Chương 736: Con chịu đánh được không?
Bùi Diệp vừa đi ra đại điện ngọn núi chính đã nghe được Thẩm Hồng sau lưng gọi mình.
"Hàm Ngư đạo hữu, xin dừng bước!"
"Thẩm đạo hữu có chuyện gì ư?"
Tâm trạng Bùi Diệp lúc này cũng không tốt đẹp mấy, vô duyên vô cớ bị Thẩm Hồng hố một phen, cõng phiền toái, qua vài ngày còn phải đi điều tra chân tướng Tang Ái tông bị đồ tông và tai nạn Hàm Ngư gặp phải khi còn sống, nhưng cô còn có hai đồ đệ chờ cô thu, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi chạy ngược chạy xuôi như vậy?
A Tể nhà mình cố gắng sửa mã code như vậy, làm cha, sao cô có thể tiếp tục lười biếng?
Ít nhất phải cày ra hết phụ kiện trong Ao cầu nguyện.
Mà Thẩm Hồng lại thành trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của cô.
Tâm trạng không tốt, tự nhiên cũng không thể cho Thẩm Hồng khuôn mặt tươi cười.
"Hàm Ngư đạo hữu đang... Tức giận?"
Thẩm Hồng bước nhanh đuổi theo thấy sắc mặt Bùi Diệp không vui, không khỏi dừng bước, nói chuyện cũng mang theo một chút cẩn thận.
Bùi Diệp thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại ta đang tức giận."
Thẩm Hồng không hiểu hỏi cô: "Nhưng vì sao Hàm Ngư đạo hữu tức giận?"
"Ta muốn tâm trạng không tốt thì không tốt, tâm trạng không tốt còn cần lý do sao?"
Thẩm Hồng: "..."
Nhìn biểu cảm hiện một chút ngạc nhiên của Thẩm Hồng, Bùi Diệp không khỏi vuốt vuốt cái trán của mình.
Cô đột nhiên có ảo giác mình tiến vào thời mãn kinh——
Đúng, đây là ảo giác!
"... Được rồi, thật ra là như này... Ta tìm ra hai đồ đệ dự bị, nhưng hành vi của ngài quấy nhiễu kế hoạch của ta, khiến cho hiện tại ta phải chạy ngược chạy xuôi, thậm chí không có thời gian dạy dỗ đồ đệ... Ta cảm thấy mình có lỗi với đồ đệ, có lỗi với mong mỏi muốn học tập tri thức của bọn chúng..." Bùi Diệp căng mắt nói lời bịa đặt, người sáng suốt đều biết cô đang nói láo, nhưng Thẩm Hồng lại cứ tin.
Chàng mở to đôi mắt màu xám tro vô tội, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nhưng đây vốn là trách nhiệm của Hàm Ngư đạo hữu, sao có thể ỷ lại vào ta được?"
Bùi Diệp bảo chàng dùng mắt Thiên đạo tra địa danh ở gần Tang Ái tông, mà Tang Ái tông lại ở gần nơi bị đồ tông diệt môn, hai chuyện gặp nhau quá mức trùng hợp. Để Lăng Tiêu tông ra mặt điều tra, do Bùi Diệp tự mình bắt tay điều tra, làm như vậy đều là vì để bọn họ tự chứng minh trong sạch, để ngăn chặn mồm miệng người đời cơ mà? Không ngờ lòng tốt bị Hàm Ngư chân nhân hiểu lầm, còn đụng phải vách tường cứng ở chỗ cô.
Thẩm Hồng oan ức không thôi.
"Còn nữa, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn nẻo đường, chân nhân ra ngoài cũng có thể mang đồ nhi theo, để dọc theo đường bọn nó học thêm một ít quan sát thêm, tốt hơn ngồi lỳ ở tông môn mà?" Thẩm Hồng mỉm cười đưa ra đề nghị, "Chắc hẳn phương pháp dạy học này sẽ được người trẻ tuổi thích hơn."
Vân Xung xa xa rùng mình một cái.
Nga Khiên Ngoan và Liễu Thừa Trạch cũng cảm thấy cổ lạnh lẽo.
Bùi Diệp từ chối cho ý kiến, Thẩm Hồng liền tiếp tục tìm chủ đề.
"Không biết là hai tu sĩ trẻ tuổi nào, có thể lọt vào mắt Hàm Ngư chân nhân?"
Bùi Diệp cũng không có ý giấu diếm, nói thẳng: "Một là Liễu Thừa Trạch của Hồng Liên ngự phủ, Thẩm đạo hữu có điều không biết, tuy nó là đệ tử tạp dịch ngoại môn, nhưng ta thấy nó rất có tiềm lực, người khác chính là Tang Ái tông - Nga Khiên Ngoan mà Thẩm đạo hữu vừa mới thấy."
"Nga Khiên Ngoan..." Thẩm Hồng chần chờ nói, "... Nhưng tông môn của cô bé vừa mới bị diệt, chỉ sợ sẽ không nguyện ý đổi vào Lăng Tiêu tông đâu."
Lấy một ví dụ không thích hợp, cái này giống như quả phụ mới để tang chồng ngày hôm sau liền có bà mối tới cửa làm mai, muốn ăn đòn ghê.
Bùi Diệp thở dài nói: "Ta cũng biết hiện tại con bé không bằng lòng, nhưng chưa biết thân phận kẻ ra tay với Tang Ái tông, mất đi tông môn để dựa dẫm con bé sẽ giống như tán tu không nơi nương tựa, hành tẩu bên ngoài quá mức nguy hiểm. Ta muốn thu làm đồ đệ cũng là muốn che chở cho con bé..."
Thẩm Hồng nghe vậy cảm khái.
Hàm Ngư đạo hữu thật thiện lương, vì người khác mà suy nghĩ chu đáo như thế.
Có một trái tim lấp lánh chói sáng.
Bùi Diệp dưới bộ lọc dày tám trăm mét của Thẩm Hồng lúc này lại nghĩ đến một chuyện khác. Mặc dù cô bị Thẩm Hồng hố, nhưng còn có mấy ngày để giảm xóc, cô có thể mượn mấy ngày đó tiếp (dụ) xúc (dỗ) đồ đệ tương lai. Nga Khiên Ngoan sẽ đi theo đến Tang Ái tông, trên đường đi Bùi Diệp có rất nhiều cơ hội để cô bé cắn câu, cho nên cô nhóc này tạm gác một bên, cô muốn giải quyết Liễu Thừa Trạch trước tiên.
Không thể ngờ, cô còn chưa tìm Liễu Thừa Trạch làm đồ đệ thứ hai, có người giành trước một bước.
Giành trước một bước này dĩ nhiên không phải là có người đoạt đồ đệ cùng Bùi Diệp, mà là có người đoạt vị trí lão nhị với Liễu Thừa Trạch.
"Đệ tử bái kiến Hàm Ngư chân nhân, Chưởng môn cho mời."
Bùi Diệp chân trước thoát khỏi Thẩm Hồng trở lại ngọn núi, chân sau liền có đệ tử từ ngọn núi chính đến tìm cô.
"Chưởng môn sư huynh có chuyện gì mà nãy không thể nói luôn..."
Chẳng lẽ có chuyện gì không dễ nói trước mặt mọi người, muốn lén dặn dò cô??
Có liên quan gì đến Tang Ái Tông?
Trong đầu Bùi Diệp hiện lên mấy ý nghĩ, lần nữa trở lại chủ điện mới biết mình suy nghĩ nhiều.
Chưởng môn chân nhân tìm cô không có chuyện gì khác, đơn thuần là đề cử đồ đệ cho cô.
Trong chủ điện ngoại trừ Chưởng môn chân nhân còn có sáu thiếu niên tuổi tác khác nhau, có người mặc hoa thường, có người mặc vải lanh thô, nhưng điểm chung là ngũ quan bọn họ đều không tệ, tinh khí thần cũng tốt. Lúc này đứng ở một bên chủ điện xếp thành một hàng, rũ mi cúi đầu, tư thái cung kính.
Bùi Diệp: "..."
Không biết còn tưởng rằng cô đến để tuyển phi đấy.
"Chưởng môn sư huynh làm cái gì vậy?"
Chưởng môn chân nhân nói: "Hàm Ngư sư muội từng nói muốn thu đồ mà? Huynh giúp muội lưu ý một chút, mang mấy hạt giống biểu hiện tốt nhất lần này tới. Muội xem rồi chọn hai người hợp mắt, còn lại để cho mấy sơn phong khác đến lĩnh người trở về..."
Lăng Tiêu tông có "Ngàn phong tú sắc", mặc dù không phải mỗi ngọn núi đều là một chi, nhưng tất cả đỉnh núi đều thiếu người, đặc biệt thiếu hạt giống tốt có thiên phú. Chưởng môn chân nhân vượt qua các mạch linh phong khác, kéo nhóm hạt giống tốt nhất tới để Bùi Diệp chọn, cử chỉ khá bất công.
Bùi Diệp cũng không khách khí, mở miệng hỏi thăm tên những thiếu niên này.
Ngoại trừ một người, những người khác không phù hợp điều kiện đầu tiên để cô thu đồ đệ.
Điều kiện chủ yếu là cái gì?
Nhất định phải là nam phụ nữ phụ từng xuất hiện trong tiểu thuyết nguyên tác, cho dù chỉ có tên xuất hiện cũng được.
Chưởng môn chân nhân nhạy cảm chú ý tới cảm xúc Bùi Diệp biến hóa, chỉ vào người duy nhất đáp ứng điều kiện đầu tiên hỏi thăm.
"Hàm Ngư sư muội, muội thấy đứa bé này có thể chứ?"
Hắn chỉ người này, Bùi Diệp có quen biết.
Chính là Chiêu Dung quận chúa đi cùng đến từ nước Hoa Chi, còn tổ đội ngắn ngủi ở bí cảnh Lật Sơn.
Không ngờ cô ta thật sự thông qua được tuyển chọn đệ tử của Lăng Tiêu tông.
Ánh mắt Bùi Diệp dừng trên mặt Chiêu Dung quận chúa, trên mặt đối phương hiện lên một tia khẩn trương thấp thỏm.
Chiêu Dung quận chúa không còn ương ngạnh mất não như khi mới gặp, trông thành thục chững chạc hơn nhiều.
"Ta sao cũng được, chỉ cần con không có ý kiến..."
"Nếu có thể bái nhập môn hạ chân nhân, quả thật là phúc phận cả đời của vãn bối."
Nếu không phải còn mấy phần lý trí thận trọng, cô ta đã muốn hô to "Không có ý kiến không có ý kiến".
Vị này chính là một trong năm vị chân nhân Lăng Tiêu tông - Hàm Ngư chân nhân!
Nếu vào môn hạ của cô, Phượng Tố Ngôn sẽ phải gọi mình một tiếng tiểu sư tỷ!
"Lời khách sáo ta lười nói, ta chỉ hỏi con một vấn đề, con trả lời được ta sẽ thu con."
Chiêu Dung quận chúa kiềm chế trái tim nhỏ cuồng loạn.
Cô có dự cảm, bước ngoặt vận mệnh sắp xảy ra.
"Chân nhân cứ hỏi."
Bùi Diệp nói: "Con chịu đánh được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro