Chương 724: Phỏng vấn (Cuối)
Nhìn A Tể hoàn toàn tự tin, Bùi Diệp chỉ có thể nuốt lại những lời còn dang dở.
Hiếm khi nhóc con tràn đầy phấn khởi, có phần tham vọng gầy dựng sự nghiệp, cô thân là cha nên tỏ vẻ ủng hộ chứ không phải giội nước lạnh —— lui một bước mà nói, nếu bé trứng thực sự thua lỗ sạch sành sanh tiền nó tích góp cũng chả sao, của cải nhà cô đủ cho A Tể lập nghiệp thất bại một trăm tám mươi lượt cũng sẽ không thương cân động cốt —— đương nhiên, đó là dưới tình huống hiện thực, còn cô trong phó bản trò chơi...
Chậc chậc, không nói cũng được.
Bùi Diệp nhìn thoáng qua số dư tài khoản, mang tâm trạng bình thản tiện tay rút 10 lần Ao cầu nguyện liên tiếp.
Một phút sau, túi trò chơi lại có thêm một đống đồ ăn vặt, về phần phụ kiện trang phục (Ngụy) 【 Cửu Thiên Vạn Thánh Hồng Quân Đạo Tổ 】?
Chẳng có món nào cả!
Bùi Diệp không chịu thừa nhận mình không là phi tù bình tĩnh lại.
Thao tác cơ bản, chớ hoảng!
Mở kho đồ ăn vặt của A Tể ra, nhét một đống lớn hoa quả vào bên trong, nhồi nhét đầy ắp.
"A Tể, ta giúp con lấp đầy kho đồ ăn vặt rồi nha, nhớ kỹ trước khi đi ngủ đừng ăn quá nhiều kẹo."
Từ phó bản trò chơi trước đó đã xây dựng kế hoạch cai đường cho A Tể, nhóc con liền thèm đường không chịu nổi.
Lúc Bùi Diệp lật xem ghi chép hàng ngày của A Tể, thỉnh thoảng nhìn thấy 【 Hệ thống ghi chép 】 toát ra 【 A Tể nhìn bánh kẹo XX muốn chảy nước miếng 】, 【 A Tể muốn ăn kẹo, nhưng phần đường hôm nay đã ăn xong 】, 【 A Tể muốn lén ăn vụng, cuối cùng vẫn khắc chế... 】
Kèm theo những dòng【 Hệ thống ghi chép 】này, còn có biểu cảm tủi thân của A Tể.
Dù lương tâm Bùi Diệp đã bỏ nhà đi nhiều năm, thỉnh thoảng cũng không đành lòng.
Thế nhưng cô lại thích xem dáng vẻ A Tể thèm đường lại muốn kiềm chế.
Bắt nạt một đứa trẻ như vậy thật thú vị.
"Chớ ăn vụng, ăn vụng không phải đứa trẻ ngoan nha."
A Tể đang vui vẻ viết kế hoạch nhất thời cứng đờ, khung bong bóng bay ra toàn là oan ức.
【 A Tể đột nhiên có chút % $% **...... 】
Bùi Diệp chưa kịp nhìn kỹ, đầu này 【 Hệ thống ghi chép 】này đã bị các thông báo khác nhanh chóng đẩy trôi mất.
Bùi Diệp: "? ? ?"
Cái này có gì đâu mà che lấp?
Đang muốn lật ghi chép lên trên, A Tể trong giao diện trò chơi ủy khuất ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng.
Mỗi ngày chỉ có thể ăn ba viên kẹo, buổi sáng giữa trưa ban đêm.
Kế hoạch cai đường cha xây dựng, nó đều ngoan ngoãn chấp hành.
Thu hồi bản kế hoạch, A Tể đeo bịt mắt lên, vén chăn nằm vào, tư thế ngủ đoan chính như trước.
"Cha (3[▓▓] ngủ ngon nha."
"Ừm, ngủ ngon nha con yêu."
A Tể đã chen vào như thế, Bùi Diệp cũng nói một tiếng ngủ ngon với nó, ném dòng ghi chép kỳ quái đó ra sau đầu.
Chỉ là cô không biết cô vừa rời khỏi phòng nhỏ, A Tể trốn trong chăn giả vờ ngủ thở phào nhẹ nhõm.
【 Suýt chút nữa bị phát hiện 】
Một lát sau, không biết A Tể phàn nàn với ai.
【 Mi cố ý! 】
Chèn mã còn khiến người ta chú ý hơn là không chèn mã, A Tể có lý do nghi ngờ tên này cố ý muốn hại mình.
May mắn nó cơ trí nói sang chuyện khác.
Chỉ là phòng nhỏ yên tĩnh, từ đầu đến cuối không ai đáp lại nó.
A Tể chờ đợi một hồi, xác định cha sẽ không đến nữa, nó vén chăn lên đứng dậy, lấy ra một cái rương lớn từ gầm giường.
Mở rương, bên trong rõ ràng chất đầy đồ ăn lẽ ra phải bị "Hàng xóm" cướp đi.
【 Tiết kiệm một chút để ăn... 】
A Tể thấp giọng lẩm bẩm, vui vẻ giống như một con rồng khổng lồ đếm châu báu.
"Hàng xóm" quấy rối nó là thật, phá nhà trộm bóng đèn dọn rỗng tủ lạnh cũng là thật, thứ giả duy nhất là kho đồ ăn vặt gặp nạn.
Vừa nghĩ tới đám ấu thú trong Vườn muôn thú bên cạnh ngoại trừ làm nũng dính người, cái gì cũng không biết, A Tể đã có dự tính trước hừ một tiếng —— Lũ yêu này sẽ không trở thành đối thủ của nó, so thủ đoạn tâm kế cướp cha với nó, đám ngu xuẩn đó còn phải tu luyện mấy vạn năm.
Nghĩ đến đây, A Tể càng đắc ý mình có dự kiến trước.
Thừa dịp sơ hở khống chế quyền hạn Vườn muôn thú, lợi dụng quyền hạn tắt đi năng lực trao đổi của chúng nó với cha.
Bằng không, A Tể cũng không gánh nổi việc đám âm hiểm trong Vườn muôn thú thường thường bôi đen.
Nó đã sớm lĩnh giáo bản lĩnh cáo trạng bôi xấu của đám nhãi này, từ không thành có.
【 Cô ấy sớm muộn cũng sẽ nghe hiểu... 】
A Tể đang đắc ý dào dạt, phòng nhỏ vang lên một thanh âm lạ lẫm rót một chậu nước vào đầu A Tể.
Dựa theo quy trình trò chơi « Yêu và nuôi trẻ », đáng lẽ ra ở phó bản trước Bùi Diệp đã nhận (thức) được (tỉnh) một phần thưởng bổ sung【 Ngôn ngữ muôn thú】, phối hợp cách chơi "Vườn muôn thú", để cô có thể không có trở ngại giao tiếp cùng hung thú. Kết quả A Tể chặn ngang một chân, làm rối loạn sắp xếp của hệ thống trò chơi, lợi dụng quyền hạn phong tỏa quyền lợi cáo trạng của đám thú với Bùi Diệp, làm rối loạn đường lối hệ thống đã an bài.
Hệ thống cân nhắc kỹ lưỡng, chuẩn bị xem【 Ngôn ngữ muôn thú】 như vật phẩm ban thưởng lần tiếp theo ——
Dù sao Bùi Diệp cũng không biết mình thiếu một cái ban thưởng, muốn trách cũng chỉ có thể trách con của cô quá "Bất hiếu".
【 Đó cũng là chuyện rất lâu sau đó, trước đó —— đủ thời gian rồi ! 】
A Tể sẽ dùng vũ lực cho chúng thấy ai mới là địa vị đệ nhất trước mặt cha.
Thanh âm kia khinh miệt cười một tiếng, phảng phất như đang cười nhạo sự ngây thơ của A Tể.
【 Vậy tôi sẽ chờ tin tốt của cậu 】
Nói xong, thanh âm này không còn vang lên, phòng yên tĩnh như cũ.
A Tể cũng không tức giận, ăn viên kẹo liền leo lên giường đi ngủ.
Ngày mai còn rất nhiều công việc phải xử lý...
Hàng xóm Vườn muôn thú kế bên, bọn chúng còn có rất nhiều cơ hội giao đấu...
Đôi sư đồ Ngọc Cẩn chân nhân khớp thoại nửa đêm, Bùi Diệp cũng giám thị lâu như vậy.
Đợi bọn họ mỗi người trở về phòng ngủ, Bùi Diệp mới đem việc nửa đêm còn lại giao cho người vải nhỏ.
Ngủ bù lại, vừa qua khỏi hơn một canh giờ trời liền sáng lên.
Sớm thúc giục người vải nhỏ bảo đồ đệ hờ đi huấn luyện.
Kế hoạch của một năm nằm trong mùa xuân, kế hoạch một ngày là vào buổi sáng.
Tu sĩ muốn đi ngược ý trời, nhờ vào mỗi ngày cố gắng không ngừng nghỉ.
Vừa uống một ngụm trà buổi sớm, Cơ Kích chân nhân ngự kiếm đuổi tới đây.
"Muội làm thế nào thuyết phục Ngọc Cẩn sư đệ, thế mà đệ ấy đáp ứng thật —— "
Bùi Diệp vừa cười cười đốc thúc thiếu niên Vân Xung nhanh chóng chạy, vừa trả lời câu hỏi của Cơ Kích chân nhân.
"Người thành công luôn có lối đi riêng."
"Lối đi riêng gì?"
Bùi Diệp nói: "Muội đồng ý giữ bí mật giúp Ngọc Cẩn sư đệ, không nói được."
Cơ Kích chân nhân nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi.
Nàng thành thật giữ lời hứa, Bùi Diệp giúp nàng thuyết phục Ngọc Cẩn chân nhân biểu diễn nam chính ngư yêu của « Duyên trong gương », nàng cũng cho Bùi Diệp một phần danh sách. Phần danh sách này chừng hơn trăm người, đa phần đều là thiếu niên thanh niên mười mấy hai mươi mấy, thiên phú mạnh không nói, nhiều người còn xuất thân danh môn.
Bùi Diệp còn nhìn thấy mấy nam phụ/nữ phụ hoặc pháo hôi đứng đối lập với nữ chính Phượng Tố Ngôn trong tiểu thuyết nguyên tác ở đây.
Ừm, cơ bản phù hợp với điều kiện thu thập đồ đệ của hệ thống.
"Bọn họ đều sẽ tới phỏng vấn?"
Cơ Kích chân nhân nói: "Đúng vậy, đã hẹn thời gian đến phỏng vấn rồi."
Bùi Diệp: "..."
Thao tác diệu kỳ thế.
Những người này tại tiểu thuyết nguyên tác vênh vang đắc ý, pháo hôi chuyên môn cho nữ chính vả mặt đưa kinh nghiệm, thế mà đến phỏng vấn, chuẩn bị diễn kịch?
Ném đi tầng thân phận bia đỡ đạn này, thân phận thiên phú của bọn họ cũng không kém.
Nếu như không gặp phải nữ chính Phượng Tố Ngôn, bọn họ ở lại thế lực của mình an phận tu luyện trưởng thành, tương lai cũng có thể có một phen thành tựu.
Hạt giống tốt trong mắt đương thời, không nỗ lực tu luyện theo đuổi trường sinh đại đạo, mày mò những thứ loè loẹt trò con bò này làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro