm đến cậu ta một cách thái quá và thậm chí còn khá là...cực đoan?

Tôi thường lén nhìn cậu ta vì lớp chúng tôi đối diện nhau, bám dính lấy cậu ta gần như mọi lúc có thể, thậm chí còn lén lút theo đuôi cậu ta về nhà nữa.

Được rồi, tôi tự nhận bản thân từ khi quen cậu ta cứ điên điên khùng khùng sao đấy, nhưng đổi lại thì tôi có gì?

Một người dịu dàng và chiều ý tôi chẳng kém gì Reo, thậm chí Isagi còn có xu hướng chiều chuộng một cách thái quá nữa cơ, cậu ấy gần như chưa từ chối yêu cầu của tôi lần nào.

"Vì tớ thích Nagi nhất, nên chiều cậu một chút cũng chẳng mất gì" - Isagi cười cười nói

Được rồi, thú thật tôi thích việc ở bên Isagi, thích cảm giác được dụi đầu vào cái cổ trắng ngần ấy, thích cảm giác được ôm trọn Isagi vào lòng, thích cả mùi hương nhẹ nhàng nhưng gây nghiện luôn quẩn quanh cậu ấy, thích cả tính cách và vẻ ngoài của cậu ấy nữa.

Nói chung, tôi thích tất cả mọi thứ thuộc về Isagi Yoichi, trừ hai thằng bạn của cậu ấy - hai kẻ mà tôi còn chẳng nhớ tên.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Isagi dạo này rất lạ, cả tuần này cậu ấy chẳng quan tâm chút gì đến sự hiện diện của tôi.

Có khi tôi gọi, cậu ấy còn chẳng thèm quay lại nhìn mà bơ thẳng mặt tôi luôn.

*Chuyện quái gì vậy chứ?*

Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ấy sẽ bơ tôi thế này, bình thường cậu ấy luôn rất để mắt đến tôi kia mà?

Thậm chí ngồi học mà vài phút lại quay sang nhìn tôi một cái, ấy vậy mà giờ tới liếc mắt một cái Isagi cũng không thèm cơ.

Không được rồi, cảm giác khó chịu quá. Hai ngày nay tôi không được Isagi xoa đầu hay âu yếm nữa, cảm giác cứ ngứa ngáy thế quái nào ấy.

"Ch...c..uyệ....n g..gì?" - Nagi

"Không phải việc của cậu đâu Nagi, tránh ra đi nào" - Isagi phảy tay xua đuổi.

Cậu ấy xua đuổi tôi? Tại sao chứ? Trước giờ cậu chưa bao giờ cự tuyệt tôi thế này!? Cậu không thể đối xử với tôi như vậy, chẳng phải cậu bảo cậu thích tôi nhất sao ISAGI!

Không ổn rồi, cứ cái đà này thì không ổn chút nào cả, tôi phải tìm cách để cậu ấy lại phải để ý đến tôi thôi.



RẦMMMM

"Khục!" - Nagi

Lưng đập mạnh vào tường, phối bị đè nén khiến tôi hộc cả máu mồm, đôi chân tôi vô lực khụy xuống. Đau quá, đau như chết đi sống lại vậy.

Tuy đau đớn là vậy nhưng tôi lựa chọn không phản kháng. Ráng chịu một chút, giờ này mà phản kháng lại thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết!

"NAGI!" - Isagi

"Isagi......" - Nagi

Đây rồi, cậu đây rồi, cuối cùng sau bao tuần cậu cũng để ý đến tôi rồi! Nhìn khuôn mặt hốt hoảng của cậu đi kìa, trông mới đáng yêu làm sao....

A, cậu đánh chúng ngất luôn rồi, cậu đang bảo vệ tôi, mạnh mẽ quá, quả nhiên là Sigma đứng đầu Blue Lock mà.

"Nagi! Chúa ơi, nhiều máu quá! Mau! Tớ đưa cậu đến phòng y tế!" - Isagi

Ôi trời, cậu đang lo lắng cho tôi này, đáng yêu chết mất thôi . .

"Nagi à, hay cậu để tớ băng bó cho, trông cậu chật vật--" - Isagi.

"K..hô..g c...cầ...n...cần" - Nagi lạnh nhạt nói.

"!!!!" - Isagi

"À ừm, cậu không muốn thì thôi vậy......" - Isagi.

Trông cậu buồn bã chưa kìa, giờ mới thấy hối hận vì đã bơ tôi à? Lúc cậu bơ tôi, cậu đã bao giờ nghĩ đến viễn cảnh này chưa?

"Isagi...k...hô..ng b...ận?" - Nagi

"Cái đó...tớ không bận nữa, xin lỗi vì đã lơ cậu..." - Isagi.

A, đôi chân cậu đang cọ vào nhau kìa, hối hận lắm rồi đúng không? Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên bơ tôi mới phải, đó là một ý tưởng siêu cấp tồi tệ phải không nào?

"........." - Nagi

"Này Nagi, cậu đừng im lặng vậy, tớ xin lỗi mà, tớ không cố ý lơ cậu như vậy đâu, xin đừng giận tớ....." - Isagi.

Lạy Chúa, cậu rưng rưng luôn rồi kìa! Haha, ai có thể nghĩ một Sigma kiêu ngạo như cậu cũng có bộ mặt yếu đuối đến đáng thương thế này cơ chứ! Điều này cũng thật quá tuyệt vời đi!!!!

"Kh...kông g...i..ận th...thương Yoi..m...mà.." - Nagi

"Ưm...tớ cũng thương Seishirou, tớ xin lỗi, xin cậu đừng ngó lơ tớ như vậy...." - Isagi

Cậu sợ đến phát khóc luôn rồi, trông thương chưa kìa. Mà cậu vừa nói cũng thích tôi sao?! Là thật phải không!?

"Yoi...th..ích..t..tớ...t..thậ...t s...sa..o?" - Nagi

"Ừm ừm, là thật! Vậy nên Seishirou đừng giận nữa nha, tớ biết lỗi rồi" - Isagi thút thít nói.

"K...hông g...giậ...n...y...êu Yoi"

"T...tớ cũng yêu Sei" - Isagi.

Phụt, cậu đang đỏ mặt ngại ngùng kìa, trông đáng yêu quá, chẳng biết cậu có nhận ra bản thân đáng yêu đến mức nào không nhỉ?





Chà, nhớ lại cái ngày đó anh tự cảm thấy bản thân thật thông minh khi nghĩ ra được cái kế hoạch đó, giờ chúng ta là người yêu rồi, điều này thật tuyệt vời.

"Sei~" - Isagi

"Anh nghĩ gì mà chăm chú thế? Bơ cả em luôn?" - Isagi

"Kh...khô..n..g c...có g..gì" - Nagi

"Được rồi, Sei không nói muốn nói em sẽ không ép Sei, nhưng nhớ đừng có làm gì sai trái sau lưng em đấy nhá" - Isagi phồng má nhìn Nagi.

"Ưm....." - Nagi

Cảm giác ôm trọn em vào lòng quả nhiên rất thích, anh nghiện cảm giác này mất rồi.
.
.
.
.
.
.
.
Mà hình như Reo có bảo tuần này sẽ chuyển đến Blue Lock học đúng không ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro