Chương 698: Thuật vá trời (Giữa)
Bùi Diệp hoài nghi sâu bí cảnh Lật Sơn căn bản không phải bí cảnh rèn luyện.
Đây thật ra là trường học cai nghiện net làm ra à?
Vì sao phỉ nhổ như thế?
Trải nghiệm bí cảnh vô cùng hỏng bét.
Người khác thế nào cô không rõ ràng, nhưng cô đã suy xét từ bỏ loại trò chơi ăn gà.
Là lão đại đã từng nhận thầu vô số trại nuôi gà, ăn vô số gà, cô chưa hề chạy qua bo an toàn muốn mạng người đến vậy —— khu vực an toàn vĩnh viễn đặt tại nơi xa xôi nhất, xảo trá nhất, chỉ riêng bôn ba dọc đường đi đã có thể tiêu hao hết kiên nhẫn còn sót lại của cô.
Trên đường còn phải ứng phó quái vật không biết từ đâu xuất hiện, đồng thời còn phải che chở mấy đồng đội gà.
"Đây là lần thứ mấy rồi?"
Mỗi một lần sương máu bốc lên —— cũng chính là cái gọi là bo an toàn, bí cảnh Lật Sơn liền bắt đầu kịch liệt rung động, mới đầu động tĩnh còn nhỏ, cũng chỉ rung động biên độ nhỏ, bắt đầu từ lần thứ năm, biên độ liền đột nhiên tăng lên mấy cấp bậc, có thể sánh như núi lở lũ quét.
Mấy tiểu bối Phượng Tố Ngôn linh lực không đủ còn suýt nữa bị núi lở phụ cận làm bị thương.
Ngọc Cẩn chân nhân mặt lạnh trầm giọng.
"Đây đã là lần thứ chín."
Sương máu bốc lên đã không còn được tính là "Sương mù", mà là vật chất dính lưu động giống như Slime, cực kỳ giống cảnh tượng "Địa Ngục" bạo động, một một đám quái vật màu máu bò ra. Thay vì nói đây là bí cảnh Lật Sơn, chẳng bằng nói là một bộ phận của "Địa Ngục". Tu sĩ tầm thường có thể chống đỡ một lúc trong sương máu thông thường, nhưng trong "Sương máu" thể dính, chưa đến ba hơi đã có thể lăn đi "Sảnh phục sinh của bí cảnh" .
Độ khó như thế, nếu không có Hàm Ngư sư tỷ, y hoài nghi không ai có thể sống đến cuối cùng.
Bùi Diệp lại hỏi: "Vẫn còn rất xa?"
Phượng Tố Ngôn nhìn vào điện thoại Thẩm Hồng cho phân biệt phương hướng, phán đoán vị trí trung tâm của phần màu đỏ.
"Hàm Ngư sư thúc, phi hành ngàn dặm về phía trước chắc là nơi chúng ta muốn đi."
Vì để cho Bùi Diệp chuyên tâm, cô chủ động kéo điện thoại qua nhận nhiệm vụ phân biệt vùng an toàn.
Đồ Thẩm Hồng cho dùng rất tốt.
Dùng tốt, tương đương với cầm một cái bản đồ bí cảnh Lật Sơn.
Đi theo bản đồ, cái này an toàn hơn nhiều so với tu sĩ khác như con ruồi không đầu bay loạn.
Mày Bùi Diệp cau lại: "Còn ngàn dặm lận?"
Khoảng cách ngàn dặm không tính là gần, nhưng với tu sĩ mà nói cũng không coi là xa xôi. Nếu là loại thực lực như Ngọc Cẩn chân nhân, không bao lâu, nhưng bí cảnh Lật Sơn trăm tên tu sĩ, ngoại trừ đội ngũ bọn họ, ai có thể nhanh chóng đuổi tới khu an toàn tại hai lần vùng an toàn thay đổi?
Bùi Diệp không rõ đoàn người nữ chính trong tiểu thuyết nguyên tác là người thắng sau cùng như thế nào, nhưng cô khẳng định, nếu như là hiện tại chuyện này hình, nếu giống tình hình hiện tại, nữ chính nguyên tác đi chợ bán buôn hào quang nữ chính cũng rất khó sống đến lần cuối cùng sương máu bộc phát —— trừ phi cô ấy bật hack GM.
Trừ Vùng an toàn ba lần trước, thời gian cách giữa những Vùng an toàn sau này càng lúc càng ngắn, ngắn nhất thậm chí không đủ thời gian uống cạn nửa chén trà.
Bí cảnh Lật Sơn lớn bao nhiêu?
Không có bản đồ chỉ dẫn, không có linh lực mênh mông như biển ủng hộ, căn bản không trốn thoát phạm vi sương máu.
Chớ nói chi là ứng phó "Quái vật" trốn ở trong sương máu đánh lén tu sĩ.
Mắt nhìn thế cục càng ngày càng nghiêm trọng, Ngọc Cẩn chân nhân nhìn mặt đất sụp đổ dưới chân và sương máu từ trong khe nứt trên mặt đất tuôn ra, mắt hơi tối, đưa ra quyết định cực kỳ lớn gan. Ngoại trừ Chiêu Dung quận chúa, mấy vãn bối khác vẫn chưa ý thức được có ý gì.
"Hàm Ngư sư tỷ tự đi qua đi, để tỷ phân tâm chăm sóc mấy người bọn đệ quá bó tay bó chân."
"Đệ biết đệ đang nói cái gì chứ?"
Không có mấy người vướng víu, quả thực cô có thể bằng tốc độ nhanh nhất đi trung tâm bộ phận màu đỏ, nhưng Ngọc Cẩn chân nhân không bảo hộ được mấy người này sẽ như thế nào? Kết cục sau cùng là vào "Sảnh phục sinh của bí cảnh", lại bị phun ra từ "Ao máu Địa Ngục ", có lẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở đây.
Vị huynh đài này không hổ là kẻ tàn nhẫn có thể nhấc kiếm trảm tơ tình trong tiểu thuyết nguyên tác.
Hung ác đến mức ngay cả mạng mình cũng có thể bỏ.
Ngọc Cẩn chân nhân nghĩ rất rõ ràng.
"Đệ biết, nhưng đệ sẽ hết sức bảo vệ cẩn thận mấy người bọn nó."
Thiếu niên Thích Thủy và Vân Xung lúc này mới muộn màng kịp phản ứng, sắc mặt hơi trắng bệch.
Chiêu Dung quận chúa thì mất khống chế hô to.
"Hai người điên rồi? Hai người căn bản không biết 'Địa Ngục' là nơi nào..."
Thật coi "Địa Ngục" là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?
Bọn họ thế mà còn chuẩn bị để ba thiếu niên choai choai đi một vòng?
Có tin có đi không có về hay không?
Chiêu Dung quận chúa phản đối vô hiệu.
Bùi Diệp chỉ để lại một câu ——
"Được, chậm nhất một chung trà, tỷ đi đón mọi người."
Chiêu Dung quận chúa: "..."
Thật xem "Địa Ngục" như địa bàn nhà mình mà.
Trước khi Bùi Diệp rời đi để lại mấy người giấy nhỏ, người giấy nhỏ không cách nào bảo vệ bọn họ chu toàn, nhưng có thể hạ thấp trải nghiệm tiêu cực của bọn họ ở địa ngục xuống mức thấp nhất. Bùi Diệp rời đi không lâu, vòng độc thứ mười bắt đầu bộc phát, sương máu đập vào mặt càng hùng hổ hơn.
Ngọc Cẩn chân nhân mặt không đổi sắc.
"Các con có nguyện tin tưởng ta một lần?"
Phượng Tố Ngôn chuẩn bị tâm lý xấu nhất, cắn răng nói: "Đương nhiên đồ nhi tín nhiệm sư tôn."
Hai người Thích Thủy cũng nói: "Nghe sư thúc phân phó.
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Đi thôi, đi xem cái gọi là 'Địa Ngục' một chút."
Lúc mấy người được đưa về "Điểm phục sinh bí cảnh", Bùi Diệp cũng đột phá vô số trở ngại đuổi tới mục đích.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến con ngươi cô siết chặt.
Phần màu đỏ hoạt động mạnh nhất và dày đặc, bất kể trời hay đất, tất cả đều bị ăn mòn bởi vật chất màu đỏ tươi, và với tốc độ cực nhanh mở rộng ra ngoài. Đợi màu đỏ tươi rút đi, để lại một mảnh hố đen, khẽ nhìn, hình như có gì đó đang nhúc nhích...
"Chắc là nơi này!"
Nói rồi, Bùi Diệp lấy ra hộp Thẩm Hồng cho, lại dùng biện pháp chàng bảo mở hộp ra.
Một giây sau ——
Đồ vật trong hộp bay ra.
Bùi Diệp: "? ? ? ?"
Đây là thứ gì thế? ? ?
Cùng thời khắc đó cũng có người có ý nghĩ tương tự.
Cái này còn phải nói từ lúc mấy người Ngọc Cẩn chân nhân bị ao máu địa ngục phun ra.
"Đậu lại trở về!"
Chiêu Dung quận chúa phẫn hận nện đất, biểu lộ như muốn sụp đổ.
Mấy tiểu bối Phượng Tố Ngôn cũng che ngực, ho khan đứng lên bên bờ ao máu.
"Nơi này là đâu..."
Bọn họ vốn cho rằng sẽ gặp cục diện tồi tệ hơn, ai ngờ ao máu cũng chỉ trông đáng sợ, trên thực tế cũng không có nguy hiểm gì.
Chiêu Dung quận chúa vô thức hồi đáp: "Ngươi ngốc à, nơi này là ao máu Địa Ngục đó!"
Ao máu Địa Ngục? ? ?
Đây chính là ao máu Địa Ngục siêu cấp đáng sợ trong trí nhớ Chiêu Dung quận chúa?
Ngoại trừ ao máu và dung nham núi lửa không ngừng phun trào cuồn cuộn, hình như cũng không có gì đáng sợ.
Phóng tầm mắt nhìn quanh cũng không có một ai...
Chờ đã ——
Có người!
Ánh mắt Ngọc Cẩn chân nhân trầm lắng nhìn bóng người quen đứng lơ lửng trên không phía trên ao máu, có vẻ đang chủ trì pháp trận.
Y không do dự và thăm dò mảy may, trực tiếp mở miệng hô vạch trần thân phận của người kia.
"Chưởng môn sư huynh, huynh có thể giải thích một chút, tại sao huynh lại ở chỗ này chứ?"
Chưởng môn chân nhân: "..."
Đù, tại sao Ngọc Cẩn sư đệ lại ở đây! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro