Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 680: Hải đảo (Đầu)

 Địa điểm ba người Phượng Tố Ngôn tiếp đất không giống nhau.

Hai người Bùi Diệp chỉ có thể lần theo phương hướng từng bước từng bước đi tìm.

Dọc theo đường thuận tiện nhặt chút hòm báu, nơi đặt những hòm báu này cũng kỳ quái.

Một số nằm rải rác trực tiếp trên bãi biển, một số ẩn giữa các bãi đá ngầm, một số chìm trong các vùng biển nông, một số bị che khuất bởi bụi cây...

Nhưng bất luận là loại nào, đối với tu sĩ tiến vào bí cảnh này mà nói đều là "Bánh nướng" từ trên trời rơi xuống.

Đại lục Thiên Lan vốn là một đại lục nông thôn, trình độ tu sĩ phổ biến hơi thấp, cấp bậc tài nguyên tu luyện bọn họ có thể thu được cũng thấp, bốn sao cấp R đặt tại một ít môn phái nhỏ cũng có thể coi là bảo bối hiếm thấy, năm sao SR vừa xuất thế liền có thể nhấc lên gió tanh mưa máu, sáu sao SSR chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Pháp khí bọn họ dùng rất phổ thông đều là hai sao, ba sao chiếm đa số, không ít tán tu cùng khổ còn dùng pháp khí một sao.

Nhưng ở bí cảnh Lật Sơn thì sao?

Phóng tầm mắt nhìn, trong tầm mắt có thể nhìn thấy mấy hòm báu tản ra ánh sáng khác biệt.

Hòm báu một sao hai sao ba sao chiếm đa số, hòm báu quanh mình tản ra một tầng sáng trắng nhàn nhạt mông lung, bốn sao cấp R thì bắt đầu bao phủ ánh sáng lục xanh tươi, năm sao SR cấp bậc thành ánh sáng màu xanh ngọc, hòm báu sáu sao cấp SSR bao phủ ánh sáng tím, tám sao SP thì là ánh vàng.

Trước mắt còn chưa gặp hòm báu bốn sao cấp R trở lên.

Nhưng hòm báu bốn sao cấp R trở xuống lại nhiều đến ghê gớm.

Vật phẩm trong rương không giới hạn tại pháp khí, đan dược, phù chú, còn có linh thạch hạ phẩm, pháp y, kỹ năng thuật pháp bí tịch...

Đối với tu sĩ bình thường, tiến vào bí cảnh Lật Sơn có khác gì chuột rơi vào vại gạo?

Khuyết điểm duy nhất chính là những vật này chỉ có người thắng sau cùng có thể có được.

"Ngọc Cẩn sư đệ, đón nè!"

Bùi Diệp vung ra một thanh pháp kiếm bốn sao cấp R.

Pháp kiếm tạo hình mộc mạc, toàn thân trắng như tuyết, bộ dạng ngược lại tương tự thanh trước kia của Ngọc Cẩn chân nhân, nhưng chế tác kém tinh xảo hơn nó nhiều.

Ngọc Cẩn chân nhân đưa tay tiếp nhận.

Pháp kiếm tới tay, hệ thống thiên phú bị chặn giải tỏa một bộ phận, nhưng không có linh lực vẫn không cách nào thi triển.

"Chậc chậc, thế mà còn có linh thạch."

Mặc kệ đồ vật có tác dụng hay không, Bùi Diệp mở hòm báu lấy sạch toàn bộ, đóng gói buộc vào trường côn trắng vác trên vai.

"Ngọc Cẩn sư đệ, linh thạch đệ hấp thu đi."

Linh khí bên trong linh thạch là thuần túy nhất, hóa thành linh lực cũng sẽ không lãng phí.

Đồ chơi này vừa có thể coi như tiền tệ lưu thông giữa tu sĩ, cũng có thể làm bình sữa bổ sung linh lực.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Hàm Ngư sư tỷ không cần?"

Bùi Diệp nói: "Linh lực đối với tỷ ảnh hưởng không lớn, nhưng đệ thì khác."

Ai bảo Ngọc Cẩn chân nhân là sư đệ mất linh lực sức chiến đấu phế bỏ 99% chứ.

Không biết là vận khí của Hàm Ngư chân nhân hỗ trợ hay sao, trên đường đi lại gặp mấy cái hòm báu bốn sao cấp R, mở hòm báu còn có hai linh thạch trung phẩm, mấy quyển sách kỹ năng bốn sao cấp R, mấy món pháp khí tạo hình kỳ quái và hai túi Càn Khôn...

"Chậc chậc, túi Càn Khôn tới quá kịp thời. Nè, Ngọc Cẩn sư đệ, đệ cũng cầm một cái đi."

Túi Càn Khôn bốn sao cấp R thể tích không lớn, thể tích một mét, nhưng có thể đặt không ít đồ vật.

Hai người không có bất kỳ khó khăn gì đã tìm được thiếu niên Thích Thủy đáp xuống rừng rậm bên bờ biển.

Thiếu niên Thích Thủy vận khí cũng không kém, hạ xuống đại thụ, trên chạc cây có mấy cái rương bốn sao cấp R tản ra ánh lục.

Trong rương có pháp khí và mấy viên linh thạch hạ phẩm.

Hấp thu linh thạch rồi ngự kiếm từ độ cao hơn trăm mét từ trên cây xuống.

"Hàm Ngư sư thúc, Ngọc Cẩn sư thúc."

Thu kiếm rơi xuống đất, thiếu niên Thích Thủy phát hiện chỉ có hai vị sư thúc, sư đệ sư muội không có ở đây.

"Vẫn chưa tìm được sư đệ sư muội ạ?"

Bùi Diệp nói: "Ta và Ngọc Cẩn sư thúc của con cũng là vừa hạ xuống không lâu, con rơi xuống trước liền tới tìm con."

Tu sĩ hạ cánh bên bờ biển đảo nhỏ chỉ có năm người bọn họ, không tính đến nguy hiểm khác trên đảo, hai người Phượng Tố Ngôn có lẽ coi như an toàn.

Thiếu niên Thích Thủy nói: "Nãy con bay chỗ cao nhìn thấy sư đệ sư muội rơi ở hướng kia."

Cũng không biết là may mắn hay là không may, vị trí hai người Phượng Tố Ngôn hạ xuống là trong rừng rậm.

Mảnh rừng rậm này cây cối cao lớn, tán cây tươi tốt, hầu như mỗi một gốc đều chừng ba mươi trượng, tán cây vươn rộng ra bốn phương tám hướng, lá cây chồng chéo che lấp, thỉnh thoảng mới có ánh nắng xuyên qua lá cây rơi xuống tạo thành quanh ảnh loang lổ. Rơi vào rừng rậm, cũng không cần lo lắng ngã chết.

Bùi Diệp phán đoán phương hướng, tự quyết nói: "Chúng ta đi hội hợp cùng bọn họ."

Rừng rậm râm mát hơn bãi biển nhiều, cũng an tĩnh hơn nhiều.

Vì tiết kiệm linh lực, ba người đều lựa chọn ngự kiếm độ cao thấp, gần như là sát lùm cây cao hơn nửa người.

Trừ tiếng ba người ngự kiếm xuyên thẳng qua rừng rậm, không có động tĩnh khác.

"Hai vị sư thúc, nơi này thật quá an tĩnh..."

Rừng rậm rậm rạp như thế, thế mà ngay cả động vật nhỏ cũng không có, quả thực kỳ quái.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Cũng không có gì kỳ quái, có chút bí cảnh vốn là tử địa, thứ chúng ta nghe thấy đều là ảo giác lẫn lộn ngũ giác. Bí cảnh Lật Sơn trông chân thực, không phân ra thật giả, nhưng cũng không thể bài trừ loại khả năng này. Đương nhiên, cũng có những khả năng khác."

Thiếu niên Thích Thủy hỏi: "Những khả năng khác?"

Bùi Diệp nói: "Rừng rậm có thú lớn thực lực cường đại, động vật nhỏ như rắn, côn trùng, chuột, kiến không cách nào sống sót dưới uy thế của nó."

Thiếu niên Thích Thủy nhếch miệng chậc chậc nói: "Hy vọng không phải loại này..."

Hai vị sư thúc chiến lực mạnh nhất tình huống dưới bị cấm hệ thống gặp phải loại yêu thú thực lực đó, chẳng mấy chốc là được đưa về "Sảnh phục sinh của bí cảnh" ngay.

Không công mà lui, tay không mà quay về ngược lại không sao, nhưng thiếu niên Thích Thủy cảm thấy sẽ mất mặt mũi.

Hai vị chân nhân của Lăng Tiêu tông lập tổ đội xông vào bí cảnh Lật Sơn bị đưa ra trong vòng một canh giờ, mất mặt bao nhiêu.

Bùi Diệp nói với Thích Thủy: "Thích Thủy sư điệt, loại thời điểm này đừng lập flag loạn."

Không biết cái gì gọi là "Định luật Murphy" sao?

Càng sợ cái gì càng dễ dàng phát sinh cái đó.

Thiếu niên Thích Thủy nghi ngờ nói: "Flag là cái gì?"

Bùi Diệp cười nói: "Nói cái gì là trúng cái đó."

Rừng rậm tĩnh mịch an toàn, dọc theo đường còn có không ít địa phương có hòm báu tản ra ánh sáng.

Chứng OCD của Bùi Diệp lại tái phát, mỗi cái rương xuất hiện trong tầm mắt đều phải thuận đường thu vào "Túi Càn khôn", chờ có thời gian chậm rãi mở ra.

Rừng rậm hải đảo này lớn hơn một chút so với khi nhìn trên phi thuyền, ba người ngự kiếm phi hành một khắc mới tìm được dấu vết hai người Phượng Tố Ngôn đáp xuống lưu lại. Chắc là lúc hạ xuống xảy ra chút vấn đề, tán cây cũng bị diều hâu va quẹt đến gãy mất một bộ phận.

"Bốn phía không có vết máu nhưng có dấu chân, chắc là hai đứa nó tự mình rời đi."

Ngọc Cẩn chân nhân ngự kiếm chung quanh tìm một vòng.

Trở về lại là nhíu chặt mày.

Hai người Phượng Tố Ngôn không chờ tại chỗ, năm người bọn họ muốn hội hợp sẽ khó khăn.

Bùi Diệp nói: "Lần theo dấu chân đi tìm, Doanh Phụ ngự kiếm vẫn chưa thuần thục, Tố Ngôn căn bản không biết ngự kiếm, có lẽ hai người họ đi không xa."

Ngoại trừ dấu chân để lại trên mặt đất, hòm báu mở ra xung quanh cũng có thể xem như manh mối.

Nhưng ba người tìm hơn nghìn thước phát hiện manh mối đứt mất.

Trên mặt lãnh đạm của Ngọc Cẩn chân nhân toát ra mấy phần lo lắng rõ ràng.

Bọn họ đều không có tình báo bí cảnh Lật Sơn, tình huống trong bí cảnh không ai biết được, cũng không biết hai thiếu niên sẽ đụng phải nguy hiểm gì.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng tít tít truyền đến từ bên hông Bùi Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhfd