|Niko| Chương 1: Lý do nuôi tóc mái
Bố của Niko Ikki là một otaku. Một otaku giàu kinh nghiệm yêu thích Gundam và Gozilla đến nỗi đã tranh thủ tham quan bức tượng Gundam ở Odaiba trong thời gian nghỉ việc tạm thời. Bố ghi nhớ từng chi tiết về loạt phim Gozilla, từ các bộ phim thời kỳ Showa cho đến những bản chuyển thể Hollywood.
Mẹ của Niko cũng là otaku. Mẹ là một fan của CLAMP say mê Thủ lĩnh thẻ bài Sakura, bà sưu tầm các vật phẩm của bộ truyện và thậm chí còn tham gia cosplay. Mẹ Niko từng là một cô gái rất dễ thương, nếu sinh ra ở thế hệ này, có khi mẹ đã gây sốt trên mạng internet.
Một otaku say mê Gundam và Gozilla và một người phát cuồng CLAMP.
Vào ngày năm tháng hai, Niko, kết tinh tình yêu của họ, đã chào đời. Thật may mắn, cậu bé có đôi mắt tròn dễ thương giống mẹ.
Cậu là một cậu bé bẽn lẽn, nhút nhát và hay khóc nhè, kiểu mà sẽ xếp ô thành pháo đài trong góc phòng rồi tự chơi ở đó. Dù là đứa trẻ trầm tĩnh thích chơi một mình, nhưng đến tuổi đi học, cậu bé đã trở thành một otaku xuất sắc nhờ thừa hưởng tính cách bẩm sinh từ bố mẹ và thành quả đào tạo năng khiếu.
Tất nhiên Niko thích truyện tranh và phim hoạt hình, nhưng điều cậu say mê hơn cả là trò chơi thẻ bài "Yu Gi Oh". Thế giới phức tạp đó hoàn toàn cuốn hút Niko, và cậu đặc biệt thích xây dựng những bộ bài cho các trận đấu tay đôi.
Bố mẹ cậu không thể nào vui sướng hơn. Họ thường nói "Đúng mà con trai của bố mẹ!" hoặc là "Thằng bé giống hệt chúng ta ♡" và luôn ủng hộ cậu hết mình. Họ ghé thăm cửa hàng thẻ bài, cùng suy nghĩ về những bộ bài, và đi xa tới tận Tokyo hay Osaka để tham gia các giải đấu.
Là otaku "thuần chủng", một khi đã yêu thích điều gì, Niko sẽ dốc hết sức lực vào đó. Trình độ của cậu cũng rất tuyệt vời, đám trẻ con hàng xóm thường thì thầm với nhau: "Sau này nhóc ấy sẽ trở thành tay đấu đẳng cấp thế giới đấy."
Vì đã tìm ra điều khiến bản thân vui vẻ nên ngày nào cũng vô cùng thú vị. Hạnh phúc. Thế giới của Niko thật hoàn hảo.
Nhưng trường học không phải một phần của thế giới hoàn hảo đó.
Dù là một học sinh trầm lặng và ít khi cất lời, Niko sẽ nói rất nhiều khi chủ đề câu chuyện chuyển sang trò chơi thẻ bài. Nếu những cuộc bàn luận sâu sắc về otaku là điều thường thấy trong gia đình cậu, thì đối với các bạn cùng lớp, đó là chuyện hết sức kỳ quặc. Có quá nhiều khác biệt giữa biểu hiện thường thấy ở Niko và biểu hiện lúc Niko nói đến sở thích của cậu.
Nếu có đứa trẻ nào đó chạy đến và bảo Niko: "Niko-kun, tớ nghe nói cậu chơi Yu Gi Oh rất giỏi, cho tớ xem bộ bài của cậu nhé!", đôi mắt tròn dễ thương của cậu sẽ sáng bừng lên như ngọn lửa. Rồi cậu sẽ vừa nói: "Chắc chắn rồi. Bộ bài chính của tớ...", vừa xếp những lá bài thành hàng và luyên thuyên về hệ thống triệu hồi, sự đồng bộ hoá, các khả năng tăng cường, vân vân... theo cách chi tiết nhất có thể.
"Ồ... Được rồi đó, cậu có thể ngừng nói được rồi, Niko-kun."
Chuyện luôn luôn kết thúc như thế. Họ ngạc nhiên khi cậu đột ngột nói nhiều, nhưng hơn hết, họ sợ hãi tia sáng trong mắt cậu, và bạn bè cuối cùng cũng lần lượt rời bỏ cậu.
Niko cảm thấy hành vi độc đáo và ngốc nghếch khác thường của cậu là tác dụng phụ từ cách giáo dục của bố mẹ. Nhưng bố mẹ cũng là người dạy cậu biết niềm vui khi sống hết mình với sở thích. Và chỉ cần như vậy, Niko đã cảm thấy rất thoả mãn.
Hoá ra đó cũng là khoảng thời gian cậu bắt đầu nuôi tóc mái. Các bạn cùng lớp thường nói: "Mắt cậu trông rất đáng sợ khi cậu chuyển sang nói chuyện như thế.", "Có sự điên rồ trong mắt cậu.", "Mắt cậu đáng sợ quá, tớ khóc mất."... và cuối cùng, đó đã trở thành lý do.
Đôi mắt con người phản ánh nội tâm. Và theo lời những người bạn cùng trang lứa, đôi mắt cậu chứa đựng một sự điên rồ nào đó. Vì xấu hổ nên Niko giấu chúng đi, cậu bắt đầu cẩn thận tránh để lộ cả mắt và trán. Từ không rửa mặt trước mặt người khác, cho đến bỏ lớp học bơi vì tóc mái ướt có thể lộ gương mặt, cậu cũng tránh xa các bãi biển và những chuyến đi suối nước nóng.
Bằng cách thức lãng phí như vậy, đôi mắt to tròn đẹp đẽ cậu thừa hưởng từ mẹ đã bị che giấu đằng sau lớp mái dày, và không bao giờ có ai nhìn thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro