Chương 760: Xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý của Ngọc Cẩn?
Xuyên qua trang giấy mỏng manh, Bùi Diệp như có thể cảm giác được ngàn lời thăm hỏi tổ tông của Hàm Ngư đập vào mặt.
Nào là đậu má, mả mẹ mày, clgt...
Rủa xả mười sáu đời tổ tông nhà công ty game cũng không thở gấp.
Cưỡng ép để đồng bọn nhỏ cùng trận doanh đi vào trận doanh đối địch, cưỡng ép để đội ngũ giải tán, cưỡng ép để khiêu chiến nhiệm vụ thất bại...
Đơn thuần chửi mẹ đã không cách nào thỏa mãn nội tâm táo bạo của Hàm Ngư, cô ấy chỉ muốn đào toàn bộ tro cốt của nhân viên công ty trò chơi « Cửu Trọng Thiên » làm cơm chiên, nhét vào miệng những đứa con cháu không tiêu hóa được rồi lôi ra, biến thành hồ nhão bảo vệ cúc! ! !
"Ngũ Đế" khiêu chiến thất bại khiến người chơi vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, nhưng nhiệm vụ giai đoạn khiêu chiến thứ hai bắt đầu, các người chơi phát hiện bọn họ có thể nhảy qua giai đoạn thứ nhất trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ hai. Độ khó của giai đoạn thứ hai đơn giản hơn nhiều so với giai đoạn thứ nhất, nhân số đội ngũ cũng không còn câu nệ đội ngũ năm người, nhiều nhất có thể tổ chức trăm người, hơn nữa người tham gia càng nhiều khó khăn càng nhỏ, điều này giúp bọn họ thấy được hy vọng.
Bùi Diệp nhìn những lời miêu tả này chỉ thấy được tuyệt vọng.
Người chơi thì sao cô cóc cần biết, nhưng trò chơi « Cửu Trọng Thiên » cmn thật chó đẻ.
Lừa người chơi xoay mòng mòng, bẫy trong bẫy.
Làm sao có thể để người chơi được như ý nguyện?
Quả nhiên, kịch bản ngay sau đó chính là trên đường người chơi trở về toàn quân bị diệt, cũng chính là "Đại nạn thượng cổ".
Không biết qua bao lâu, người ghi chép nhật ký không còn là người chơi "Tập hợp ở cửa thôn tự mang xi măng", cũng không phải thủ lĩnh Tang Ái gia tộc, mà thành một thiếu nữ phổ thông tên "Tiểu Hoàng". Tuy cô ấy là thiếu nữ phổ thông nhưng lại có thiên phú tu luyện đáng sợ, thuận lợi bái sư trong lúc xảy ra tai nạn gần như diệt tông, đổi tên "Tang Ái gia tộc" thành "Tang Ái tông", dựa vào thiên phú hơn người và chăm chỉ khổ tu, thuận lợi trở thành người thừa kế.
Năm nọ tháng nọ, cô phát hiện Bích Hồ ổ, nơi này thành căn nhà tư nhân của cô.
Cô quen biết người thừa kế Lăng Tiêu tông Nguyên Tiêu, lại không đánh không quen biết với Ngọc Cẩn thuộc tông môn ma đạo...
Nhưng lần này cốt truyện lại là chính đạo ma đạo mũi nhọn đấu với đao sắc, chính đạo khí thế thịnh mà ma đạo có vẻ sa sút, hai phe cứ kéo dài tình huống như thế, dần dần để chính đạo chiếm thượng phong. Nguyên Tiêu và Ngọc Cẩn cũng người chết ta sống, mà Nguyên Tiêu chỉ toàn nhắm vào thận của Ngọc Cẩn để ra tay.
Hành vi này khiến Hàm Ngư chân nhân lưu lại ấn tượng cực kỳ xấu.
【 Ngụy quân tử Lăng Tiêu tông ra vẻ đạo mạo, hừ 】
Lần này, người chơi nhớ tới hiện thực ít hơn phân nửa so với lần đầu tiên, vả lại bọn họ còn không nhớ rõ nhiệm vụ khiêu chiến lúc trước.
Trong số những người chơi này, một số người chơi khác đã từ bỏ việc rời đi.
Không vì gì khác, bọn họ tìm được một kết cục khác ở trong game, một số đã kết hôn và thành gia, một số có vợ có con, có bạn bè và gia đình, gia đình của họ không phải là NPC lạnh lẽo, da thịt ấm áp, tư duy độc lập, tình cảm chân thành tha thiết...
Không như ý trong hiện thực so với hạnh phúc viên mãn bây giờ, vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Bọn họ lựa chọn trốn tránh.
Mặc dù trốn tránh là việc đáng xấu hổ, nhưng hữu dụng.
Những người chơi khác không thay đổi ý định ban đầu của họ, kiên quyết trở về nhà và trở về với thực tế.
Bọn họ cảm thấy xem NPC như thân nhân có tư duy tình cảm độc lập, thành nơi ký thác tình cảm, hành vi này thật đáng buồn. Ai biết những NPC này đáp lại tình cảm xuất phát từ nội tâm, hay bởi vì điều chỉnh một hai số liệu?
Người chơi bị nhận định đáng buồn lại cho rằng người trong hiện thực chẳng phải cũng là Carbohydrate tạo thành?
Cái gọi là cảm xúc, cái gọi là tình cảm, không phải cũng là thần kinh, hoocmon thao túng?
Cãi qua cãi lại một hồi, nhóm người chơi ban đầu coi như hài hòa bị chia rẽ sâu sắc làm hai.
Đây cũng là khởi đầu cho sự tan tác thực sự của cộng đồng người chơi.
Khăng khăng muốn về nhà, quá nửa đều quỳ gối dưới nhiệm vụ khiêu chiến, còn lại non nửa người chơi hài lòng với hiện trạng, bắt đầu luân hồi không có hồi kết ở thế giới trò chơi hoang đường.
Bùi Diệp nhìn nội dung trong nhật ký, phát ra một tiếng thở dài.
Đúng như cô suy nghĩ, thời gian toàn bộ thế giới trò chơi là một vòng khép kín.
Trong nhật ký của Hàm Ngư chân nhân đã xuất hiện bảy lần Thẩm Phương Huyền và muội muội của cậu thuở ấu niên ở sơn thôn Lạc Hà.
Mà những thứ này, người chơi và NPC sống ở thế giới này không có chút ý thức nào.
Không, vẫn có người phát hiện.
Bùi Diệp vào trang nhật ký cuối cùng, người viết ra bọn chúng là Hàm Ngư chân nhân thực sự.
Lúc này cô đã là tiểu tiên nữ dịu dàng quen thuộc của mọi người. Là em bé may mắn giá trị may mắn sung mãn, vận khí của cô đích thật tốt đến đáng sợ, mỗi lần cô đều nhớ tới ký ức hiện thực đầu tiên, lần này cũng không ngoại lệ. Điều làm cô nhớ tới hiện thực chính là giấc mộng, ở trong mộng cô thấy mình và Ngọc Cẩn là thanh mai trúc mã, nhưng thế giới này rất kỳ quái, không có tu sĩ không có tông môn, chỉ có người bình thường.
Cô cho rằng đây chỉ là một trong vô số giấc mơ hoang đường, sau khi tỉnh mộng sẽ quên mất.
Ai ngờ giấc mơ này như phim truyền hình, cách vài năm sẽ mơ một lần, nội dung mộng cảnh còn càng ngày càng rõ ràng.
Hàm Ngư chân nhân cảm thấy hoài nghi, lẻ loi một mình đến Tang Ái tông tìm chứng cớ.
Nếu như Tang Ái tông thật sự giống như mộng cảnh, sơn thôn Lạc Hà cũng có Thẩm Phương Huyền, một tòa Bích Hồ ổ...
Hàm Ngư chân nhân nhớ lại hết thảy, nhớ nhung hiện thực, bất lực vì bị nhốt trò chơi hoàn toàn phá tan cảm xúc của cô.
【 Tất cả những gì gặp phải bây giờ, đến tột cùng là âm mưu quỷ kế, hay là nhân loại vì kiêu ngạo và tham lam của mình mà trả giá? 】
【 Ta không biết, thế giới thực sau thảm họa vẫn phồn hoa như cũ, náo nhiệt như trước, hay là yên tĩnh không có người, không sức sống 】
【 Nhưng ta vẫn muốn trở về, ta nhớ mẹ 】
Cuối nhật ký chỉ có vài câu chữ run rẩy, chủ nhân viết nên bọn chúng dường như chịu đau khổ cùng cực, đương nhiên, cũng có thể là mừng như điên, làm cổ tay run rẩy, suýt nữa ngay cả bút cũng cầm không được kèm theo sự kích động.
【... Cảm tạ tên ngốc Tư Mã Ngọc Cẩn, hình như ta tìm ra biện pháp... 】
【... Mặc dù mạo hiểm, nhưng vẫn muốn thử một lần... 】
【... Nếu như thất bại thì để luân hồi kết thúc ở đây đi... 】
Nhìn đến đây, Bùi Diệp lập tức hiểu.
Có lẽ người truy sát Hàm Ngư chân nhân, thật sự là Ngọc Cẩn trong acc Ma Đế không có ký ức làm ra.
Nhưng bắt đầu từ câu nói "Hình như ta tìm được biện pháp" của Hàm Ngư chân nhân, lại là bản thân cô giết chính mình.
Cuối cùng còn có một phong thư, chỉ tên điểm họ để lại cho Chưởng môn chân nhân.
【 Nếu như ta thành công, ta cho phép huynh ngấp nghé trúc mã nhà ta 】
【 Nếu như ta thất bại, huynh và trúc mã cứ ở vậy cả đời đi, đáng đời hai tên cẩu độc thân 】
Sau đó, trên tờ giấy này có một dòng chữ hoàn toàn khác với chữ viết tay của Hàm Ngư chân nhân.
【 Cái rắm, kết hôn! 】
Bùi Diệp: "..."
Có vẻ như cô biết là ai bày bừa Bích Hồ ổ, là ai xé toang quyển nhật ký, là ai lưu lại mấy chữ này.
Chưởng môn chân nhân tuyệt đối đã tới Bích Hồ ổ một chuyến trước mấy người Bùi Diệp! ! !
Như thế, tất cả mọi thứ đều hợp lý.
Cũng khó trách trong nguyên tác Chưởng môn chân nhân không có bất kỳ dấu hiệu nào bỗng dưng hắc hóa đòi diệt thế...
Sau khi thất bại lại không nói một lời, để nam chính và nữ chính hưởng thụ ấm áp sau cùng...
Đây là sự hết lòng giúp đỡ cuối cùng của hắn đối với huynh đệ.
Vốn tưởng rằng nam chính Ngọc Cẩn chân nhân bụng đen nhất, kết quả thỏ trắng nhỏ nhất là y, bị thanh mai tiền nhiệm và trúc mã đương nhiệm xoay mơ mơ màng màng.
Bùi Diệp rất hiếu kì.
Diện tích bóng ma tâm lý của Ngọc Cẩn chân nhân đến cùng lớn bao nhiêu? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro