Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 681: Hải Đảo (Giữa)

 Ba người nhìn về cùng một chỗ.

"Hàm Ngư sư tỷ, pháp khí Thẩm Hồng cho vang lên."

"Pháp khí" Ngọc Cẩn chân nhân nói chính là "Điện thoại" Thẩm Hồng cho.

Bùi Diệp lấy ra smartphone phiên bản tu chân ấy, mở APP giống Rađa.

Theo "Rađa" biểu hiện, chỗ phụ cận ba người bọn họ chính là một khu vực đỏ lục hỗn hợp.

Phần màu đỏ giống như sống, đang từng chút một nuốt chửng phần màu xanh lá cây với đà rất chậm nhưng ổn định.

Thấy cảnh này, Bùi Diệp nhíu mày.

Ngọc Cẩn chân nhân hỏi cô: "Hàm Ngư sư tỷ phát hiện có gì đó không đúng sao?"

Bùi Diệp nhìn lướt qua tán cây rậm rạp che khuất bầu trời trên đỉnh đầu, nói: "Không có, hết thảy bình thường."

Ngọc Cẩn chân nhân nghiêm túc nói: "Đệ cũng vậy, từ lúc tiến vào bí cảnh liền không có phát hiện bất cứ dị thường nào —— Bí cảnh Lật Sơn linh khí dư dả, không có dấu hiệu khô kiệt, không gian bí cảnh rất ổn định, không có dấu hiệu bất ổn sụp đổ —— thực sự không biết nó có thể xảy ra vấn đề gì. Thẩm Hồng cũng không nói rõ ràng, mập mờ đưa đẩy, không biết trong hồ lô hắn bán loại thuốc gì. Chỉ sai sử chúng ta chạy vặt còn tốt, chỉ sợ bị hắn tính toán..."

Bùi Diệp nói: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết chân tướng, việc cấp bách vẫn là tìm được hai đứa trẻ Doanh Phụ và Tố Ngôn."

Ở một bí cảnh xa lạ, hai đứa yếu gà lạc đàn sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm.

Tuy rằng trong đó một đứa yếu gà mang hào quang nữ chính, luôn có thể gặp dữ hóa lành —— nhưng đứa nhỏ ngốc Vân Xung không phải đâu.

Nữ phụ nam phụ ở bên cạnh nữ chính, có người nào không phải công cụ hình người pháo hôi?

Nuôi một đồ đệ không dễ dàng, cô còn trông cậy vào dạy tốt Vân Xung, để Vân Xung thay cô dạy bảo sáu đồ đệ hờ còn lại đấy...

Ngọc Cẩn chân nhân gật đầu.

Trong lòng của y cũng nhớ hạt mầm đồ đệ duy nhất.

Nhưng ba người vòng quanh hơn phân nửa rừng rậm tìm một vòng cũng không tìm được hai thiếu niên.

Ngược lại là túi càn khôn của Bùi Diệp chất đầy đủ loại hòm báu.

"Hai đứa bé đó đến tột cùng đi đâu rồi?"

Căn cứ tình tiết tiểu thuyết bình thường, nữ chính hẳn là sẽ tình cờ phát động cơ quan, rơi vào một không gian trong bí cảnh, hoặc là phát hiện manh mối bảo bối khác. Bùi Diệp lại ngự kiếm trở về địa phương đứt manh mối, tìm một vòng, cuối cùng dứt khoát lên cao từ trên cao nhìn xuống.

Cái nhìn từ trên cao này, đúng là giúp cô phát hiện manh mối.

"Hàm Ngư sư tỷ, có phát hiện gì?"

Bùi Diệp ngự kiếm xuống nói: "Hình dạng cánh rừng rậm này hơi kỳ quái, nhìn giống như là một mặt thú dữ tợn."

Lúc trên không có mây che lấp, lúc hạ cánh lực chú ý cũng không đặt ở phương diện này, vừa rồi mới phát hiện cây cối bố trí trong rừng rậm có chút đặc thù. Nơi hai người Phượng Tố Ngôn mất tích vừa vặn là miệng "Mặt thú", nhưng lúc này cái "Miệng" khép lại.

Ngọc Cẩn chân nhân suy tư nói: "Hàm Ngư sư tỷ hoài nghi rừng rậm có che giấu pháp trận?"

Bùi Diệp nói: "Cũng có khả năng ẩn giấu không gian nhỏ độc lập, bọn Doanh Phụ vô ý xâm nhập vào trong đó..."

Ngọc Cẩn chân nhân lại nhắm mắt cảm thụ một phen.

Không biết là hệ thống thiên phú bị chặn hay là duyên cớ khác, vẫn chưa phát hiện vấn đề.

Bùi Diệp nói: "Lên không rồi nhìn."

Ở trên không quan sát rõ ràng hơn nhiều, ngay cả thiếu niên Thích Thủy cũng phát hiện "Mặt thú" rừng rậm tạo thành đang động.

Thay vì nói là "Động", chẳng bằng nói là đang nhắm mắt đi ngủ, hai mắt khép lại, miệng chưa mở.

Bùi Diệp phán đoán một hồi, chỉ vào một cái lỗ mũi trong đó nói: "Chúng ta đi chỗ đó tìm xem."

Nếu như hai người Phượng Tố Ngôn là từ "Miệng" mất tích, bọn họ thăm dò từ "Lỗ mũi" cũng được.

Dù sao, mũi và khoang miệng tương thông mà.

Biểu lộ thiếu niên Thích Thủy cứng đờ.

"Còn có cách nói thế này?"

Bùi Diệp nhún vai: "Thử một lần đi, dù sao cũng không có manh mối khác."

Ánh mắt Ngọc Cẩn chân nhân nhìn Bùi Diệp đầy "Không đáng tin cậy".

Bùi Diệp hỏi lại: "Vậy đệ bây giờ có thực lực cưỡng ép phá pháp trận rừng rậm hải đảo không?"

Nếu như hệ thống thiên phú không có bị chặn, bạo lực phá trận là một loại biện pháp, nhưng bây giờ lại không có năng lực này.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Có khi trận pháp không có như Hàm Ngư sư tỷ nói..."

Không phải bảo rừng rậm tạo thành trận pháp giống mặt thú, nó liền có thể dùng quy luật cái mũi thông miệng.

Ngọc Cẩn chân nhân tinh thông lĩnh vực trận pháp cảm thấy biện pháp này rất nhảm!

"Vậy đệ có manh mối hoặc là biện pháp khác chứ? Chúng ta cũng không thể ngồi không chờ bọn họ xuất hiện nhỉ? Đến lúc đó món ăn cũng đã nguội."

Ngọc Cẩn chân nhân không phản bác được.

Ba người ngự kiếm đi vào một cái "Lỗ mũi", Ngọc Cẩn chân nhân bấm niệm pháp quyết cảm thụ một hồi, có vẻ có cảm nhận được.

Mà Bùi Diệp và y gần như là đồng thời tìm được vị trí kia.

Thiếu niên Thích Thủy nghi hoặc lượn quanh một vòng.

"Hai vị sư thúc, nơi này không có cái gì cả..."

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Không, có một vòng xoáy vô hình."

Giống như vòng xoáy mây mù tiến vào bí cảnh, vòng xoáy lúc đóng lúc mở trước mặt cũng thông một không gian nhỏ khác.

Y và Bùi Diệp liếc nhau, túm Thích Thủy cùng xâm nhập vòng xoáy.

Một cơn choáng váng rất nhỏ qua đi, Thích Thủy suýt bị cảnh tượng trước mắt dọa.

Bọn họ đâu còn ở rừng rậm.

Thiên địa đại biến, rừng rậm ban đầu bị đầy rẫy đỏ thẫm thay thế, đỉnh đầu không thấy tán cây che khuất bầu trời, chỉ còn lại màn trời đỏ thẫm, hai bên đông tây treo mặt trăng mặt trời đỏ sẫm, cát sỏi dưới chân là đỏ đen, trong chóp mũi tràn ngập tanh hôi nói không nên lời.

Đất đai dưới chân một mảnh đỏ tươi, chỗ hố còn đọng nước, có thể thấy được gò núi đá đỏ thẫm cao hơn nửa người ở khắp nơi.

Trong không khí còn quanh quẩn sương mù màu đen nhàn nhạt, thậm chí ngay cả gió thổi tới cũng mang theo một cỗ oi bức và rát người khó tả.

Thiếu niên Thích Thủy quét một vòng, liếc mắt thoáng nhìn một vệt màu tím nhàn nhạt.

Cảm thấy kinh hãi.

"Sư thúc, sư thúc —— Hai người nhìn kìa —— là màu tím!"

Vệt màu tím này trông u ám, gần như muốn hòa làm một thể với hoàn cảnh quanh thân, con mắt không tinh cũng khó nhìn thấy.

Đó là một rương báu tỏa ra ánh sáng màu tím.

Màu tím mang ý nghĩa sáu sao SSR, nhận thức này khiến thiếu niên Thích Thủy hô hấp dồn dập.

Mở hòm báu, một thanh trường kiếm nhìn như không bắt mắt lẳng lặng nằm bên trong bảo rương.

Ngoại trừ trường kiếm còn có một cuốn sách kỹ năng, mười mấy viên linh thạch thượng phẩm.

Thiếu niên Thích Thủy lắc đầu, nghiêng người tránh ra để hai vị sư thúc có thể xem cho rõ ràng.

"Pháp khí con thu."

Linh thạch thượng phẩm có thể bổ sung linh lực, nhưng pháp khí với Ngọc Cẩn chân nhân và Bùi Diệp không có chút lực hấp dẫn.

Người trước có thể tự mình tạo, người sau đánh nhau căn bản không cần.

Thiếu niên Thích Thủy hơi ngơ, lập tức cười ngây ngô ôm trường kiếm.

"Đa tạ Hàm Ngư sư thúc, đa tạ Ngọc Cẩn sư thúc."

Tiếp tục tìm, thiếu niên Thích Thủy từ lúc mới đầu hưng phấn đến về sau tập mãi thành thói quen chết lặng. Mảnh không gian này cũng rải rác không ít hòm báu, căn bản không thấy tia sáng trắng, thấp nhất cũng là bốn sao cấp R, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy năm sao, sáu sao SSR rất hiếm nhưng cũng không phải không có.

Bánh từ trên trời rớt xuống càng nhiều, lòng thiếu niên Thích Thủy càng hoảng.

Rất nhanh, phảng phất muốn chứng thực dự cảm bất thường của cậu, mặt đất bình tĩnh không hề báo trước bắt đầu động đậy, chất lỏng màu máu trong vũng nước quỷ dị sôi trào, sủi bọt, hiện ra hơi nóng màu trắng. Thiếu niên Thích Thủy nắm chặt pháp kiếm SSR sáu sao vừa đến tay còn nóng hổi, cảnh giác bốn phía.

Mắt Bùi Diệp hơi híp.

Trường côn trắng trong tay khẽ đảo, thấp giọng nói: "Đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhfd