Chương 740: Một mang bốn
"Phiên Phiên tiên tử —— "
Theo mặt trời ngả về phía tây, cái bóng càng kéo càng dài, bóng tối trong phòng dần dần dày.
Lúc này, một đôi bàn tay mảnh khảnh mở cánh cửa đóng chặt.
Phiên Phiên tiên tử vừa ra liền kinh động Liễu Thừa Trạch đang ngồi xổm trong góc chờ đợi, đối phương vội vàng đứng dậy tiến lên, ánh mắt người trước mắt dừng lại trên mặt cậu, Liễu Thừa Trạch không tự chủ được mà đỏ mặt, bản thảo soạn trong bụng nhiều lần cũng quên mất, một lúc lâu sau không nói nên lời.
"Cậu có chuyện gì?"
Phiên Phiên tiên tử còn nhớ rõ Liễu Thừa Trạch.
Nhưng lúc này tâm trạng cô ta đang rất tệ, không thể cho cậu sắc mặt tốt.
Liễu Thừa Trạch ấp úng, nén cả buổi mới bật ra lời mình muốn nói.
"Là, là thế này... Phiên Phiên tiên tử, ta, ta tới để cáo biệt với tiên tử..." Dứt lời, cậu buông thõng mắt không dám nhìn Phiên Phiên tiên tử, sợ mình không kìm được liền đổi ý không đi, "Lần này, lần này... Sẽ không cùng về Hồng Liên ngự phủ..."
"Cậu vốn là đệ tử tạp dịch ngoại môn, lại chưa chính thức bái nhập môn hạ của ai, cậu đi hay ở lại, tông môn cũng sẽ không hỏi đến." Phiên Phiên tiên tử mở miệng đáp lại lạnh như băng, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Trạch cũng mang theo vài phần ghét bỏ, "... Càng không cần đến tạm biệt ta."
Cô ta hơi đâu đi để ý Liễu Thừa Trạch có đi hay không?
Liễu Thừa Trạch cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
"Tiên tử... Tiên tử không hỏi thử tại sao ư?"
Phiên Phiên tiên tử vốn định trả lời "Không có hứng thú".
Một đệ tử tạp dịch ngoại môn mà thôi, nói khó nghe một chút, chẳng qua là tôi tớ làm tạp vụ của Hồng Liên ngự phủ.
Thêm một người thiếu một người, căn bản sẽ không ảnh hưởng.
Nhưng nghĩ tới Hàm Ngư chân nhân hôm đó, Phiên Phiên tiên tử miễn cưỡng cho cậu ba phần mặt mũi.
"Tại sao muốn rời đi?"
Liễu Thừa Trạch nghe được câu hỏi, thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như Phiên Phiên tiên tử không hỏi, cậu thật không biết làm như thế nào tiếp tục chủ đề.
"Vừa rồi Hàm Ngư chân nhân Lăng Tiêu tông đến hỏi ta có nguyện ý bái Người làm sư phụ hay không, vào môn hạ của Người... Ta đáp ứng."
Liễu Thừa Trạch nói xong, không có phát hiện biểu cảm Phiên Phiên tiên tử trong chớp mắt thoáng vặn vẹo.
"Cậu nói ai tìm cậu, để cậu bái sư?"
"Hàm Ngư chân nhân Lăng Tiêu tông, bây giờ là sư tôn của ta."
Hàm Ngư chân nhân vô cùng có hiệu suất, làm việc nhanh như sấm rền, không giống với bên ngoài đồn đãi lắm. Cậu vừa đáp ứng bái sư, người ta đã muốn cậu thu xếp đồ đạc đi đưa tin. Nhị sư tỷ của cậu cũng vừa mới nhập môn, nền tảng hai người không chênh lệch lắm, vừa lúc cùng dạy luôn.
"Hàm Ngư chân nhân thu cậu làm đồ đệ?" Phiên Phiên tiên tử phút chốc mất khống chế cảm xúc, giọng cất cao không ít, "Chẳng lẽ cậu đang trêu đùa ta?"
Liễu Thừa Trạch sợ giai nhân hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích.
"Không dám không dám, ta làm sao dám lừa gạt Phiên Phiên tiên tử, lời mới rồi đều là thật."
Cậu cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, ngồi xổm ở một góc bóp mình rất nhiều lần, cho đến khi hai cánh tay đều bị cậu bóp đến bầm đen, không có một chỗ trắng nõn, cậu mới dám tin tưởng mình gặp đại vận thật, được một trong năm vị chân nhân là Hàm Ngư chân nhân thu làm đồ đệ.
Nếu như nói Ngọc Cẩn chân nhân là khách quen đứng đầu bảng nam thần được yêu thích nhất Tu Chân giới, Hàm Ngư chân nhân chính là top 3 bảng nữ thần được hoan nghênh nhất Tu Chân giới, gần đây dưới độ hot của hình ảnh trong【 Phúc lợi mãn năm của tạp đàm Lăng Tiêu 】, vững vàng vọt tới vị trí đứng đầu bảng.
Tuy rằng...
Khí chất của Hàm Ngư chân nhân khác biệt một trời một vực với hình ảnh...
Khá kỳ lạ.
Nhưng cô đích thực là Hàm Ngư chân nhân nha.
Phiên Phiên tiên tử nhìn Liễu Thừa Trạch, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Liễu Thừa Trạch, một trong ngàn vạn đệ tử tạp dịch ngoại môn của Hồng Liên ngự phủ, lại được Hàm Ngư chân nhân thu làm đồ đệ...
Chẳng lẽ cô ta bị kết quả thử vai đả kích quá mức, sinh ra ảo giác đó chứ?
"Đệ tử ký danh hay đệ tử bình thường?"
Liễu Thừa Trạch nhỏ giọng nói: "Đều không phải, là đệ tử thân truyền, sau khi nhập môn xếp thứ ba."
Trước cậu còn có một Đại sư huynh và Nhị sư tỷ.
"Tại sao lại là thứ ba? Chưa nghe nói Hàm Ngư chân nhân có thu đồ đệ..."
Liễu Thừa Trạch cũng thấy kỳ quái.
Với thanh danh năm vị chân nhân của Lăng Tiêu tông, bọn họ chính là thần tượng của các tu sĩ, nhất cử nhất động đều được chú ý.
Thu đồ đệ là chuyện lớn, sao lại không có chút tin tức ngầm?
Liễu Thừa Trạch và Phiên Phiên tiên tử không biết, Hàm Ngư chân nhân thu đồ đệ, chớ nói tin tức ngầm, dù là đồ đệ của cô cũng không biết.
Bùi Diệp vui vẻ trở về, vừa về đến đã chào hỏi một tiếng với hai đồ đệ.
"Chốc lát nữa Tam sư đệ của các con sẽ đến, các con quen biết một chút."
Chiêu Dung quận chúa bị giãn gân cốt làm cho không còn sức lực. Cô ta còn sợ đau, mỗi lần người vải nhỏ giãn gân cốt cho cô liền kêu thảm, thanh âm to đến nỗi ngay cả vài ngọn núi lân cận đều nghe được. Buổi sáng còn có tu sĩ đồng môn tìm tới phàn nàn, nói tiếng kêu của cô ta quá lớn, hù tiên hạc ngọn núi bên cạnh.
Thế là Chiêu Dung quận chúa liền bị người vải nhỏ nhét vải vào trong miệng.
Chiêu Dung quận chúa: "..."
Nếu thời gian có thể quay ngược, cô ta nhất định phải nói với Hàm Ngư chân nhân "Không chịu đánh được", "Thân yếu thể mềm, sợ đau không thể ăn khổ".
Cô ta giãn gân cốt, thiếu niên Vân Xung bị người vải nhỏ dùng roi điện đuổi cho nhảy nhót tưng bừng.
Thái tử hoàng thất phong độ quý khí gì chứ, vẻ mặt như gặp quỷ, chật vật không nói, còn đầy mồ hôi bẩn.
Cũng làm cho chút ái mộ còn sót lại của Chiêu Dung quận chúa tan vỡ sạch sành sanh.
Cô ta không có tình yêu với một Hoàng thái tử điện hạ không có vai rộng eo hẹp, không có cơ bụng xinh đẹp, chỉ có một thân mồ hôi thối đầy bụi bặm.
Bùi Diệp trở về, hai nhóc đáng thương chỉ có cơ hội thở dốc trong chốc lát.
"Sư tôn lại thu đồ đệ hồi nào vậy?"
Vân Xung nhìn Chiêu Dung quận chúa rồi nhìn sư tôn nhà mình.
Cậu nhập môn mấy tháng, Nhị sư muội mới nhập môn.
Mà Nhị sư muội mới nhập môn một ngày, sư tôn đã thu đồ đệ mới.
Không biết nên nói sư tôn có mới nới cũ, hay là may mắn mình giữ nhiệt lâu hơn Nhị sư muội.
"Nửa canh giờ trước."
"Không biết Tam sư đệ họ gì tên gì, người phương nào?"
Bùi Diệp nói: "Nó tên Liễu Thừa Trạch, trước kia là người của Hồng Liên ngự phủ."
Thiếu niên Vân Xung: "..."
Sư tôn nhà mình đào góc tường của Hồng Liên ngự phủ? ? ?
"Chờ cậu ta tới, con dẫn nó đi lĩnh phần lệ tháng này, đăng ký lệnh bài luôn đi."
Hiện tại là cuối tháng, phần lệ không lĩnh thì thật quá lãng phí.
Tháng tới lại có thể lĩnh một phần, chắc là đủ cho Liễu Thừa Trạch chi tiêu thường ngày rồi.
Vân Xung gật đầu xác nhận.
Bùi Diệp lại nói: "Doanh Phụ, lát sau con liên lạc với Tố Ngôn đi, góp năm người đi bí cảnh thí luyện tông môn luyện tay một chút."
Bí cảnh thí luyện tông môn có quy mô năm người, cũng có quy mô mười người, hai mươi lăm người thậm chí là một trăm người.
Quy mô càng lớn, độ khó bí cảnh thí luyện càng lớn, đương nhiên ban thưởng cũng càng phong phú.
Bùi Diệp có thể dẫn bọn họ đi càn quét bí cảnh thí luyện, nhưng cưỡng ép đắp lên, tăng thực lực đẳng cấp, chẳng qua là công tử bột, gặp phải thực chiến sẽ luống cuống tay chân. Mấy người đều là vừa mới bắt đầu tu luyện, so với việc tăng đẳng cấp, bọn họ càng cần thực chiến qua lại.
Bí cảnh thí luyện là nền tảng không tệ.
"Sư tôn, thực lực của đệ tử bây giờ còn chưa đủ đi bí cảnh rèn luyện..."
Đây không phải là rèn luyện trưởng thành, đó là tìm đánh.
"Sợ cái gì, ta đi áp trận cho các con, các con chỉ cần vung tay vung chân đánh."
Vân Xung, Chiêu Dung quận chúa, Liễu Thừa Trạch, Phượng Tố Ngôn, lại thêm cô, vừa vặn năm người.
Mang theo đồ đệ vào phó bản kiếm kinh nghiệm, không phải thao tác cơ bản sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro