Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: 684: Bo an toàn (Giữa)

 Cùng lúc đó, hai người Phượng Tố Ngôn bị ba người Bùi Diệp nhớ nhung thật đúng là không có việc gì.

Không chỉ có không có chuyện, rơi xuống không bao lâu liền tiến vào kho gạo vật tư phong phú.

Xung quanh không có kẻ địch cũng không có chướng ngại, chỉ có các loại hòm báu.

Thăm dò quan hệ giữa màu sắc và đẳng cấp vật tư của rương báu, Phượng Tố Ngôn liền chỉ huy Vân Xung chỉ đi nhặt hòm báu năm sao SR và sáu sao SSR.

"Tố Ngôn sư muội, chúng ta thật sự không để ý tới những hòm báu màu lam kia?"

Cậu đáng tiếc nhìn những hòm báu bốn sao cấp R tản ra ánh xanh yếu ớt.

Những vật phẩm bên trong rương đều là bốn sao cấp R, bỏ lỡ một hòm báu cũng giống như vứt bỏ mấy món bảo bối bốn sao cấp R vậy.

Đặt tại nước Hoa Chi, một món pháp khí bốn sao cấp R cũng có thể rao bán giá không thấp ở chợ đen.

Dù thiếu niên Vân Xung là Thái tử nước Hoa Chi, cũng không có đãi ngộ như tùy tiện ném pháp khí phù chú bốn sao cấp R chơi.

Phượng Tố Ngôn quả quyết nói: "Đúng, thời gian cấp bách, không cần để ý những thùng rác ấy."

Nào có thời gian đi la liếm hòm báu rác rưởi?

Túi càn khôn của hai người thể tích cũng có hạn, không gian quý giá, dĩ nhiên phải đặt vật tư chất lượng cao hơn trong không gian hữu hạn. Có lẽ do vận khí bùng nổ, hai người đột nhập vào một không gian thần bí, chất lượng rương báu trong không gian cao hơn rừng rậm hải đảo nhiều. Phượng Tố Ngôn dùng tố chất tâm lý cường đại áp đảo để Vân Xung đi theo cô hành động, hai người vừa thu thập bảo rương vừa tìm biện pháp rời khỏi không gian thần bí.

Hai canh giờ sau ——

Hai người Vân Xung đã là lấy súng bắn chim đổi đại pháo, Phượng Tố Ngôn vốn đã được Ngọc Cẩn chân nhân trang bị vũ trang một đợt giờ eo quấn vài pháp khí tản ra đủ loại ánh sáng, đầu đội mũ ngọc, người khoác y phục rực rỡ, chân mang giày vẽ đầy bùa văn, hai cánh tay mang đầy đủ các loại vòng ngọc, cổ đeo bốn năm dây chuyền bằng bạc, bằng ngọc bằng vàng, lỗ tai đeo khuyên tai, không có chỗ trống đeo kẹp tai, mái tóc cài trâm châu ngọc...

Tóm lại, toàn thân trên dưới chỗ có thể mang pháp khí đều phủ lên.

Những pháp khí này có phòng ngự, có công kích, có cả công lẫn thủ, có thừa cơ đánh lén...

Treo trên thân, túi Càn Khôn bên hông còn nhồi đầy thu hoạch. Nhìn từ xa, cực giống cây thông Noel loè loẹt. Vân Xung cũng từ lúc mới đầu đau lòng hòm báu bốn sao cấp R, đến về sau bắt bẻ pháp khí năm sao SR có danh không có thực, đào thải mấy món đồ chơi tương đối gân gà.

"Tố Ngôn sư muội, chúng ta có lẽ đã đi về chỗ cũ. Muội nhìn đi, nơi này là trước đó huynh đánh dấu..."

Vân Xung đang muốn lấy pháp kiếm ra khắc dấu lên tảng đá lại phát hiện phía trên đã có đường vân quen mắt, là Phượng Tố Ngôn vẽ "Mũi tên", mũi tên này là bọn họ vì không lạc đường khắc phương hướng đi về phía trước. Không ngờ lượn một vòng, hình như về lại chỗ cũ.

Phượng Tố Ngôn ngóng nhìn bầu trời, đông tây màn trời treo mặt trăng mặt trời màu đỏ quỷ dị.

Hai vòng nhật nguyệt này từ khi bọn họ xâm nhập vào không gian thần bí đến giờ chưa từng thay đổi, hoàn cảnh chung quanh cũng cho cô một loại cảm giác kỳ lạ, thậm chí còn để cô sinh ra ảo giác —— bọn họ xâm nhập vào một thùng giấy bịt kín, cái gọi là "Màn trời" chỉ là hình vẽ ở trên không.

Lúc này, Vân Xung đưa ra đề nghị.

"... Tìm một vòng cũng không tìm được lối ra, không bằng đợi tại chỗ chờ sư tôn và Ngọc Cẩn sư thúc?"

Tuy rằng bọn họ vẫn chưa gặp nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là nơi này không có nguy hiểm.

Một khi gặp đối thủ thực lực mạnh hơn một chút, hai người có thể sẽ bị đưa về "Sảnh phục sinh của bí cảnh", chiến lợi phẩm vất vả sưu tầm cũng sẽ trở thành vật trong túi người khác. Chi bằng cẩn thận một chút chờ tại chỗ, tin tưởng hai vị sư thúc nhất định sẽ tới tìm bọn họ.

Phượng Tố Ngôn cưỡng ép đè xuống bất an và xao động trong lòng.

Cô gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, vừa lúc sửa sang một chút."

Sắp xếp chiến lợi phẩm là một chuyện sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, dù Vân Xung là Thái tử cao quý nước Hoa Chi cũng không ngoại lệ —— khi cậu nhìn ngọn núi nhỏ chất pháp khí, pháp y, linh thạch, bí tịch còn có hòm báu chưa kịp mở ra trước mặt, tâm tình cũng phấn chấn hơn mấy độ.

Sửa sang lấy sửa sang để, Phượng Tố Ngôn phát hiện một vấn đề nhỏ.

"Vân Xung sư huynh."

"Sao?"

Thiếu niên Vân Xung phân loại linh thạch dựa theo phẩm cấp lớn nhỏ, chín cái thành một hàng, đặt ở dưới đáy hòm báu, xếp chồng chất chỉnh tề, sách kỹ năng sắp xếp dựa theo màu sắc, kích cỡ lớn nhỏ, độ dày thư tịch, pháp khí thì căn cứ công dụng, hình dạng, lớn nhỏ để chỉnh lý...

"Huynh có phải có chứng OCD hay không?"

Vân Xung khó hiểu nói: "Chứng OCD là cái gì?"

Phượng Tố Ngôn lẳng lặng nhìn Vân Xung nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, yên lặng nuốt lời muốn nói về bụng.

"... Không có gì..."

Tuyệt đối là có chứng OCD!

Nói chứ ——

Phượng Tố Ngôn hoài nghi Hàm Ngư sư thúc cũng có chứng OCD.

Cụ thể thể hiện ở trên thân người vải nhỏ do Hàm Ngư sư thúc dẫn dắt, lúc trước người vải nhỏ tự lực cánh sinh, có mấy người vải nhỏ khéo tay thêu đóa hoa cho đồng bọn nhỏ. Hàm Ngư sư thúc lúc ấy không nói gì, nhưng qua hai ngày, Hàm Ngư sư thúc vừa giám sát người vải nhỏ rèn luyện bọn họ, vừa nhàn rỗi nhàm chán thêu hoa cho mấy người vải nhỏ khác tại cùng một vị trí, ngay cả đường may cũng thống nhất.

Phượng Tố Ngôn nhất thời không biết nên phỉ nhổ sư thúc rảnh đến nhức cả trứng, hay là phỉ nhổ chứng OCD gian đoạn cuối của cô. Cũng may mắn Vân Xung có chứng OCD, sắp xếp đồ vật chỉnh tề, không lãng phí một chút dung lượng túi Càn Khôn, hai người rốt cuộc thoát khỏi tạo hình cây thông Noel.

Còn chưa chờ cô thở phào, nhạy cảm phát giác được có người trong bóng tối nhìn mình chằm chằm.

Tầm mắt xa lạ kia làm tuyến cảnh giác của cô nháy mắt online.

Cô khẽ đảo cổ tay, tiện tay cầm một con dao găm, rót linh lực vào ném mạnh ra ngoài.

"Ai ở nơi đó! Cút ra đây!"

Không nhìn lầm, cô có thể sử dụng linh lực.

Nhưng chỉ giới hạn trong bí cảnh Lật Sơn.

Cũng không biết "Bí cảnh Lật Sơn" làm thế nào, cưỡng ép kéo tất cả mọi người đến cùng đẳng cấp bắt đầu, ngay cả đại lão như Ngọc Cẩn chân nhân cũng bị tạm thời khóa cấp, dù bị hạn chế bản lĩnh, nhưng không phải tất cả mọi người đều ăn thiệt thòi —— ví như Phượng Tố Ngôn, cô chiếm lời nha.

Tất cả mọi người bị kéo đến cùng đẳng cấp bắt đầu, mang ý nghĩa trước kia cô bị phế hệ thống thiên phú cũng giống những người khác, có thể hấp thu linh khí trong linh thạch, rèn luyện linh lực, không tính là hoàn toàn làm vật trở ngại. Một số phương diện thậm chí còn mạnh hơn Vân Xung từ nhỏ sống an nhàn sung sướng một chút.

Cùng lúc đó, ba người Bùi Diệp cũng phát hiện dấu vết hai người Phượng Tố Ngôn lưu lại trên nham thạch.

Chỉ là cái hình thù này...

Hmmm ——

"Hai tiểu bối ngày thường luyện tập vẫn chưa đủ nhiều mà."

Bùi Diệp nhìn chằm chằm hình vẽ trên nham thạch, sâu xa nói một câu, thiếu niên Thích Thủy ở bên cạnh nghe mà nổi da gà.

Cậu thò đầu ra nhìn thoáng qua, cố biện hộ thay hai đứa bé tìm đường chết.

"Hàm Ngư sư thúc... Sư đệ sư muội cũng..."

Bùi Diệp đưa tay ngăn cậu ta lại.

"Ta biết đây tuyệt đối là chủ ý của sư muội con!"

Hình vẽ trên nham thạch có ba bộ phận, rõ ràng đại biểu ba người.

Một con cá thật đơn giản, đại biểu "Hàm Ngư chân nhân".

Bên cạnh có một viên giống ngọc bội, hẳn là đại biểu "Ngọc Cẩn chân nhân".

Dựa theo cái quy luật này, cái thứ ba hẳn là đại biểu bản thân.

Nhưng ——

Thiếu niên Thích Thủy nhìn hình vẽ hẳn là đại biểu cho mình lâm vào trầm tư.

Ai có thể nói cho cậu biết đây là ý gì?

Coca Cola? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhfd