Chương 712: Hình ảnh lừa gạt
"Tố Ngôn sư muội, Vân Xung sư đệ, hiện tại hai đứa phải mau mua một chút, trễ tí sẽ bị cướp hết."
Phượng Tố Ngôn chậm rãi nói: "Lúc trước sư huynh đã nói 'Tạp đàm Lăng Tiêu' giới hạn số lượng đều sẽ đưa cho chân nhân tông môn một phần mà? Cơ Kích sư bá và sư tôn là đồng môn, chắc hẳn cũng sẽ cho sư tôn mấy phần. Xác suất lớn sư tôn không có hứng thú với những thứ này, muội xin Người là được thôi."
Vân Xung nghe xong cảm thấy có đạo lý lắm.
Tính cách của sư tôn nhà mình, vừa nhìn cũng không phải thích thể loại này, có lẽ có thể lấy được một phần.
"Vì sao Thích Thủy sư huynh không tìm Chưởng môn sư bá xin đi?"
Vẻ mặt Thích Thủy cứng đờ, hạ giọng nói: "Hai đứa thì biết cái gì —— bản thân sư tôn còn không đủ cơ —— "
Phượng Tố Ngôn và Vân Xung: "..."
Cái gì?
Chưởng môn sư bá thế mà cũng là người xem trung thành của "Tạp đàm Lăng Tiêu"?
Câu nói tiếp theo của Thích Thủy lập tức bỏ đi suy diễn của bọn họ, giải thích: "Hàm Ngư sư thúc là mặt tiền của Lăng Tiêu tông đấy."
Ý trên mặt chữ.
Dung mạo xinh đẹp có thể tùy hứng.
Thấy hai người không hiểu, cậu lại giải thích một câu.
"Hàm Ngư sư thúc thường xuyên xuất hiện tại 'Tạp đàm Lăng Tiêu', thỉnh thoảng là chân dung thỉnh thoảng là giọng nói, đôi khi cũng sẽ là thăm hỏi ghi chép... Chưởng môn sư tôn là người thầm mến hợp cách, sao lại không sưu tập những thứ này? Phàm khi Hàm Ngư sư thúc xuất hiện, Người đều muốn lưu trữ mười mấy bản."
_(:з)∠)_
Là đồ đệ thân truyền của hắn, thiếu niên Thích Thủy không ít lần bị Chưởng môn chân nhân sai khiến chạy tới xếp hàng tranh mua.
Thậm chí cậu từng hơn nửa đêm ngự kiếm ra ngoài đi xếp hàng.
Nói nhiều đều là nước mắt.
Lần kỷ niệm mãn năm này, toàn bộ năm vị chân nhân lên sàn, Chưởng môn chân nhân càng không có lý do bỏ qua.
Phượng Tố Ngôn thực sự không thể đem "Chưởng môn sư bá" trong miệng Thích Thủy liên hệ với Chưởng môn sư bá cô từng gặp. Đối phương cho cô ấn tượng giống như Ngọc Cẩn chân nhân, thực lực cường đại, không dễ dàng tiếp cận, không thể ngờ —— hắn còn có một mặt như thế.
Thích Thủy ôm bảo bối tạp đàm cảm khái nói: "Có ít người bên ngoài là Chưởng môn đại tông chính đạo, sau lưng cũng sẽ yêu mà không có được..."
Phượng Tố Ngôn chỉ cảm thấy nhiều chỗ xỉa xói.
Thích Thủy lại nói: "Đúng rồi, nếu như bên sư tôn huynh không giành được kỳ mãn năm, hai đứa tuyệt đối đừng nói huynh cướp được nha."
Vân Xung hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy, bộ Chưởng môn sư bá còn đoạt à?"
Thích Thủy gật đầu: "Còn đoạt."
Hai người Phượng Tố Ngôn: "..."
Bọn họ dường như nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn—— hình tượng tu tiên giả mà bọn họ phán đoán ra.
"... Chưởng môn sư bá... Cũng giống người thường..." Hồi lâu cô mới bật ra một câu như vậy. Vốn tưởng rằng tu tiên giả sẽ giống như tiểu thuyết tu tiên, bạc tình bạc nghĩa hoặc là hiếu chiến tham lam, mỗi ngày không phải là tu luyện thì là cướp đoạt tài nguyên tu luyện, cả đời theo đuổi cường giả vi tôn, giết người đoạt bảo nhìn mãi quen mắt —— nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ là cô suy nghĩ nhiều —— thế mà bọn họ còn đu Idol!
Ngay lúc này, Chiêu Dung quận chúa cũng chen ra khỏi đám người.
Trong ngực cô ôm một quyển kỳ phúc lợi giống như thiếu niên Thích Thủy.
Phượng Tố Ngôn không nhịn được hỏi: "Ngươi tốn kém mua cái này làm cái gì?"
Chiêu Dung quận chúa cũng không có giấu diếm, nói ra tính toán của mình, cô ta nói: "Không phải bảo cầm kỳ phúc lợi có thể được chân nhân kí tên à? Gặp mặt Cơ Kích chân nhân ở khoảng cách gần một lần, có thể để lại ấn tượng tốt một chút cũng được. Ta cũng muốn xem nội dung bên trong..."
Phượng Tố Ngôn không phải người bản địa, tự nhiên không cách nào lý giải sâu trọng lượng của ba chữ "Lăng Tiêu tông", càng không rõ trọng lượng của năm vị chân nhân cầm quyền Lăng Tiêu tông. Đừng nói có thể cầm được kí tên, được chân nhân liếc mắt một chút, dù là không có cái gì, cũng đáng mua một phần.
Có hai người dẫn đầu, thiếu niên Vân Xung cũng rục rịt muốn động.
"Huynh đi mua à?"
Phượng Tố Ngôn thấy Vân Xung cũng muốn cất bước, vội vàng kéo tay áo của cậu lại.
Vân Xung vội vàng nói: "Lỡ đâu thì sao! Lỡ đâu sư tôn cũng học Chưởng môn sư bá, kỳ phúc lợi nào còn có phần của huynh?"
Chưởng môn chân nhân thầm mến Hàm Ngư chân nhân, Hàm Ngư chân nhân thầm mến Ngọc Cẩn chân nhân đó.
Lỡ đâu Hàm Ngư sư tôn cũng học Chưởng môn sư bá vụng trộm cất giữ "Tạp đàm Lăng Tiêu" có Ngọc Cẩn chân nhân xuất hiện, chẳng phải Vân Xung không có phần rồi?
Phượng Tố Ngôn: "..."
Cô cảm thấy...
Cô cũng đi mua một phần tốt hơn.
Lỡ đâu sư tôn nhà mình cũng thầm mến tiểu yêu tinh nào, cũng cất giữ kỳ phúc lợi, chẳng phải cô sẽ bỏ lỡ bản giới hạn số lượng lần này?
Thế là Phượng Tố Ngôn và Vân Xung cũng gia nhập đại quân giành giật, cam tâm tình nguyện bị thu gặt túi tiền một đợt.
Bốn thiếu niên, mỗi người một bản【 Phúc lợi tạp đàm Lăng Tiêu 】mới tinh, trong lòng biến hóa khôn lường, nhìn phong bì có loại cảm giác thiêng liêng thần thánh.
"Có cần rửa tay trước khi mở ra không?"
Phượng Tố Ngôn phản bác: "Rửa tay? Tại sao huynh không đi tắm rửa thay quần áo luôn đi? Cho có cảm giác nghi thức hơn nữa."
Một bản phúc lợi số lượng có hạn mà thôi!
Mặc dù hơi đắt, nhưng sau khi mở ra mới phát hiện thứ này đáng giá.
Khác với "Chân dung", "Áp phích", "Tạp chí" Phượng Tố Ngôn tưởng tượng, chữ viết hình ảnh và nhân vật phía trên đều chuyển động —— theo Thích Thủy giới thiệu, đây là kỹ thuật luyện khí mới, có thể thu âm ghi hình, nghe nói Cơ Kích sư bá còn có kế hoạch lớn khác.
Bốn thiếu niên ăn ý nhất trí lật đến chương liên quan đến năm vị chân nhân.
Sau đó ——
Vân Xung: "? ? ?"
Phượng Tố Ngôn: "! ! !"
Chỉ thấy trên trang sách hiện lên thứ giống như mây mù bí cảnh, một bóng người từ trong mây mù đi tới, từ xa đến gần.
Người chưa đến, âm thanh đã đến.
【 Chúng ta cầm kiếm, chỉ mong không thẹn với lương tâm! 】
Theo đó là giọng nam trong trẻo quen thuộc, bóng người bấm kiếm quyết, ngàn vạn kiếm ảnh xuyên phá mây mù, người kia ngự kiếm đến, tay áo nhẹ nhàng phất phơ.
Phượng Tố Ngôn liếc mắt lập tức nhận ra bội kiếm trong tay người đàn ông là bội kiếm Ngọc Cẩn sư tôn thích nhất.
Tập trung nhìn vào, tu sĩ áo trắng đứng ở trong mây mù, ngự kiếm chém giết yêu tà, chẳng phải chính là Ngọc Cẩn chân nhân?
Vân Xung mở ra gương mặt của Hàm Ngư chân nhân.
Cũng tương tự có âm thanh và hình ảnh lập thể.
Núi sâu xanh biếc, dòng suối róc rách, một cô gái áo trắng mặc trang phục chân nhân Lăng Tiêu tông ngồi bên cạnh dòng suối, khóe môi mỉm cười, sườn mặt dịu dàng, bàn tay trắng nõn của cô khẽ vẩy nước, giọt nước vẩy lên trong nháy mắt hóa thành sen nước đầy trời. Mỉm cười, trong lời nói uyển chuyển khó tả.
【 Ngươi, cũng muốn đồng hành cùng ta ư? 】
"Đệt, đây là Hàm Ngư chân nhân?"
Phượng Tố Ngôn không nhịn được rướn cổ lên nhìn về phía hình ảnh bên Vân Xung.
Tiên nữ ngồi bên dòng suối, cười e ấp như hoa, giơ tay nhấc chân tiên khí mờ ảo là ai kia...
Thiếu niên Thích Thủy nói: "Thật khó tin mà..."
Phượng Tố Ngôn nói: "Đây quả thực là hình ảnh lừa gạt bản tu tiên..."
Không phải bản thân Hàm Ngư chân nhân không xinh đẹp, mà là hành vi của cô rất dễ khiến người ta xem nhẹ ưu thế ngoại hình của cô, hơn nữa cử chỉ ngày thường buông thả, làm người ta thực sự không cách nào xem cô có dính líu quan hệ với "Tiên nữ tinh xảo". Hàm Ngư chân nhân trong hình ảnh quá có tính lừa dối.
Phiên bản hình ảnh của cô nói chuyện với mọi người, luôn luôn có một cảm giác như gió mùa xuân, làm cho mọi người muốn hét lên "Ta muốn", "Ta có thể"!
Phiên bản người thật của cô...
Đó căn bản không phải gió xuân, clm là gió lốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro