Chương 727: Kịch bản khó đỡ (Đầu)
Có nghi hoặc thì hỏi, đây là ưu điểm của Bùi Diệp.
"Cơ Kích sư tỷ, tỷ không cảm thấy bộ pháp y kỳ hạn 233 tỷ nói... Có chút kỳ lạ à?" Bùi Diệp chỉ chỉ thời gian bộ pháp y này được mua, hỏi, "Lúc này, Hàm Ngư vẫn chưa ra đời mà? Làm thế nào có bộ này trong tủ quần áo của cô ấy?"
Cơ Kích chân nhân nghe vậy tiến lên trước, nhìn theo phương hướng Bùi Diệp chỉ.
Nhìn rõ thời gian bên trên, trên mặt lại không lộ ra kinh ngạc hay nghi hoặc trong dự liệu của Bùi Diệp.
"Muội nói cái này à, đây chắc là Hàm Ngư sư muội mua từ trong tay ai đó."
Thời gian trên cũng có thể là thời gian chủ nhân đầu tiên mua nó, không có gì kỳ quái.
Bùi Diệp: "..."
Cất vào tủ quần áo còn có thể giao dịch?
Bùi Diệp từng chơi không ít trò chơi cảm thấy thiết lập này vượt quá phạm vi kiến thức của cô.
"Cái này... Có thể giao dịch?"
Cơ Kích chân nhân nghi ngờ nói: "Vì sao không thể giao dịch?"
Bùi Diệp lại một lần nữa im lặng: "..."
"Muội cho rằng sau khi pháp y được thu vào tủ quần áo của hệ thống thiên phú sẽ không thể lấy ra, bình thường nếu muốn mặc thì huyễn hóa y phục ra."
Cô dùng tư duy trò chơi suy nghĩ, mà Cơ Kích chân nhân lại xuất phát từ hiện thực.
Ý nghĩ của hai người căn bản không cùng một cơ sở.
Cho nên Cơ Kích chân nhân nhất thời không rõ nghi hoặc của Bùi Diệp lắm.
Nàng nói: "Đặt pháp y trong tủ quần áo hệ thống thiên phú với đặt ở tủ quần áo phổ thông không có gì khác biệt, muốn mặc thì lấy ra mặc, không muốn mặc liền để đó. Nếu muốn nói sự khác biệt giữa cả hai, có lẽ là tủ quần áo hệ thống thiên phú thuận tiện hơn, vừa nghĩ một cái liền có thể thay đổi một bộ, còn tiết kiệm thời gian mặc quần áo rườm rà. Không chỉ như thế, tủ quần áo hệ thống thiên phú còn có công năng sửa chữa pháp y. Pháp y cũng là một loại pháp khí, chỉ cần trung tâm hệ thống không bị bạo lực phá hủy, một bộ pháp y có thể truyền thế ngàn vạn năm..."
Hàm Ngư sư muội mua mua mua là vì giá trị bên ngoài của pháp y, đây là đặc quyền của tu sĩ nửa mùa kiêm phú bà.
Bình thường tu sĩ mặc pháp y, là vì những công năng như pháp y sạch sẽ, giữ ấm, ngăn địch, đả thương địch...
Pháp y giống như pháp khí mà bọn họ sử dụng trong tay, là vũ khí chứ không phải xiêm y đơn thuần.
Cơ Kích chân nhân giải thích vẫn không bỏ đi sự hoài nghi của Bùi Diệp.
Tủ quần áo của Hàm Ngư, pháp y sưu tập được quá đầy đủ.
Được Thiên Bảo Các chứng thực hoàn mỹ.
Hoàn mỹ là khái niệm gì?
Chỉ cần là pháp y Thiên Bảo Các đưa ra cô ấy đều lấy được, không thiếu một bộ.
Mà trong đó hơn chín phần pháp y là cho ra trước khi Hàm Ngư chào đời.
Có một số pháp y thậm chí là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Hàm Ngư có giàu có đến đâu, vận khí tốt đến đâu, cũng không thu thập được nhiều như vậy chứ?
Ai có thể cam đoan chủ nhân đời đầu của những pháp y này đều chết trước khi đem pháp y truyền cho đời sau?
Ai có thể cam đoan đoan chủ nhân đời đầu của những pháp y này không chết trong lúc ác đấu với tu sĩ khác?
Ai có thể cam đoan những pháp y này không bị tổn hại?
Bằng một cách thần kỳ nào đó Hàm Ngư chân nhân lại sưu tập được một tủ quần áo có thể xưng hoàn mỹ không một tì vết.
Thế nhưng Cơ Kích chân nhân không cảm thấy có vấn đề, Bùi Diệp cũng không tiện níu đề tài này truy hỏi.
Cô kéo chủ đề chạy thật xa trở về, tiếp tục khóc nghèo.
"Không đàm luận những chuyện này —— Cơ Kích sư tỷ, tỷ xem —— giấy tờ có thể làm chứng, muội nghèo thật. Xem tình nghĩa đồng môn, miễn phí một nhân vật nam hai thôi? Nói thế nào Doanh Phụ cũng là sư điệt của tỷ, làm sư bá cũng nên có chút biểu thị. Một vai nam hai không quá đáng mà?"
Cơ Kích chân nhân: "..."
Không đợi nàng mở miệng, Bùi Diệp nhìn giấy tờ hình như là phát hiện gì đó.
"Vong ưu đan? Đây là vật gì?"
Tiên đan diệu dược à, mắc vậy, một viên rẻ nhất cũng không kém một vạn linh thạch thượng phẩm.
Giọng Cơ Kích chân nhân đột nhiên cất cao.
"Vong ưu đan? Muội ấy mua vong ưu đan?"
Bùi Diệp đưa giấy thu chi tới, khoanh mấy dòng ghi chép mua vong ưu đan.
"Tỷ xem, trong khoảng thời gian này, cô ấy mua năm viên."
Ba viên giao dịch cùng tán tu, hai viên còn lại thu mua tại Thiên Bảo Các.
Trừ cái đó ra, Bùi Diệp phát hiện ra ghi chép mua Vong ưu đan vào thời điểm khác.
Sau khi xem sắc mặt Cơ Kích chân nhân trở nên lạnh lùng, nàng nói: "Vong ưu đan và Đá thức tỉnh đều là thần vật có thể gia tăng số lần 'Sảnh phục sinh'. Bình thường có được tại bí cảnh, nhưng tỉ lệ cực nhỏ, có lẽ đánh hàng trăm hàng ngàn lần mới có thể nhìn thấy một viên, giá cả không rẻ..."
Hai người tiếp tục tìm kiếm nữa, lại tìm thấy lịch sử Hàm Ngư chân nhân mua sắm "Đá thức tỉnh".
Bùi Diệp nhìn giấy tờ chậc chậc hai tiếng.
Hàm Ngư chân nhân là phú bà hồi nào, cô nàng này rõ ràng là quặng linh thạch hóa hình, nghèo đến nỗi chỉ còn linh thạch.
Cơ Kích chân nhân nghiêm túc cất kỹ giấy tờ.
"Tỷ đi tìm Đại sư huynh nói chuyện này."
"Còn nhân vật nam hai..."
Cơ Kích chân nhân vung tay lên: "PY cho đồ đệ nhà muội."
Nói xong, nàng không chờ nổi giây phút nào nữa, giẫm lên phi kiếm lập tức bay về hướng ngọn núi chính.
Nàng đi, thiếu niên Vân Xung đang huấn luyện cũng vừa kết thúc, mồ hôi làm ướt toàn thân cậu, mặt xám mày tro như đứa ăn mày chạy nạn. Cậu vừa ngồi xuống thở dốc hai hơi, một mảng bóng tối bay tới, theo bản năng cậu giơ tay lên tiếp nhận, mới phát hiện là một quyển sách.
"Sư tôn, đây là vật gì?"
Bùi Diệp nói: "Kịch bản « Duyên trong gương », tìm Cơ Kích sư bá cho con làm nhân vật nam hai."
Vân Xung nghe vậy cười khổ: "Sư tôn, thời gian đồ nhi tu luyện còn không đủ, làm gì có rảnh rang làm những thứ này?"
Bùi Diệp nhàn nhã cắn hạt hướng dương.
Tùy ý ném vỏ hạt.
Còn chưa chờ vỏ hạt rơi xuống đất liền có một đám lửa lạnh màu trắng thiêu hủy nó.
"Cái này gọi là khổ nhàn kết hợp, giảm bớt tiêu cực cho con. Cả ngày chỉ biết tu luyện, không sợ đầu óc tu luyện đến ngốc à..."
Vân Xung cầm kịch bản mở ra không phải, không mở ra cũng không được.
Sư tôn nhà mình thao túng tâm lý, bảo giúp cậu khổ nhàn kết hợp, giảm cảm xúc tiêu cực...
Nhưng mà, thiếu niên Vân Xung luôn cảm thấy sư tôn đang tìm thú vui trên người mình.
"Thế nào, đồ nhi ngoan của ta, con còn có ý kiến?"
Thiếu niên Vân Xung lắc đầu như trống lúc lắc.
"Không không không, đồ nhi chẳng có ý kiến gì sất."
Cậu dám có một chút ý kiến, sư tôn sẽ không làm gì cậu, từng hàng người vải nhỏ phía sau cô mang theo roi sẽ lấy mạng mình.
QWQ
Nếu thời gian có thể quay ngược, Vân Xung muốn lựa chọn Ngọc Cẩn chân nhân.
Tuy rằng Ngọc Cẩn chân nhân đối xử với mọi người lạnh lùng, không thích cậu, nhưng tốt xấu gì cũng là lão tổ tông, dù không chào đón Vân Xung cũng sẽ không ba ngày đánh trận nhỏ, hai ngày đánh trận to... Sư tôn nhà mình thì tuân theo nguyên tắc "Dưới roi vọt ra trò hiếu", thực tiễn lớn hơn lý luận.
Muốn học cách đánh người, trước tiên phải học cách bị đánh.
Chỉ cần không thuận lợi xuất sư, thiếu niên Vân Xung cảm thấy mình chỉ có thể nhấm nháp tư vị bị đánh, không hưởng thụ được cảm giác đánh người.
Ngoại trừ bị đánh, cậu còn phải đi diễn nam hai gì đó...
"Vì sao huynh cũng có?"
Cầm kịch bản nam hai, thiếu niên Vân Xung và Phượng Tố Ngôn có không ít phân đoạn diễn cùng.
Cậu không biết diễn kịch, đành đi tìm Phượng Tố Ngôn trông đáng tin cậy xin kinh nghiệm.
Kết quả chẳng mấy chốc, Thích Thủy sư huynh cũng tới, trong tay cũng cầm một quyển kịch bản, biểu cảm nhìn có chút không muốn sống.
"Sư tôn biết được từ bên Cơ Kích sư thúc rằng hai đứa đều có vai diễn, liền nói năm vị chân nhân Lăng Tiêu tông luôn luôn cùng tiến cùng lùi —— nếu đệ tử thân truyền của hai vị sư thúc đều gia nhập, Người cũng không thể không tham gia, không nói hai lời liền bắt huynh tới."
Thế là trong tay thiếu niên Thích Thủy cầm kịch bản nam ba.
"Nhưng huynh căn bản không biết diễn..."
Vẻ mặt thiếu niên Thích Thủy hơi sầu.
Tính cách của cậu nghiêm túc, làm bất cứ điều gì cậu cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể. Mỗi lần cùng đồng môn đánh "Bí cảnh thí luyện tông môn" xa lạ, hắn đều tìm hướng dẫn khắp nơi, trao đổi cùng tu sĩ có kinh nghiệm, cố gắng để bí cảnh suôn sẻ. Nhưng diễn xuất là một từ mới, không có nơi nào để tìm hướng dẫn cả.
Không có hướng dẫn, thiếu niên Thích Thủy rất hoảng.
Chỗ Phượng Tố Ngôn tin tức linh thông.
Cô nói: "Muội nghe sư tôn nói hai ngày nay sẽ có rất nhiều tài năng trẻ tới phỏng vấn nhân vật khác của « Duyên trong gương », cuộc phỏng vấn sẽ yêu cầu họ diễn một đoạn trong kịch bản. Chúng ta có thể nhìn trộm và xem họ diễn ra sao mà? Chúng ta không hiểu, có lẽ bọn họ sẽ hiểu."
Học hỏi kinh nghiệm từ những người khác cũng là một phương pháp để tiến bộ.
Vân Xung nói: "Nghe có vẻ là biện pháp tốt, vậy muội biết phỏng vấn ở đâu không?"
Phượng Tố Ngôn nói: "Đương nhiên biết."
Nếu như hai người họ không tìm đến cô, cô đã lén đi vây xem phỏng vấn tuyển chọn diễn viên phiên bản tu tiên từ lâu.
Thiếu niên Thích Thủy quen thuộc với tông môn, Phượng Tố Ngôn nói địa điểm là cậu biết đi như thế nào.
Địa điểm phỏng vấn là một ngọn núi ở tầng ngoài cùng của Lăng Tiêu tông.
Ngọn núi nhìn dốc đứng hiểm trở, nhưng từ chân núi, sườn núi đến đỉnh núi đều xây dựng kiến trúc nhà cửa giống như khu vườn Giang Nam, trong rừng núi đá che lấp còn có con đường ngọc thạch không biết ai xây dựng nên. Còn chưa tới gần ngọn núi đã có thể nhìn thấy một hai bóng người trên đường...
Chỗ sườn núi có một sân khấu cực lớn.
Trên sân khấu người người nhốn nháo, phóng tầm mắt nhìn đều là tu sĩ trẻ tuổi xinh đẹp tới thử vai.
Ba người vụng trộm đáp xuống, chuẩn bị trà trộn trong đám người học chút gì đó.
Vừa đứng vững liền nghe được cách đó không xa có nữ tu cười một cách nịnh nọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro