Số 4
Wendy đến cửa hàng sau khi nghỉ ngơi cả buổi sáng vì một cơn đau đầu, Joohyun và Sooyoung đều bảo nàng nên ở nhà, Joohyun còn nói chị có thể làm thay công việc của nàng nên đừng lo. Tuy nhiên ở nhà cũng khiến nàng thấy buồn nên đành phải lên cửa hàng để chơi. Dù sao có người nói chuyện cùng khiến nàng đỡ thấy cô đơn.
Nàng ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ như bình thường, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại nghe bài hát đang thích rồi nhìn xung quanh. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng lên xe buýt vào giờ chiều thế này, nàng lại gặp những con người không quen, thử quan sát từng người một, nàng thấy họ vẫn như mọi người bình thường. "Người bình thường" là thế nào nhỉ? Là những người ăn, uống và sống như chúng ta hay là những người không nổi tiếng, không giàu có xuất sắc, không giỏi tuyệt vời vì một điều gì, nàng không biết nữa.
Vậy Kim Yerim có bình thường không? Nàng không biết, Seulgi kể nàng em chỉ là một cô nhóc 21 tuổi bị đuổi khỏi trường học, muốn làm một nhiếp ảnh gia và có một cuộc sống không hề khó khăn. Seulgi nói có lẽ điều đáng kể duy nhất trong đời em là lúc bị đuổi học, nhưng với Kim Yerim đó chẳng là gì nên không thể tính là "sóng gió" của em. Kim Yerim có lẽ là người bình thường nhất trên đời, nhưng chẳng biết do đâu Wendy cứ nghĩ về em suốt từ lần đầu gặp. Wendy không hề đắn đo về cô người yêu của em, bằng chứng là nàng đã quên tên của cô ấy rồi, nhưng nàng cứ nghĩ về em, về bước đi và tính cách của em, nàng nghĩ liệu có phải nàng gặp em một lần nữa thật sự là do định mệnh hay không. Wendy đã nghĩ về Kim Yerim nhiều đến nỗi nàng tự thấy kì cục.
Bài hát yêu thích đã kết thúc, chuyển sang một bài khác buồn hơn một chút nhưng êm ái cho cái đầu vẫn còn hơi mệt của Wendy. Lẩm nhẩm trong miệng theo giai điệu của bài hát, Wendy thấy trong lòng mình rộn ràng với cảm giác vui vẻ. Mỗi ngày đi qua, Wendy đều cảm thấy vui như vậy, và nàng mừng vì mình luôn cảm thấy vui.
- Sao không ở nhà nghỉ đi? Hôm nay không đông khách đâu!
Joohyun vừa thấy nàng xuất hiện đã cao giọng hỏi, Wendy chỉ cười rồi xua tay nói rằng nàng không sao. Nàng đi đến chiếc bàn cách quầy vài bước chân, là chỗ mà Kim Yerim đã ngồi hôm trước rồi hỏi hai con người đang đứng nhìn nàng với ánh mắt lo lắng:
- Hôm nay có chuyện gì không?
- Hôm nay chị và Sooyoung đã gặp hai con người rất kì lạ.
- Sao thế?
Wendy chống cằm chờ nghe câu chuyện, sáng nay ở nhà nàng đã rất chán vì không có gì vui cả. Vì đau đầu nên Wendy không xem phim và nàng cũng chẳng ngủ được thêm tí nào. Và chủ đề về mấy người kì cục luôn luôn là chủ đề yêu thích của cả ba người.
- Cà Phê Ngọt sáng nay đã đến đây cùng với một cô gái khác, họ hỏi về một sợi dây nào đó trong thùng rác và em trả lời là em không biết gì cả. Sau đó thì họ đánh nhau giữa quán luôn, đáng sợ thật.
Cà Phê Ngọt?
- Kim Yerim đã đến đây sao?
- Sao mọi người nó được tên cô nhóc đó hay vậy - Sooyoung nói rồi tiếp tục câu chuyện - Sau đó thì chị Joohyun đột nhiên lôi ra được một sợi dây và đưa cho họ như có phép thuật hô biến ra vậy.
Wendy phì cười, ai mới là người kì lạ trong câu chuyện này đây.
- Sau đó Kim Yerim đã vào trong mua nước cho chị Joohyun để cảm ơn, chúng ta tăng doanh số lên được một ly cookies đá xay!
Park Sooyoung quay sang nhìn chị Joohyun rồi hơi nhếch mày, Joohyun có thể hiểu rằng con bé đang nói chị đừng có nhắc tới chuyện chị đã chọc điên Kim Yerim hồi sáng nay với Wendy. Joohyun gật đầu kiểu đã hiểu, rồi chị nói với Wendy:
- Kim Yerim dễ thương lắm đấy.
- Thật sao? - Wendy bỗng nhiên nói với giọng vừa cao vừa lớn khiến nàng tự xấu hổ nên chữa cháy bằng cách nói thêm một tràng thật dài thật nhanh - Kim Yerim nhìn vậy mà cũng tốt bụng nhỉ, vậy mà em cứ tưởng con bé ấy là người lạnh lùng lắm chứ, đúng là không thể biết được ai đó là người như thế nào chỉ với góc nhìn từ một phía, đúng là khó tin thật đấy.
Park Sooyoung nhíu mày nhìn cô chủ của mình đột nhiên lảm nhảm mấy thứ mà cô không hiểu được. Chắc cơn đau đầu làm chị có chút tưng tửng trong người, mang ra ly sữa ấm cho Wendy đặt xuống bàn của chị. Vừa xoa nhẹ lên vai:
- Chị khỏe hẳn chưa vậy?
Câu hỏi của Sooyoung khiến Wendy đỏ mặt, nàng gật đầu rồi nhận lấy ly sữa của con bé trong khi Joohyun đang nhìn nàng rồi cười khúc khích:
- Kim Yerim có vẻ rất ngố, dễ bắt nạt nữa.
Nhắc đến Kim Yerim thì Joohyun có thể cười cả ngày, chị đã gặp rất nhiều con người trong cuộc đời, nhưng ai trong họ cũng cứng nhắc và buồn chán hết sức. Có vẻ họ đã trải qua quá nhiều điều để khiến trong đầu họ trở nên thiếu sắc màu như vậy, Joohyun không trách họ, chị cũng từng trải qua những chuyện không đâu nên chị càng thích tìm đến những con người vui vẻ, hay ít nhất là khiến chị cảm thấy vui vẻ và dễ chịu.
- Dễ bắt nạt sao? - Wendy hỏi, trong đầu nàng lúc nào cũng chỉ có hình ảnh Yerim quay lưng với người yêu của em, nàng không thể nhớ được một điểm nào của em cho thấy em là người dễ bắt nạt cả.
- Tại vì chị hung dữ thì có.
Park Sooyoung nói với Joohyun, lập tức ăn một chưởng vào vai. Hai người đó lại chí chóe với nhau, Wendy mỉm cười, nếu như mọi người vui vẻ với nhau trong quán cà phê của nàng thì nàng cũng thấy hạnh phúc.
- Park Sooyoung cho chị một sinh tố dâu!
Wendy vừa lơ đễnh đi vài giây thì người bạn tốt của nàng đã xuất hiện trong quán lúc nào không hay, Sooyoung cũng ngưng chí chóe với Joohyun lại mà cười cười vỗ nhẹ mấy cái lên vai chị ấy.
- Uống sinh tố dâu hoài không ngán sao?
Sooyoung hỏi Seulgi, đáp lại bằng một vẻ mặt ngơ ngác của nàng Gấu. Chỉ là từ lúc quán khai trương đến giờ cô bạn lúc nào cũng chỉ gọi đúng một món sinh tố dâu, dần thành thói quen vì Seulgi cũng không thích suy nghĩ nữa.
- Ừ, không ngán, em làm ngon vậy mà.
Seulgi trả lời, nở một nụ cười thật đáng yêu với Sooyoung rồi lon ton đi lại ghế ngồi đối diện Wendy:
- Họ đang nói gì mà vui vậy?
- Bọn tớ đang nói về Kim Yerim, sáng nay em ấy vừa đến đây.
- Thật sao? Để làm gì vậy?
- Con bé đến tìm đồ, một sợi dây nào đó, còn đi cùng cô gái nào nữa.
- Ra vậy...
Seulgi nói, trước khi quay sang đón lấy ly sinh tố dâu từ tay Sooyoung rồi quay sang kể với Wendy:
- Hóa ra vì vậy mà sáng nay Haeun rủ tớ đi ăn trưa, tớ còn thắc mắc cậu ấy làm gì ở đây giờ này.
Seulgi nhớ lại, lúc trưa đột nhiên Haeun gọi điện cho cô và đòi đi ăn sáng với lí do "Tớ đang ở gần đây". Seulgi cũng không ngại ngần gì mà đồng ý vì biết rằng Jung Haeun vừa mới chia tay người yêu nên tâm trạng của cậu ấy sẽ không tốt, một phần vì lâu rồi cô nàng cũng không gặp Haeun.
Cũng như bao nhiêu người vừa chia tay khác, Haeun liên tục nói rằng Kim Yerim là kẻ tệ bạc, xấu xa, phũ phàng và lạnh lùng nhất trên đời. Haeun còn bức xúc nói rằng Kim Yerim lúc nào cũng to tiếng và giận dữ khi cả hai sắp tan vỡ. Seulgi chỉ biết nghe rồi gật đầu, không biết nói thế nào với cậu ấy cho đúng vì trong lòng Seulgi vẫn biết Jung Haeun là người đã làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hai người. Nhưng Haeun không nói đến việc đã gặp Yerim lúc sáng.
- Họ có hay như vậy không?
Sooyoung đứng từ trong quầy hỏi, từ vị trí này đến chiếc bàn kia là quá lí tưởng để cho những người trong quầy được tham gia câu chuyện. Seulgi quay sang nhìn Sooyoung, hơi nhíu mày do câu hỏi có hơi kì lạ:
- Như vậy là sao?
- Lúc nào cũng nhìn thật giận dữ với nhau như vậy.
- Không, là do mối quan hệ của họ dạo gần đây không được tốt. Nhưng Yerim vốn không phải người thích cãi cọ, con bé đấy thật sự rất ôn hòa và thích đùa. Jung Haeun thì náo nhiệt hơn, có hơi bốc đồng nữa nhưng cả hai người đấy đều không phải kiểu người thích gây chuyện. Họ đã từng rất quan tâm nhau...
Wendy gần gật đầu trước câu trả lời của Seulgi, vậy xem ra Kim Yerim thật sự là một người có tính khí dễ chịu như nàng nghĩ. Có lẽ do tính cách khác nhau nên mối quan hệ của Yerim và Haeun mới căng thẳng như vậy.
- Nhưng mà tại sao mọi người quan tâm đến Yerim vậy? Em ấy không phải khách hàng tiềm năng đâu, Yerim sống ở khu khác cách đây tới 40 phút lận.
Wendy giật mình trước câu hỏi của Seulgi, đúng thật là đột nhiên mọi người quan tâm đến Kim Yerim quá nhiều dù em ấy chỉ mới xuất hiện đúng hai lần. Một ngày có đến hàng trăm người ghé qua nhưng trong số đó chẳng có ai khiến cả ba bận tâm cả. Vậy mà Kim Yerim đột nhiên xuất hiện đúng hai lần, nhưng khiến mọi người phải cảm thấy tò mò, khiến Wendy cứ suy nghĩ về em suốt.
- Chỉ là tò mò vậy thôi, cả hai lần em ấy xuất hiện ở đây đều gây ấn tượng cả.
Joohyun nói, Wendy tự lấy lời chị để xem như lời giải thích cho sự băn khoăn trong đầu nàng. Tuy nhiên Wendy vẫn không hiểu, tại sao một người có thể xuất hiện liên tục trong những tình huống như vậy.
- Liệu Kim Yerim có quay lại không nhỉ? - Joohyun ghé sang hỏi Seulgi, người hiểu Kim Yerim nhất trong số những người ở đây.
- Sao chị lại thắc mắc vậy?
- Tại vì con bé đã xuất hiện ở đây hai lần một cách thật thật kì lạ. Kim Yerim có vẻ rất thú vị nên chị muốn gặp lại nó một lần nữa.
Seulgi đang định trả lời, nhưng một vị khách khác ra về nên Joohyun liền nhanh nhẹn rời khỏi quầy đi dọn bàn để còn đón khách sau vào.
- Cái chị này vui ghê!
Seulgi nói vậy, nhưng Sooyoung lại nghĩ khác. Chị ấy không chỉ "vui" đâu, chị ấy rất thông minh và thành thật với mọi thứ, đúng như Kim Yerim nhận xét, chị Joohyun thật sự là một nàng thỏ tinh ranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro