Chương III_Noel Noa X Amy Blaire
Noel Noa – ngôi sao bóng đá số 1 thế giới, lạnh lùng trên sân cỏ nhưng đầy đam mê với trái bóng tròn. Anh là biểu tượng của sự hoàn hảo, một con người sống vì bóng đá, không có chỗ cho tình yêu hay những cảm xúc ngoài lề.
Amy Blaire – nữ ca sĩ nổi tiếng toàn cầu, sở hữu giọng hát đầy nội lực cùng nụ cười ấm áp có thể xoa dịu trái tim hàng triệu người. Cô là hình mẫu của sự tự do, luôn hát bằng cả tâm hồn và cảm xúc.
Hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau, tưởng chừng không có điểm chung, nhưng rồi định mệnh đã đưa họ đến với nhau trong một đêm gala từ thiện ở Paris.
Noel Noa không thích những sự kiện xa hoa, nhưng vì lời mời từ một người bạn thân, anh miễn cưỡng tham gia. Trong khi đó, Amy Blaire chính là ngôi sao chính của đêm nhạc. Khi cô bước lên sân khấu, cả căn phòng như lặng đi trước giọng hát đầy mê hoặc của cô. Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, Noel cảm nhận được thứ gì đó ngoài bóng đá – một cảm xúc dịu dàng, ấm áp len lỏi vào trái tim anh.
Sau đêm gala, Noel và Amy vô tình chạm mặt khi cùng rời khỏi hội trường. Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cả hai.
"Anh có vẻ không thích những nơi đông người." Amy cười nhẹ, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông đứng trước mình.
Noel khẽ gật đầu, không phủ nhận. "Tôi thích sự yên tĩnh hơn."
"Thế thì thật may, tôi cũng vậy."
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng đủ để hai tâm hồn xa lạ tìm thấy một điểm chung. Sau lần gặp đó, họ bắt đầu giữ liên lạc, những cuộc gọi, tin nhắn dần trở thành một thói quen. Mỗi khi Noel căng thẳng trước những trận đấu quan trọng, giọng nói dịu dàng của Amy là điều duy nhất có thể khiến anh thư giãn. Còn Amy, mỗi khi cảm thấy lạc lõng giữa ánh hào quang của sân khấu, sự điềm tĩnh của Noel lại trở thành nơi cô có thể tựa vào.
Lần đầu tiên gặp nhau ở đêm gala tại Paris, Noel Noa đã bị giọng hát của Amy Blaire cuốn hút. Nhưng đó chưa phải là lúc tình yêu bắt đầu. Đó chỉ là khoảnh khắc anh nhận ra rằng, có một người con gái với nụ cười dịu dàng có thể khiến anh dừng lại và lắng nghe.
Những lần sau đó, họ vẫn giữ liên lạc. Ban đầu chỉ là những tin nhắn đơn giản
Amy: "Hôm nay anh thắng trận rồi! Chúc mừng nhé!"
Noel: "Cảm ơn. Chuyến lưu diễn của em thế nào?"
Amy: "Rất tuyệt, nhưng hơi mệt một chút. Anh có nghe bài hát mới của em chưa?"
Noel: "Có. Tốt như mọi khi."
Noel không phải kiểu người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng Amy dần nhận ra rằng anh luôn lặng lẽ quan tâm cô theo cách riêng. Khi cô biểu diễn ở Đức, anh xuất hiện ở hàng ghế cuối, không ồn ào, không để ai phát hiện, chỉ đơn giản là lắng nghe cô hát.
Còn Amy, dù không hiểu nhiều về chiến thuật bóng đá, vẫn cố gắng xem từng trận đấu của anh. Khi Noel ghi bàn, cô mỉm cười. Khi anh chấn thương, cô lo lắng hơn bất kỳ ai.
Tình cảm của họ không vội vã, không gấp gáp, mà cứ thế lớn dần theo thời gian.
Noel luôn là người theo đuổi sự hoàn hảo. Với anh, bóng đá là tất cả. Nhưng rồi anh bắt đầu nhận ra, có những lúc ngay cả bóng đá cũng không thể giúp anh thoát khỏi sự mệt mỏi.
Có một lần, sau một trận đấu căng thẳng, anh trở về căn hộ của mình, cảm thấy kiệt sức. Khi mở điện thoại lên, anh thấy một tin nhắn từ Amy:
"Em biết hôm nay anh đã rất cố gắng. Đừng quên, dù thắng hay thua, anh vẫn là Noel Noa."
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy có một ai đó thực sự hiểu mình ngoài bóng đá. Và đó là khi anh nhận ra – anh cần Amy.
Là một ca sĩ nổi tiếng, Amy đã quen với việc được bao quanh bởi hàng triệu người hâm mộ, nhưng có một khoảnh khắc cô nhận ra rằng, chỉ có một người duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn – đó là Noel Noa.
Sau một buổi concert, khi ánh đèn sân khấu tắt, cô bước ra phía sau hậu trường, cảm thấy trống rỗng lạ thường. Nhưng rồi cô nhận được một tin nhắn đơn giản từ Noel:
"Biểu diễn tốt lắm."
Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng với Amy, đó là lời động viên ý nghĩa nhất. Cô biết, dù anh không thể luôn ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn luôn dõi theo cô.
Đêm đó, cô mở một chai rượu vang, bật một bài hát nhẹ nhàng, rồi mỉm cười một mình. Cô đã yêu Noel Noa, không nghi ngờ gì nữa.
Tình cảm của họ không cần những lời hoa mỹ để chứng minh, nhưng rồi cũng đến một lúc họ muốn nói ra.
Noel là người nói trước.
Đó là một buổi tối mùa thu ở Paris, khi cả hai đi dạo dọc theo bờ sông Seine. Amy vừa kết thúc một chuyến lưu diễn dài, còn Noel được nghỉ ngơi sau một mùa giải căng thẳng.
Gió lạnh thổi qua, nhưng tay họ vẫn siết chặt.
"Noel, anh có khi nào cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ không?" Amy bất chợt hỏi.
Noel nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Có."
"Vậy anh làm gì khi mệt mỏi?"
Anh nhìn vào mắt cô, ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt xanh của anh. Rồi anh trả lời đơn giản:
"Anh nghĩ đến em."
Amy khựng lại. Cô không nghĩ Noel sẽ nói điều này.
Noel tiếp tục: "Lần đầu tiên trong đời, anh không chỉ nghĩ đến bóng đá. Em là điều duy nhất ngoài bóng đá mà anh muốn giữ lại."
Amy nhìn anh, trái tim cô đập nhanh hơn.
Cô mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn:
"Vậy thì giữ em lại đi."
Noel không nói thêm gì nữa. Anh chỉ nhẹ nhàng kéo cô lại gần, để rồi nụ hôn đầu tiên của họ diễn ra ngay giữa lòng Paris, bên dòng sông lấp lánh ánh đèn.
Họ không công khai tình cảm một cách rầm rộ, không cần sự chú ý từ công chúng. Họ chỉ đơn giản là ở bên nhau, như hai vì sao trên bầu trời – luôn sáng theo cách riêng, nhưng mãi mãi tìm thấy nhau.
Noel Noa vẫn là cầu thủ bóng đá số 1 thế giới, người luôn theo đuổi chiến thắng.
Amy Blaire vẫn là nữ ca sĩ nổi tiếng, giọng hát chinh phục hàng triệu trái tim.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi ánh đèn sân cỏ và sân khấu tắt đi, họ vẫn có nhau.
Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần một cái nắm tay, một ánh nhìn, và một tình yêu bình yên kéo dài mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro