Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 685: Bo an toàn (Cuối)

 Phượng Tố Ngôn vẫn chưa biết thú vui ác nhất thời tái phát của mình đã khiến mình và Vân Xung cùng lên sổ đen của Bùi Diệp.

Nguy cơ tương lai tạm thời không có sức lực để quản, nhưng nguy cơ hiện tại lại là lửa sém lông mày.

Cái này còn phải nói từ thanh chủy thủ của cô suýt nữa đâm xuyên qua tiểu mỹ nhân nào đó.

Cái rắm ——

Chỉ bằng gương mặt xinh đẹp lại cực kỳ đáng ghét đó, cô mới không thèm nói "Tiểu mỹ nhân".

Ngược lại là thiếu niên Vân Xung ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra thân phận của người này.

"Chiêu Dung quận chúa, tại sao muội lại ở chỗ này?"

Đúng vậy, người lén lút nhìn chằm chằm hai người, bị Phượng Tố Ngôn bắt quả tang chính là "Quận chúa điêu ngoa", Chiêu Dung quận chúa nước Hoa Chi. Có điều lúc này ngoại hình của cô ta chật vật, quần áo tả tơi không nói, toàn thân bẩn thỉu như là lăn mấy trăm vòng trên mặt đất, da thịt lộ bên ngoài xiêm y dính đầy máu, mái tóc lộn xộn dơ bẩn, giữa hai hàng mày không thấy lệ khí kiêu ngạo như ban đầu, ngược lại có vài phần điềm đạm đáng thương.

Thế nhưng Phượng Tố Ngôn không vì vậy nhún nhường, rút trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng Chiêu Dung quận chúa ngã ngồi xuống đất.

"Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút sức, ngươi lại dám chủ động đụng họng súng?"

Gút mắc thi đấu lôi đài còn chưa thanh toán đâu.

Nơi này phong bế u tĩnh còn không ai quấy rầy, chính là nơi tốt để giết người vứt xác, hủy thi diệt tích.

Trong đầu Phượng Tố Ngôn lướt qua mấy phần kịch bản tử vong cô đo ni đóng giày cho "Quận chúa điêu ngoa", nghĩ ngợi bắt đầu từ đâu trước.

Còn chưa ra tay liền bị thiếu niên Vân Xung bên cạnh ngăn cản.

"Tố Ngôn sư muội, tỉnh táo chút, đừng xúc động!"

Phượng Tố Ngôn nhíu mày.

"Huynh muốn ngăn cản muội?"

Vân Xung cũng không phải không biết "Quận chúa điêu ngoa" từng làm gì mình, thế mà còn ngăn cô báo thù?

Những người khác có hệ thống thiên phú không sợ chết, cùng lắm thì tỉnh lại ở "Sảnh phục sinh" lại là một hảo hán, nhưng cô chỉ có một cái mạng!

Nếu như thi đấu lôi đài Hàm Ngư sư thúc không có ra tay giúp hoặc là thực lực cô không đủ, một cái mạng duy nhất đã bàn giao trên lôi đài.

Vân Xung không có chú ý ánh mắt lạnh như băng của Phượng Tố Ngôn, mà là ánh mắt rơi vào "Chiêu Dung quận chúa" trốn ở phía sau nham thạch cách đó không xa, giống như bị kinh hách thật lớn, cậu nói: "Huynh hiểu rõ tính cách Chiêu Dung quận chúa hơn muội, muội ấy không có can đảm nhảy xuống hải đảo."

Lúc cậu rơi xuống hải đảo cũng chú ý tới bầu trời.

Người hạ cánh gần hải đảo, chỉ có năm người sư môn bọn họ.

"Có lẽ mảnh không gian này nối liền địa phương khác ở bí cảnh Lật Sơn."

Dù sao cũng là thế giới không khoa học, ai nói tiến vào không gian thần bí này chỉ có một con đường?

"Quận chúa điêu ngoa" xuất hiện ở đây ngoài dự kiến của cô, nhưng cũng hợp tình hợp lý,

Lo lắng người là giả?

Không cần!

"Mặc kệ cô ta là thật hay giả, dựa theo quy củ bí cảnh Lật Sơn, chúng ta đều phải giết chết cô ta, hiểu không?"

Quy tắc trò chơi chính là như thế.

Không thì còn chơi cái rắm "Tuyệt địa cầu sinh" gì nữa.

Ai sống đến cuối cùng người đó có thể ăn gà.

Đối với người ngoài đội ngũ đều là kẻ địch vừa đối mặt liền đánh cho ngươi chết ta sống.

Trước mắt "Chiêu Dung quận chúa" là thật hay giả cũng không quan trọng.

Thiếu niên Vân Xung buông tay ngăn cản, Phượng Tố Ngôn quả quyết tiến công hướng "Chiêu Dung quận chúa", thậm chí cô có thể tưởng tượng ra mũi kiếm mở động mạch cổ yếu ớt của "Chiêu Dung quận chúa". Thế nhưng không như mong muốn, "Chiêu Dung quận chúa" bị pháp khí dao găm giam cầm tại chỗ không cách nào trốn thoát thấy cô động sát tâm, biểu tình lúc trước mê mang bối rối biến thành âm lãnh và hung lệ, trong miệng bật tiếng gầm nhẹ giống như dã thú.

Cô ta cố gắng dùng tiếng gầm nhẹ như vậy dọa Phượng Tố Ngôn lui bước.

Phượng Tố Ngôn dĩ nhiên không có bị hù, nhưng quả thật cô bị những vật khác hù dọa.

Chất lỏng trong vũng nước máu sôi trào mà không hề có điềm báo trước, mặt đất rung động kịch liệt...

Sự thay đổi đột ngột này làm cho Phượng Tố Ngôn kéo vang còi báo động trong lòng.

Thậm chí cô không để ý tới thu hoạch đầu "Chiêu Dung quận chúa", lui nhanh về sau túm Vân Xung chạy về hướng ngược lại.

"Sao vậy?"

Phượng Tố Ngôn nói: "Không biết, nhưng cứ trốn đi!"

Theo kinh nghiệm sống trong mưa bom bão đạn nhiều năm, rảnh rỗi đọc tiểu thuyết và kinh nghiệm từng chơi trò chơi mách bảo cô, gặp phải biến động không rõ, cứ bỏ chạy đi. Ngây ngốc ở tại chỗ, không phải ngốc nghếch, ngốc bạch ngọt thì là đại lão có thực lực cứng đối cứng.

Thiếu niên Vân Xung vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Thoáng nhìn "Chiêu Dung quận chúa" vẫn bị thuật pháp trong chủy thủ giam cầm tại chỗ.

Dường như cô ta rất sợ những vật kia, biểu lộ hoảng sợ giãy dụa, trong cổ phát ra tiếng thở thô bối rối.

Lúc này, quái vật huyết sắc từ vũng nước máu bò ra khiến người ta sởn tóc gáy, tiếng gào thét của quái vật có chút tương tự với "Chiêu Dung quận chúa". Nhưng quái vật như dã thú cuồng bạo thỏa thích phát tiết, giống như là đang cảnh cáo kẻ xông vào xâm lược lãnh địa mình, thị uy đe dọa chiếm đa số, mà người sau gào thét mang theo một chút xíu thê lương khó tả, sợ hãi lẫn tuyệt vọng, phảng phất đang cầu cứu bọn họ ——

"Huynh đang làm gì vậy! ! !"

Thiếu niên Vân Xung lấy lại tinh thần, bên tai truyền đến tiếng nổi giận của Phượng Tố Ngôn.

Trong tay cậu còn bấm pháp quyết chưa thu hồi.

Pháp kiếm của cậu xuyên thủng giam cầm của chủy thủ, "Chiêu Dung quận chúa" lấy lại tự do gần như là lộn nhào chạy về phía bọn họ. Mà sau lưng cô ta, vô số quái vật máu theo đuổi không bỏ, càng tụ càng nhiều, tình cảnh này thậm chí khiến Phượng Tố Ngôn nhớ tới Zombie đã từng xem trên phim. Lít nha lít nhít đầu người hội tụ thành một mảnh biển đen, trong miệng gào thét đuổi theo người sống sót...

Thiếu niên Vân Xung nhất thời không trả lời được.

Nhưng cậu vô thức cứ làm vậy, hoàn toàn là hành vi bản năng.

Phượng Tố Ngôn âm thầm cắn răng lại không cách nào vứt bỏ người.

"Đó là đối thủ đáng chết!"

Dù sao Vân Xung vẫn là thiếu niên lang non nớt, sinh ra cảm xúc mềm lòng đối với địch nhân là bình thường, nhưng cô vẫn tức giận muốn bùng nổ.

Vân Xung nói: "Cô ta không phải 'Chiêu Dung quận chúa' ."

Một tiếng gào thét thê lương tuyệt vọng cuối cùng khiến Vân Xung động lòng, vô thức đi cứu.

Phượng Tố Ngôn mắng một tiếng "Má", thừa dịp quái vật máu còn chưa hoàn toàn vây quanh bọn họ, vung ra một roi hướng về phía "Chiêu Dung quận chúa".

"Chiêu Dung quận chúa" không bỏ qua cơ hội này, gắt gao bắt lấy đuôi roi.

Phượng Tố Ngôn hô lớn về phía Vân Xung: "Ngự kiếm lên không!"

Hai cái đùi chạy đâu qua được những thứ giống Zombie này.

May mắn cái tên Vân Xung này còn có điểm dùng được, cậu biết ngự kiếm.

Dù là chưa thi bằng lái phi hành, thuộc về phi hành không bằng, nhưng bí cảnh Lật Sơn sẽ không có người đến tra.

Cái này giống như chơi game "Tuyệt địa cầu sinh" sẽ không có người bắt giữ người chơi vì không giấy phép mà nhảy dù cầm súng.

May mắn, Vân Xung lúc này không có bị tuột xích.

Tình huống tương tự, không chỉ bên Phượng Tố Ngôn, ba người Bùi Diệp cũng đụng phải.

"Hàm Ngư sư thúc, dọc theo đường đi chúng ta đâu có nhặt sạch rương báu, tại sao lại tới —— "

Quy mô quái vật huyết sắc so với trước lớn hơn nhiều.

Lúc trước chỉ là một khu vực nhỏ, hiện tại hình như là toàn bộ bản đồ.

"Cái này không liên quan gì đến rương báu..."

Vẻ mặt Bùi Diệp nghiêm túc nhặt một tờ giấy trống rỗng xuất hiện.

Trên đó viết ba chữ 【 Lần đầu tiên 】.

"Là vùng an toàn..."

Vốn cho rằng vận khí tốt, vật tư nhiều giống như là trò chơi cho không, "Vùng an toàn" cũng có thể ở dưới chân.

Hiện tại nhìn lên, có vẻ là cô suy nghĩ nhiều.

Cmn là vùng an toàn trên không!

Thảm nhất chính là ——

Bọn họ bị nhốt trong không gian này ngay cả vùng an toàn phương hướng nào cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhfd