Chương 717: Duyên trong gương phiên bản người thật
Vì một khuôn mặt mà tin tưởng người khác, giao phó tình cảm, quá bất cẩn!
Nếu người có bộ dạng đẹp đều là người tốt, trên đời này còn có những từ như "Miệng nam mô bụng bồ dao găm", "Mặt người dạ thú"?
"Quan hệ giữa tỷ và Hàm Ngư Tiểu Hoàng rất tốt?"
Phản ứng này, nhìn thế nào cũng giống như là "Bạn thân thích một người đàn ông nông cạn chỉ có mặt, mị không vui"?
"Ít có người không thích Hàm Ngư, hai ta lại là sư tỷ muội đồng môn, quan hệ tự nhiên rất tốt."
Lão Chưởng môn cả đời thu năm đồ đệ thân truyền, chỉ có nàng và Hàm Ngư chân nhân là nữ, tính cách đối phương lại khiến người khác ưa thích, quan hệ cá nhân giữa hai người tốt cũng là chuyện đương nhiên. Trong mắt Cơ Kích chân nhân, Hàm Ngư mãi mãi là thiếu nữ đơn thuần, thích Chưởng môn Đại sư huynh là tốt nhất —— Đại sư huynh có sắc đáng tin cậy, tính cách còn tốt, nhân phẩm quý giá lại là Chưởng môn, có quyền có sắc còn có gia nghiệp địa vị —— hai người góp thành đôi, tất cả mọi người đều vui lây, hết lần này tới lần khác Hàm Ngư mê sắc đẹp một lòng nhào vào Ngọc Cẩn chân nhân, Cơ Kích không vui.
Tính tình kém, con mắt hận không thể mọc trên đỉnh đầu, còn xem thiên phú đặc biệt quan trọng.
Mà Hàm Ngư thiên phú vẻn vẹn bốn sao cấp R đã định sẽ đụng phải vách tường cứng.
Nàng đã nghĩ kỹ một hai ba bốn năm phương án gậy đánh uyên ương, kết quả toàn diện không phát huy được tác dụng.
Bởi vì Hàm Ngư nhát gan, chỉ dám thầm mến, mà Ngọc Cẩn thờ ơ.
Nhìn tình cảnh này, Cơ Kích chân nhân càng tức ——
Ngọc Cẩn tốt chỗ nào?
Hàm Ngư không tốt chỗ nào?
"Thật ra, trước kia tỷ từng cho rằng Ngọc Cẩn sư đệ cố ý..."
"Cố ý?"
Cơ Kích chân nhân bĩu môi: "Ngọc Cẩn sư đệ xuất thân hoàng thất, dụ hoặc gì chưa từng trải qua? Đệ ấy sẽ không nhìn ra tâm tư của đứa nhỏ ngốc Hàm Ngư? Trước đó tỷ hoài nghi đệ ấy biết rõ nhưng ra vẻ không biết, cố ý lơ Hàm Ngư, dù sao tâm tư Hàm Ngư sư muội không phải bí mật."
Nàng cũng cố gắng trợ công.
Nếu không nhờ nàng trợ công, đệ tử tông môn làm sao lại biết Hàm Ngư thầm mến Ngọc Cẩn?
"Nhưng... Đệ ấy không biết thật."
Cơ Kích chân nhân bất đắc dĩ đỡ trán.
"... Đúng vậy, ai biết thế mà đệ ấy không biết thật..."
Nàng thiếu chút nữa cầm một cái loa lớn để sát lỗ tai Ngọc Cẩn chân nhân, nói cho y biết, Hàm Ngư háo sắc này thích y.
Ngọc Cẩn trì độn không phù hợp thiết lập nhân vật Thái tử hoàng thất.
Hoàng thất nước Hoa Chi giáo dục thật thất bại.
"Chẳng qua... Bây giờ nói những thứ này đã trễ, Hàm Ngư đã không còn ở đây..."
Nếu như sớm nói ra, có lẽ cục diện sẽ khác.
Nàng cũng sẽ không tìm đường chết lấy hình tượng Ngọc Cẩn làm nguyên mẫu viết « Duyên trong gương » ngầm đâm chọt phát tiết bất mãn.
Bùi Diệp là "Người ngoài", chỉ có thể thuận miệng trấn an hai câu.
Điều tra "Cái chết Hàm Ngư" là việc của bốn vị chân nhân Lăng Tiêu tông còn lại, nhiệm vụ của cô cũng chỉ là nuôi đồ đệ.
Nghĩ lại, Bùi Diệp lại xóa bỏ câu nói trước đó khỏi nội tâm.
Chủng loại giống như flag không thể tùy tiện nói.
Nói đến đồ đệ ——
"Cơ Kích sư tỷ giao thiệp rộng rãi, có quen biết hạt giống tốt giới thiệu cho muội nhé?"
Sáu đồ đệ còn lại vẫn chưa tìm thấy.
Bùi Diệp cảm thấy có chút sầu, tiếp tục sầu nữa, cô lo lắng cho mình sẽ giống A Tể.
"Cái trên chiêu mộ sư đồ của muội là nghiêm túc? Muốn thu đồ đệ thật?"
Thế giới này tổng lượng tu sĩ rất khổng lồ, nhưng mạng lưới quan hệ của bọn họ lại rất nhỏ, đặc biệt là đại nhân vật có mặt mũi.
Rống cuống họng trong hệ thống vòng bạn bè một cái, chắc chắn có thể cày qua cày lại một trăm tám mươi lần đại lục nhỏ bé như Thiên Lan.
Đương nhiên, chuyện Bùi Diệp khéo léo cọ nhiệt độ Ngọc Cẩn chân nhân, Cơ Kích chân nhân cũng có nghe thấy.
Lúc ấy nàng cảm thấy không thích hợp lắm.
Cô nhóc ngốc Hàm Ngư trân quý Ngọc Cẩn, nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ đau, sao lại trêu chọc bảo y là đệ đệ?
Cho đến khi nhìn thấy người, dự cảm bất thường liền được chứng thực.
Hàm Ngư đã không phải là Hàm Ngư kia.
Tiểu tiên nữ tính tình tốt, dịu dàng vận khí cao nhà mình đã không thể trở về.
Bùi Diệp nói: "Đương nhiên là nghiêm túc, hiệu quả chiêu mộ sư đồ lúc trước cũng không tệ lắm, không ít người báo gia môn trò chuyện riêng đòi đánh muội một trận, bảo vệ danh dự cho Ngọc Cẩn sư đệ. Muội dự định xem thử, tuổi tác thực lực phù hợp thì cảm hóa. Chỉ tiếc, cùng một biện pháp không thể dùng hai lần."
"Cảm hóa?"
"Dùng mị (nắm) lực (đấm) của bản thân muội cảm hóa."
Cơ Kích chân nhân: "..."
"Cơ Kích sư tỷ có hạt giống tốt chứ?"
Cơ Kích chân nhân không có cự tuyệt cũng không có đáp ứng, mà hỏi: "Thu đồ đệ có điều kiện gì?"
"Ưa nhìn, tính cách tốt một chút, đừng quá đau đầu, thiên phú tùy ý..."
"Trọng điểm là ưa nhìn à?"
Mặc dù Hàm Ngư này không phải Hàm Ngư, nhưng đặc tính háo sắc không đổi.
Không đợi Bùi Diệp giải thích, Cơ Kích chân nhân nói: "Gần đây tỷ đang chuẩn bị một dự án ghi hình, hợp tác với ban ngành Thiên Đạo, sơ loại đã kết thúc. Danh sách nhóm đầu tiên đã ra, nếu Hàm Ngư sư muội cảm thấy hứng thú có thể đi xem, tuy rằng thiên phú không ra sao, nhưng mặt rất ổn áp."
Bùi Diệp: "? ? ?"
Cơ Kích chân nhân cho rằng Bùi Diệp nghe không hiểu, giải thích một câu.
"« Duyên trong gương » nhiều năm trước tỷ viết hợp tác cùng ban ngành Thiên đạo, muốn đổi thành vở kịch, chuẩn bị cùng ban ngành Thiên đạo áp dụng pháp khí kiểu mới bán mở rộng. Hiệu quả tốt, tỷ có thể rút ba phần lợi nhuận. Tỷ cảm thấy có triển vọng thị trường rất lớn."
Người mua "Tạp đàm Lăng Tiêu" giới hạn ở quần thể tu sĩ, nhưng khi ý tưởng Thẩm Hồng cho nàng được thực hiện, người bình thường cũng sẽ trở thành khách hàng tiềm năng. Có lẽ còn có thể mượn cơn gió này, để "Tạp đàm Lăng Tiêu" triệt để trải rộng ra đứng đầu trong giới.
Nói đến sự nghiệp của mình, trên mặt Cơ Kích chân nhân thêm mấy phần mơ ước tươi sáng.
Tiền kiếm được đếm không xuể, đây là giấc mộng của nàng và Hàm Ngư.
Bùi Diệp: "..."
Từ tiểu thuyết tiên hiệp nữ cường huyền huyễn, một giây sau nhảy đến ngành giải trí phiên bản tu tiên?
Nguyên tác tiểu thuyết không có đoạn này mà.
Càng không nhìn thấy nữ chính Phượng Tố Ngôn đi casting nhân vật nữ chính, biểu diễn phim tiên hiệp không cần hiệu ứng hậu kỳ.
"Ban ngành Thiên đạo... Dẫn đầu hạng mục?"
Lại là Thẩm Hồng?
Cơ Kích chân nhân gật đầu: "Ban ngành Thiên đạo Thẩm Hồng tự mình tìm tỷ đàm phán, nói là bản quyền gì đó, còn muốn đổi « Duyên trong gương » do tỷ viết thành câu chuyện người thật. Mới đầu tỷ còn muốn giấu, dù sao Ngọc Cẩn sư đệ tức giận lên, lại san phẳng ngọn núi kia của tỷ, tỷ ở chỗ nào?"
Ai biết người ta từ đầu tới đuôi đều biết « Duyên trong gương » là do nàng viết.
Vậy bèn vò mẻ không sợ sứt chứ sao.
"Thật ra, tỷ thật sự coi trọng lần cải cách này. Nếu việc này làm tốt, những quyển sách trước kia tỷ vụng trộm viết đều có thể đổi thành kịch, còn có thể trong thời gian ngắn độc bá mảnh đại lục này! Có điều, có sao nói vậy, nếu Ngọc Cẩn sư đệ đóng vai ngư yêu... Hình như rất được đấy!"
Giống như Thẩm Hồng nói, tuổi thọ tu sĩ quá dài, mà tu luyện cũng quá buồn tẻ.
Buồn tẻ không có hiệu suất tu luyện cũng sẽ chỉ làm nhiều ăn ít.
Thậm chí rất nhiều người thiên phú hạn chế ngưỡng cửa đạt tới, tu luyện thế nào cũng sẽ không có đột phá.
Thời gian lâu dài như vậy, bọn họ cần phương tiện giải trí đa dạng hơn để giết thời gian, để những cảm xúc bị đè nén có nơi để giải phóng.
Bùi Diệp: "..."
Cô không cảm thấy chỗ nào "Không tệ", chỉ cảm thấy Cơ Kích chân nhân đang không ngừng tìm đường chết.
Mặt khác ——
Quay phim truyền hình tiên hiệp trong thế giới tiên hiệp?
Ý tưởng này có thể được đánh giá 999 điểm, bởi vì 666 lật ngược.
Một đám tu tiên, không nghiêm túc tu luyện cầu đại đạo, lại nỗ lực mày mò những thứ linh tinh không đâu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro