Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IV_Noel Noa X Amy Blaire

Lần đầu tiên họ chính thức hẹn hò không phải ở một nhà hàng sang trọng, mà là một quán cà phê nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh ở Paris. Đây là nơi Noel từng ghé qua khi còn nhỏ, một trong số ít nơi anh cảm thấy bình yên giữa tuổi thơ đầy khó khăn.

Amy nhìn quanh, thích thú với không gian cổ kính và hương cà phê thơm nồng. "Nơi này đẹp quá. Sao anh không bao giờ nhắc đến nó?"

Noel nhấp một ngụm espresso, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. "Vì nó là một phần trong quá khứ của anh. Nhưng nếu em thích, anh có thể chia sẻ với em."

Amy cười rạng rỡ. "Vậy em sẽ giữ bí mật này cho riêng hai ta."

Họ ngồi đó hàng giờ, không màng đến thế giới bên ngoài. Amy kể về những chuyến lưu diễn, còn Noel chia sẻ về những năm tháng tập đá bóng trên những con phố nghèo của Pháp. Lần đầu tiên trong đời, Noel cảm thấy có một người thực sự muốn lắng nghe câu chuyện của anh mà không vì danh tiếng hay sự nghiệp.



Một ngày nọ, Amy bất ngờ đề nghị: "Dẫn em đến nơi anh đã bắt đầu với bóng đá đi."

Noel hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh đồng ý. Anh đưa cô đến khu phố nghèo nơi mình lớn lên – những con hẻm nhỏ, những bức tường cũ kỹ với graffiti, và sân bóng đơn sơ nơi anh từng dành hàng giờ luyện tập.

"Đây là nơi anh bắt đầu?" Amy khẽ hỏi, ánh mắt cô tràn đầy sự trân trọng.

"Ừ." Noel gật đầu, rồi mỉm cười. "Muốn chơi thử không?"

Cô bật cười. "Em mà thắng thì sao?"

Noel nhún vai, ánh mắt lấp lánh vẻ thách thức. "Vậy anh sẽ hát một bài cho em nghe."

Amy phá lên cười. Một Noel Noa lạnh lùng trên sân cỏ lại chấp nhận làm điều này vì cô ư? Thật không thể tin được.

Họ chơi bóng cùng đám trẻ con trong khu phố. Amy, dù không phải là cầu thủ, vẫn cố gắng hết sức để tranh bóng từ Noel. Tiếng cười, tiếng hò reo vang khắp sân bóng nhỏ bé. Sau cùng, dĩ nhiên Noel vẫn thắng, nhưng nhìn Amy thở hổn hển và cười rạng rỡ, anh biết mình đã không còn quan trọng thắng thua nữa.

"Hát đi nào." Cô trêu chọc.

Noel nhìn quanh, thở dài, rồi thì thầm vào tai cô một câu hát ngắn ngủi: "Chỉ một lần này thôi, vì em."

Tim Amy bỗng lỗi nhịp. Cô biết mình đã yêu anh nhiều hơn những gì bản thân tưởng tượng.



Khi không có trận đấu hay lịch trình bận rộn, Noel thích dành thời gian tại căn hộ của mình ở Đức. Amy đôi khi sẽ bay đến, lặng lẽ xuất hiện trước cửa nhà anh với một chiếc túi đầy đồ ăn.

"Em lại trốn công việc à?" Noel khoanh tay, nhìn cô với ánh mắt nửa trách móc, nửa yêu chiều.

"Không hẳn. Em chỉ muốn có một tối yên bình bên anh thôi." Cô nhún vai, rồi giơ túi đồ ăn lên. "Em có mua sườn nướng mà anh thích."

Họ cùng nhau nấu ăn, cùng ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim cũ, đôi khi không ai nói gì, chỉ cần cảm nhận hơi ấm của nhau là đủ. Noel sẽ nằm dài trên ghế, đầu tựa vào đùi Amy, trong khi cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Anh có bao giờ nghĩ đến việc nghỉ ngơi không?" Amy thì thầm.

Noel nhắm mắt, lắng nghe giọng cô. "Khi nào bên em, đó là lúc anh nghỉ ngơi."

Amy mỉm cười. Cô biết, dù ngoài kia anh là một cỗ máy chiến thắng trên sân cỏ, nhưng ở đây, bên cô, anh chỉ là Noel – người đàn ông mà cô yêu.



Vào một đêm nọ, khi cả hai đang ở một vùng quê yên bình tại Pháp, Amy kéo tay Noel ra ngoài sân.

"Đi đâu vậy?" Anh hỏi, vẫn còn ngái ngủ.

"Ngắm sao." Cô cười, kéo anh ngồi xuống bãi cỏ.

Trên bầu trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh. Họ nằm đó, tay trong tay, không cần nói gì cả.

"Anh có nghĩ chúng ta là hai vì sao không?" Amy thì thầm.

Noel quay sang nhìn cô. "Ý em là gì?"

"Cả hai chúng ta đều tỏa sáng theo cách riêng, nhưng luôn bận rộn với thế giới của mình. Dù vậy, em tin rằng chúng ta luôn tìm thấy nhau, như những ngôi sao giao nhau trên bầu trời."

Noel không giỏi với những lời hoa mỹ, nhưng lần này, anh siết tay cô chặt hơn. "Vậy hãy cứ tỏa sáng. Dù có ở đâu, anh vẫn sẽ tìm thấy em."

Amy nhìn anh, trái tim cô như tan chảy. Với cô, đây chính là tình yêu – không phô trương, không khoa trương, mà là một sự chắc chắn không gì có thể lay chuyển.

Và thế là họ cứ yêu nhau như thế. Nhẹ nhàng, bình yên, nhưng sâu đậm đến không thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bluelock