Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 695: Trùng hợp?

 "Chậc chậc, vở kịch chó cắn chó này thật đặc sắc."

Phượng Tố Ngôn nhìn bộ dáng hai thiếu nữ chật vật đấu mắt với nhau, nội tâm âm thầm sảng khoái.

Hai người này đặt ở kiếp trước cô đều là học sinh trung học hoặc học sinh cấp ba, nhưng ở thế giới này, hai tay của bọn họ đã sớm dính máu của người khác, lòng dạ còn nhiều rỗ hơn tổ ong vò vẽ. Đặc biệt là Phượng Tố Ngữ, tuổi còn nhỏ đã nghe mẫu thân của ả tẩy não, từ đầu đến cuối cho rằng "Dung mạo và dáng người của phụ nữ mới là vũ khí mạnh mẽ nhất", mà ả trời sinh cao quý, nhất định trở thành người phụ nữ người trên người, chinh phục người đàn ông có quyền thế nhất.

Chiêu Dung quận chúa thì sao?

Từ nhỏ ngậm thìa vàng sinh ra, bị dung túng cưng chiều đến ngang ngược tùy hứng.

Hai thiếu nữ đều không thể dùng tiêu chuẩn kiếp trước cân nhắc.

Bởi vậy, Phượng Tố Ngôn cười trên nỗi đau của người khác cũng không có chút gánh nặng trong lòng.

Cùng lúc đó, Chiêu Dung quận chúa và Phượng Tố Ngữ tranh chấp cũng tiết lộ thêm nhiều ẩn tình.

"Cái gì mà chỉ đẩy ta đi ra? Đừng nói như bản thân vô tội lắm!" Chiêu Dung quận chúa nói, trong đầu lại hiện lên từng mảnh vỡ ký ức mảnh rải rác, nội dung ký ức làm cho lửa giận vừa mới hạ xuống lại tăng vọt, cô ta cắn răng nhìn Phượng Tố Ngữ chật vật, tay cầm cán quạt dùng sức đến mức trắng bệch mà không hay, "Ngươi biết rất rõ ràng, bí cảnh này không thể chết! Nhưng ngươi vẫn cố ý đẩy ta ra, bởi vì ngươi chắc chắn ta không có cách nào sống sót ra khỏi bí cảnh, càng không cần lo lắng ta tỉnh lại từ Sảnh phục sinh tìm ngươi tính sổ. Đủ ác độc!"

Đuôi lông mày Bùi Diệp giương lên.

Há thông suốt rồi, lượng tin tức trong câu nói này to lớn.

"Cô ta từ đâu biết tin tức này?"

Chiêu Dung quận chúa nói: "Một tấm bia đá, chữ bằng máu trên tấm bia đá viết như thế..."

Một trăm tu sĩ bị chia làm hai mươi tổ, năm người một tổ, Chiêu Dung quận chúa và vài hầu cận một tổ, Phượng Tố Ngữ không có trà trộn vào được, mà là bị phân đến một tổ khác, trong tổ trừ một người ái mộ ả, ba người còn lại đều là tán tu xa lạ, tâm tư năm người khác nhau.

Phượng Tố Ngữ và bọn họ hạ cánh ở cùng một vị trí.

Ngày thường ả và Chiêu Dung quận chúa thân thiết, giao tình sâu, loại "Thân" và "Giao tình" này trong mắt Phượng Tố Ngôn chính là "Quỳ liếm" —— Phượng Tố Ngữ liếm Chiêu Dung quận chúa đúng chỗ, Chiêu Dung quận chúa cũng vui vẻ giúp ả, xem ả là "Người một nhà" —— khi Phượng Tố Ngữ tới nói muốn ôm đùi, xin giúp đỡ ả, Chiêu Dung quận chúa cũng không keo kiệt che chở, cho phép ả tới, nhưng phải đưa đầu doanh trạng trước.

Đầu doanh trạng chính là người ái mộ Phượng Tố Ngữ và ba tu sĩ khác trong đội ngũ.

Phượng Tố Ngữ không nói hai lời đáp ứng.

Chiêu Dung quận chúa phục kích thành công, nhưng trong lúc đánh nhau vô tình xông vào một không gian kỳ quái.

Nói là không gian, thật ra chính là một khe núi hơn một ngàn mét vuông tối như mực, dưới khe núi có một cánh cửa, một tấm bia đá.

Trên tấm bia đá khắc chữ không biết là ai dùng máu viết.

Bùi Diệp hỏi: "Trên tấm bia viết cái gì?"

Chiêu Dung quận chúa không nhớ rõ cả câu nói, nhưng nhớ ý đại khái.

"Tấm bia đá kia viết là bí cảnh tuyệt đối không thể có thương vong, bởi vì Sảnh phục sinh của bí cảnh đã bị 'Tội nhân' chiếm cứ." Chiêu Dung quận chúa nói đến đây, sắc mặt trắng bệch đến không có chút máu, "Hình như ta —— chính là như thế... Đúng, chính là như vậy..."

Mặt cô ta trắng bệch tự lẩm bẩm, đáy mắt là lưu lại vẻ sợ hãi chưa lui.

Chiêu Dung quận chúa không phải là chưa từng tỉnh lại từ Sảnh phục sinh, trải nghiệm trước kia đều là bị đồ vật ấm áp như nước chảy bao bọc, thương thế nặng hơn nữa cũng có thể trong khoảnh khắc chuyển biến tốt đẹp. Loại cảm giác ấm áp này làm cô ta lưu luyến, phảng phất nằm ở cái tổ nhỏ thoải mái dễ chịu nhất lười biếng.

Lần đó hoàn toàn không giống.

Lạnh lẽo tà ác, cảm giác nguy cơ từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.

Cô ta mở to mắt liền bị "Tội nhân" khác chặt thành ngàn vạn mảnh, không đợi đau đớn hoàn toàn biến mất, cô ta liền phục sinh từ ao máu của "Địa ngục" bị nước máu như nham thạch nóng chảy phun ra. Chiêu Dung quận chúa hoàn toàn không có biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy từng "Tội nhân" mặc huyết y bò ra từ trong ao máu, động tác của bọn họ chết lặng cứng ngắc, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại giống như là mãnh thú đói khát nhìn thấy con mồi.

Chiêu Dung quận chúa cố gắng muốn chạy trốn, nhưng mấy trăm lần liền chưa chạy được bao xa đã bị "Tội nhân" mặc huyết y chen chúc xông lên, xé nát.

Khi cô ta tiếp xúc với huyết y trên người "Tội nhân", cô ta cảm giác được cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng đám "Tội nhân".

Bọn họ đang ghen tỵ!

Ghen ghét Chiêu Dung quận chúa vẫn tự do.

Lặp lại tử vong, lặp lại tra tấn, lặp lại tuyệt vọng...

"Địa Ngục" căn bản không có khái niệm thời gian, Chiêu Dung quận chúa không đếm được mình đến tột cùng đã chết bao nhiêu lần, từ huyết trì bò ra bao nhiêu lần. Nhiều lần, trong lòng tuyệt vọng, thậm chí vượt qua nỗi đau khổ khi cô ta bị cưỡng ép lột da người ——

Mấy người Phượng Tố Ngôn nghe xong đều im lặng.

Cho dù là Phượng Tố Ngôn cũng không nhịn được sinh ra một chút xíu thương hại.

Bùi Diệp hỏi: "Ngoại trừ bia đá, còn có cái gì?"

Chiêu Dung quận chúa nói: "Còn có đồ vật bị phong ấn phía sau cửa. Bất luận là ai, tuyệt đối không thể mở cánh cửa đó ra."

Bùi Diệp không cần hỏi cũng biết bọn người Chiêu Dung quận chúa và Phượng Tố Ngữ khẳng định hoặc chủ động hoặc vô tình mở cửa sau bia đá.

Dù sao, trên đời này luôn có đứa không tin ma quỷ, không nghe khuyên bảo vẫn thích tìm đường chết.

"Phía sau cửa phong ấn cái gì?"

Chiêu Dung quận chúa run rẩy một chút, dường như nhớ tới một ít ký ức đáng sợ.

"Ta, ta nhớ không rõ lắm..."

Cánh cửa kia mở ra, sau đó là một trận hỗn loạn thét chói tai và chửi mắng...

Sau đó có vẻ an toàn...

Nhưng chẳng biết tại sao, Phượng Tố Ngữ đột nhiên quát to một tiếng, đẩy mạnh vai cô ta một cái, đẩy cô ta trở về khe núi.

Chiêu Dung quận chúa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt của mình bị thứ gì đó lột...

Cuối cùng mất đi ý thức, tỉnh lại liền xuất hiện tại Sảnh phục sinh của bí cảnh bị "Tội nhân" chiếm lĩnh.

Bùi Diệp không có ép cô ta suy nghĩ, mà là đưa mắt nhìn sang Phượng Tố Ngữ.

"Cô ta không nhớ rõ cũng là chuyện có thể hiểu, còn ngươi? Dù sao ngươi cũng nên nhớ cái gì đó nhỉ?"

Phượng Tố Ngữ mím chặt đôi môi không chịu nói.

Ả biết một khi mình nói thật, mạng nhỏ khó giữ được.

Dù cho Hàm Ngư chân nhân không giết mình, thứ muội Phượng Tố Ngôn vẫn luôn ghen tị với Chiêu Dung quận chúa trước mắt như hổ rình mồi thì sao?

Bùi Diệp nói: "Ngươi có thể không nói thật, ngươi cũng có thể không mở miệng..."

Phượng Tố Ngữ rụt cổ một cái.

Nhìn qua đôi mắt điềm đạm trong trẻo của Bùi Diệp, môi anh đào khẽ run...

Khi tính mạng bị uy hiếp, cô theo bản năng coi Bùi Diệp là người có thể dùng sắc đẹp dao động.

Nhưng Bùi Diệp dửng dưng.

Cô là một người phụ nữ chớ bàn tình cảm.

"Ngươi không nói, ta cũng có biện pháp biết nội dung ta muốn biết."

Lúc này, Ngọc Cẩn chân nhân vẫn luôn im lặng không lên tiếng hỏi một vấn đề.

"Trên bia đá có manh mối thân phận của người viết chữ máu hay không?"

Bùi Diệp quay đầu, đoán được Ngọc Cẩn chân nhân muốn nói cái gì.

Có thể để lại chữ bằng máu nhắc nhở người đi sau cẩn thận, không thể nào là tu sĩ phổ thông, cũng không thể nào là "Tội nhân" đơn thuần —— rất có thể là tu sĩ xông ra "Địa Ngục" —— Hiện tại đã biết ứng cử viên, chỉ có Chưởng môn chân nhân có vẻ đã từng đi "Địa Ngục" nhưng xông ra được.

Nhưng bí cảnh năm đó Ngọc Cẩn chân nhân và Chưởng môn chân nhân thăm dò cũng không phải bí cảnh Lật Sơn mà...

Trừ phi những bí cảnh này có con đường liên thông, hoặc là "Địa Ngục" là tương thông...

Nhưng ——

Trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhfd