Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II_Oliver Aiku X Kishida Haruhi

Sau ngày hôm đó, Oliver Aiku không còn là chính mình nữa.

Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, quặn thắt trong nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Cậu đã từng tin rằng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình yêu đủ chân thành, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng. Người con gái cậu yêu nhất đã rời xa cậu, để lại cậu một mình trong bóng tối của tuyệt vọng và phản bội.

Aiku đã thử tìm Haruhi. Cậu đã chờ cô trước cổng trường, đã nhắn tin, đã gọi điện không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Haruhi biến mất khỏi cuộc đời cậu, như thể cô chưa từng tồn tại.

Cậu không thể chấp nhận sự thật ấy.

Những ngày sau đó, Aiku lao vào tập luyện như điên. Cậu đá bóng không ngừng nghỉ, đổ mồ hôi đến kiệt sức trên sân cỏ, cố gắng quên đi hình ảnh Haruhi trong tâm trí. Nhưng càng cố quên, nỗi đau càng khắc sâu hơn. Từng kỷ niệm giữa họ hiện lên rõ ràng trong đầu cậu—nụ cười của cô, giọng nói của cô, những cái chạm tay vụng về, những lần cô lén đến sân bóng để cổ vũ cho cậu.

Mọi thứ như một cơn ác mộng không hồi kết.

Rồi một ngày nọ, cậu từ bỏ.

Nếu không thể quên cô bằng cách tập luyện, thì cậu sẽ tìm một cách khác.

Aiku bắt đầu thay đổi. Cậu không còn là chàng trai ngây thơ chỉ biết đến bóng đá và tình yêu nữa. Cậu trở thành một người hoàn toàn khác—một Trap Boy chính hiệu.

Bóng đá vẫn là đam mê của cậu, nhưng giờ đây, nó không còn là điều duy nhất trong cuộc sống của cậu nữa. Cậu bắt đầu bước chân vào những cuộc vui thâu đêm, những bữa tiệc xa hoa, những mối quan hệ chóng vánh không chút ràng buộc. Aiku trở thành một tay chơi thực thụ—quyến rũ, lạnh lùng và vô tâm.

Những cô gái bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai, phong thái tự tin và ánh mắt sâu thẳm của cậu. Nhưng không ai trong số họ có thể chạm đến trái tim cậu, vì nó đã chết từ lâu. Aiku cười, Aiku tán tỉnh, Aiku ôm hôn, nhưng trong lòng cậu, tất cả chỉ là một trò chơi vô nghĩa.

Cậu không còn tin vào tình yêu.

Mỗi đêm, khi ánh đèn thành phố rực rỡ nhất, cậu lại vùi mình vào những cuộc vui. Những tiếng cười, những ly rượu, những đôi môi xa lạ lướt qua môi cậu—tất cả chỉ để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể quên được cái tên "Haruhi."

Dù trong vòng tay bất kỳ ai, dù nụ hôn có ngọt ngào đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được điều mà cậu từng có với cô.

Và điều đó khiến cậu căm ghét bản thân hơn bao giờ hết.

Một Aiku của ngày trước đã chết.

Giờ đây, chỉ còn một Trap Boy, sống với những cuộc chơi vô nghĩa và một trái tim trống rỗng.


Thời gian trôi qua, Aiku vẫn tiếp tục cuộc sống đầy trống rỗng của mình. Trên sân cỏ, cậu là một cầu thủ tài năng, thi đấu với sự quyết liệt và đam mê, nhưng khi ánh đèn sân vận động tắt, cậu lại trở về với những đêm dài vô nghĩa, những bữa tiệc không hồi kết và những mối tình thoáng qua. Cậu trở thành một cái tên nổi bật cả trong lẫn ngoài sân cỏ—vừa là một ngôi sao đang lên, vừa là một kẻ đào hoa nổi tiếng.

Nhưng dù có bao nhiêu cô gái vây quanh, dù có bao nhiêu nụ cười giả tạo, Aiku vẫn không thể xóa đi hình bóng của một người.

Haruhi.

Rồi định mệnh trêu ngươi lại một lần nữa đưa họ gặp nhau.

Hôm đó là một bữa tiệc thượng lưu, nơi hội tụ những doanh nhân, cầu thủ nổi tiếng và những gương mặt đình đám trong giới thượng lưu. Aiku đến đó không phải vì cậu quan tâm đến danh vọng hay mối quan hệ—cậu chỉ đơn giản muốn tìm một nơi để giết thời gian.

Cậu bước vào, nụ cười nhếch môi quen thuộc, ánh mắt lười biếng lướt qua đám đông. Những cô gái ngay lập tức bị thu hút bởi sự quyến rũ của cậu, nhưng Aiku chẳng buồn để tâm. Cậu đã quá quen với những ánh nhìn ấy, với những lời mời mọc ngọt ngào, và cậu cũng quá chán nản để đáp lại.

Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc, ánh mắt cậu dừng lại.

Cô đứng đó, giữa những người xa lạ, lộng lẫy và kiêu sa hơn bao giờ hết. Một chiếc váy đen ôm lấy đường cong hoàn hảo, mái tóc dài buông xuống mềm mại, đôi mắt sâu thẳm nhưng chất chứa một nỗi buồn khó tả.

Haruhi.

Tim Aiku như khựng lại một nhịp.

Cô đã thay đổi.

Không còn là cô gái ngây thơ, kiêu kỳ của những năm tháng trung học, Haruhi bây giờ mang một khí chất của một nữ doanh nhân thành đạt. Nhưng dù vẻ ngoài có khác biệt bao nhiêu, cậu vẫn nhận ra cô ngay lập tức. Người con gái mà cậu đã yêu, người đã bỏ rơi cậu không một lời giải thích.

Haruhi cũng nhìn thấy cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Cả hai đứng đó, cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng khoảng cách giữa họ dường như xa vời vợi. Aiku thấy trong đôi mắt cô có gì đó thoáng qua—một sự dao động, một nỗi tiếc nuối—nhưng rồi nó nhanh chóng bị che lấp bởi vẻ điềm tĩnh.

Cậu nhếch môi, nhấc ly rượu lên, chậm rãi tiến về phía cô.

"Lâu rồi không gặp, tiểu thư Kishida."

Giọng cậu đầy vẻ trêu đùa, nhưng sâu trong đó là một sự mỉa mai cay đắng. Haruhi siết nhẹ lấy chiếc ly trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Aiku... Anh vẫn như ngày nào."

Aiku bật cười khẽ. "Còn em thì khác quá. Giờ đã là một nữ doanh nhân thành đạt rồi, còn nhớ gì đến những người tầm thường như anh không?"

Haruhi khẽ cắn môi. Cô biết Aiku đang trách móc, đang giận dữ, nhưng cô không thể trách cậu vì điều đó. Chính cô là người đã bỏ rơi cậu, chính cô là người đã đẩy cậu vào con đường này.

"Chuyện năm đó..." Haruhi lên tiếng, nhưng Aiku giơ tay ngăn lại.

"Đừng. Anh không có hứng nghe những lời giải thích muộn màng. Dù sao thì, quá khứ cũng đã qua rồi, đúng không?" Cậu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng. "Anh đã quên hết mọi thứ rồi."

Nói thế, nhưng chính cậu cũng biết mình đang nói dối.

Haruhi siết chặt chiếc ly, cảm giác đau nhói trong tim. Cô muốn nói điều gì đó, muốn giải thích, nhưng cô biết, Aiku sẽ không dễ dàng tha thứ.

Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người vẫn cười nói vui vẻ. Nhưng giữa họ, chỉ còn lại một sự im lặng đầy tổn thương.

Họ đã gặp lại nhau.

Nhưng liệu họ có thể trở lại như xưa?


Cuộc gặp gỡ tại bữa tiệc không chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp. Sau đêm đó, Haruhi chủ động tìm gặp Aiku. Cô biết, nếu không làm rõ mọi chuyện, vết thương của cả hai sẽ không bao giờ liền lại.

Aiku không dễ dàng tiếp nhận Haruhi. Cậu từ chối những cuộc hẹn, phớt lờ tin nhắn, thậm chí công khai cặp kè với những cô gái khác như một cách để trêu tức cô. Nhưng Haruhi không bỏ cuộc. Cô xuất hiện ở mọi nơi cậu đến, từ quán cà phê quen thuộc, sân vận động nơi cậu luyện tập, thậm chí cả những sự kiện cậu tham gia. Mỗi lần chạm mặt, ánh mắt cô vẫn kiên định, không hề dao động.

Một buổi tối muộn, Haruhi tìm đến Aiku khi cậu đang ở trong phòng tập. Không còn là một doanh nhân lạnh lùng, cô đứng đó, chỉ là một cô gái với trái tim đầy tổn thương.

"Aiku, em chưa từng yêu ai khác ngoài anh. Tất cả chỉ là một lời nói dối để bảo vệ anh."

Aiku cười nhạt, quay lưng đi. "Muộn rồi, Haruhi. Những lời đó, em nên nói từ nhiều năm trước."

Haruhi chạy đến, kéo tay cậu. "Nếu em có thể quay lại, em sẽ không bao giờ chọn cách đó. Nhưng lúc ấy, em không có lựa chọn nào khác. Gia đình em đã sắp đặt mọi thứ, và em không muốn anh bị tổn thương vì em."

Aiku giằng tay ra, đôi mắt lóe lên tia đau đớn. "Vậy em có biết em đã làm anh đau đến mức nào không? Em có biết anh đã hận em thế nào không?"

Haruhi gật đầu, nước mắt rơi xuống. "Em biết... Và em chấp nhận tất cả. Nhưng xin anh hãy hiểu, em chưa bao giờ ngừng yêu anh."

Im lặng kéo dài. Cuối cùng, Aiku thở dài, lần đầu tiên, cậu để lộ sự yếu đuối trong mắt mình.

"Anh không biết mình có thể tha thứ cho em hay không, Haruhi. Nhưng... có lẽ anh vẫn chưa quên được em."

Cô bật khóc, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của hy vọng.

Liệu họ có thể bắt đầu lại từ đây?


Họ đã hiểu được nhau, nhưng hành trình đến với hạnh phúc chưa bao giờ là dễ dàng.

Aiku và Haruhi quyết định bắt đầu lại từ đầu. Những tổn thương trong quá khứ không thể biến mất trong một sớm một chiều, nhưng cả hai đều biết rằng nếu không nắm lấy cơ hội này, họ sẽ hối hận mãi mãi. Haruhi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Aiku, không còn là một vị khách xa lạ, mà là một người quan trọng thật sự.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Gia đình Kishida nhanh chóng biết được mối quan hệ này và lập tức phản đối. Họ cho rằng Aiku không xứng đáng với Haruhi, rằng cậu chỉ là một kẻ trăng hoa, một cầu thủ bóng đá với quá khứ đầy thị phi. Không chỉ thế, truyền thông cũng không ngừng soi mói mối quan hệ của họ. Những bài báo giật tít về "Trap boy nổi tiếng và tiểu thư danh giá" lan truyền khắp nơi, không thiếu những lời gièm pha, miệt thị.

"Cậu ta chỉ đang lợi dụng cô ấy thôi. Một gã trai chơi bời như vậy làm sao xứng với tiểu thư nhà Kishida?"

"Haruhi chắc chỉ nhất thời mềm lòng thôi. Rồi cô ấy cũng sẽ nhận ra cậu ta không đáng để đánh đổi mọi thứ."

Những lời đó đến tai Aiku, khiến cậu không khỏi dao động. Cậu không sợ những lời đàm tiếu về mình, nhưng cậu sợ Haruhi sẽ một lần nữa rời xa cậu vì áp lực từ gia đình và xã hội.

Haruhi nhận ra sự lo lắng của Aiku. Một đêm nọ, khi hai người cùng ngồi trên ban công khách sạn, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn, cô nắm lấy tay cậu.

"Aiku, em không quan tâm người khác nghĩ gì. Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của chúng ta. Em đã để anh đi một lần, em sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa."

Aiku nhìn cô, thấy được sự kiên định trong ánh mắt cô. Lần này, cô thực sự chiến đấu vì họ.

Cậu quyết định thay đổi.

Aiku chấm dứt hoàn toàn lối sống trụy lạc, tập trung vào sự nghiệp bóng đá. Cậu nỗ lực hơn bao giờ hết, chứng minh rằng mình không chỉ là một "Trap boy", mà còn là một cầu thủ thực thụ, một người đàn ông có thể bảo vệ người mình yêu. Trận đấu nào cậu cũng chơi hết mình, và kết quả là cậu được triệu tập vào đội tuyển quốc gia. Những ai từng nghi ngờ cậu, từng cười nhạo cậu, giờ đây phải im lặng trước sự kiên trì và tài năng của cậu.

Gia đình Haruhi dần nhận ra rằng, dù có cố gắng chia rẽ thế nào, tình cảm của hai người vẫn không thay đổi. Haruhi mạnh mẽ đứng lên phản đối gia đình, khẳng định rằng đây là cuộc đời của cô, và chỉ cô mới có quyền quyết định.

Cuối cùng, sau bao nhiêu thử thách, sau bao nhiêu nước mắt và đau khổ, họ cũng có thể nắm tay nhau bước đi mà không còn gì ngăn cản.

Trong một trận chung kết quan trọng, khi Aiku ghi bàn quyết định giúp đội tuyển giành chiến thắng, cậu nhìn lên khán đài, nơi Haruhi đang đứng giữa hàng ngàn người hâm mộ, nở nụ cười rạng rỡ. Cậu giơ tay lên, chỉ về phía cô, như một lời khẳng định: "Anh đã làm được, vì em."

Và rồi, giữa ánh đèn rực rỡ của sân vận động, giữa tiếng reo hò vang dội, Haruhi chạy xuống sân, lao vào vòng tay của Aiku. Không cần nói gì cả, họ chỉ ôm chặt lấy nhau, cảm nhận từng nhịp tim đập cùng một nhịp.

Sau tất cả, họ đã tìm thấy nhau một lần nữa.

Lần này, sẽ không có ai có thể chia cắt họ thêm một lần nào nữa.


KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bluelock