Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ch1



https://archiveofourown.org/works/49736332?view_adult=true

Tác giả: Clearv5
Dịch giả: Kylac

16+, dâm điêng má ơi.

tui tự chữa lành chính mình bằng một fic ngọt dâm sau khi edit chương 9 bộ PTSD. =)))))

nãy up bên kia nhma bạn tui nói bên TEMDYSD nên đăng mấy cái buồn, còn bên nì đăng sếch. =))))


________

Hương đắng nhè nhẹ lan toả qua không khí, quyện lại quẩn quanh nơi đầu mũi. Trên cơ thể là hơi nóng truyền đến từ những đầu ngón tay đang siết chặt.

Isagi ngồi mơ màng trên đùi Noa, dáng người nhỏ nhắn của tuổi trẻ đang trong giai đoạn phát triển vô tình làm tăng thêm cảm giác mong manh, dễ bảo. Dường như từng góc cạnh của cơ thể ấy đều vừa khít với vòng tay rộng lớn của một người đàn ông trưởng thành.

Chỉ cần hơi nghiêng người, Noa dễ dàng ôm trọn lấy Isagi vào lòng, giống như cách bàn tay kiên định của hắn nâng niu một trái đào căng mọng, mềm mại và dư đầy sức sống.

Trái đào ấy mềm đến mức tưởng như chỉ cần một lực nhấn nhẹ từ lòng bàn tay rắn rỏi cũng đủ khiến lớp vỏ bóng bẩy tràn ra những giọt nhựa lấp lánh, đặc quánh. Chất lỏng ngọt ngào từ sâu bên trong chảy tràn xuống, ve vuốt từng khe hở giữa các ngón tay, rồi buông lơi thành những sợi tơ mong manh nhưng không thể tách rời.

Khi lớp vỏ được nhẹ nhàng bóc ra, nhường chỗ cho phần thịt quả ngọt lịm, dẻo dai hiển lộ. Mềm mịn và căng mọng, như thể là sự kết tinh của ánh nắng và thời gian, nó mời gọi người thưởng thức bằng sự ngọt lịm nhưng đầy cám dỗ.

Mỗi khi răng chạm đến để nếm thử, hương vị ngọt ngào ngay lập tức xâm chiếm mọi giác quan. Và chỉ cần một vết cắn thôi cũng đủ để làm lộ ra hạt đỏ đang ẩn mình ở tầng sâu nhất, như bí mật đang chờ được khai phá.

"Ngoan nào." Chất giọng nói trầm khàn nhưng cũng đầy áp lực của người trưởng thành vang lên như một mệnh lệnh ngầm đầy sức năng.

Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên bờ môi mềm của chàng trai trẻ, từng từ rót vào không gian với sự điềm nhiên mà chắc chắn không thể cãi lại: "Mở miệng ra, Isagi Yoichi, tôi sẽ dạy em cách hôn." 

Cậu thiếu niên ngượng ngùng, gương mặt đỏ ửng như sắc hồng của nhựa đào chín rộ giữa ngày hè oi ả. Dưới sự bao trùm của người đối diện, mọi góc khuất, mọi phần yếu mềm nhất trong con người em dường như bị phơi bày trọn vẹn. Đôi môi run rẩy khe khẽ hé mở, lộ ra hàm răng trắng mịn chưa thực sự phát triển toàn diện cùng chiếc lưỡi đỏ hồng yếu ớt như một nụ hoa chớm nở.

Thiếu niên ấy vẫn còn đang bước trên hành trình trưởng thành, những đặc điểm trẻ con vẫn hiện hữu rõ ràng, cả ở dáng hình lẫn nét biểu cảm. Tựa như một con thú non vừa tập quen với thế giới, chưa biết cách che giấu đi bản năng nguyên sơ hay nét sắc bén nhạy cảm của mình.

Trong vô thức, em cắn nhẹ lên ngón tay của Noa, tạo nên một dấu tích đỏ mờ nhạt, không đủ đau đớn nhưng cũng gây ra cảm giác tê dại thoáng qua đầy kỳ lạ.

Noa cúi đầu nhìn xuống.

Hành động cắn nhẹ có vẻ táo bạo ấy, dưới con mắt của người đàn ông, chỉ còn lại sự yếu đuối giả vờ hung hăng của một sinh vật nhỏ bé. Trong sự đối lập rõ rệt giữa bàn tay to lớn của Noa và chiếc răng nanh bé xíu của Isagi, nó trông thật mong manh, như thể chỉ cần người đàn ông khẽ dùng chút lực đã có thể bẻ gãy.

Nhưng đó lại là điều mà Isagi chẳng hề ý thức được.

Sự ngây thơ đến mức gần như ngốc nghếch ấy của em lại hoàn toàn phơi bày toàn bộ nội tâm của mình trước mặt Noa. Điều này, một cách kỳ lạ, đã khơi gợi trong lòng người đàn ông chút cảm giác thương hại hiếm hoi.

Dẫu vậy, lòng thương xót từ kẻ đứng trên cao chưa bao giờ là điều gì tốt đẹp. 

Noa chậm rãi đưa ngón tay mình lướt qua từng chiếc răng non yếu ớt của thiếu niên, như thể đang khám phá một vùng đất mỏng manh chưa được bảo vệ. Rồi bàn tay ấy tiến sâu hơn, khuấy động chiếc lưỡi đỏ mềm nhỏ bé.

Isagi chẳng có phản ứng mãnh liệt nào, hay nói đúng hơn, có lẽ em chẳng thể phản ứng. Từng chuyển động chỉ để lại tiếng nấc nghẹn yếu đuối nơi cổ họng, như một lời cam chịu thầm lặng không biết truyền đạt thế nào.

Khoé mắt em càng đỏ hơn vì sự bất lực đầy xấu hổ. Dòng nước bọt không kiểm soát bắt đầu men theo ngón tay Noa, chầm chậm trượt xuống phần cằm nhỏ nhắn và làm ướt lớp da thịt mịn màng dưới cổ.

Vừa vụng dại lại vừa đáng yêu. 

Ý nghĩ phảng phất chút ác ý lướt qua tâm trí Noa, tạo nên một cảm giác kỳ lạ đầy thoả mãn, như thể hắn đã chạm đến một tầng cảm xúc sâu kín mà bản thân luôn cất giữ.

Một khoảnh khắc khẽ dừng lại, ngắm nhìn đôi mắt xanh đẹp đẽ của Isagi dần phủ mờ lớp sương nước, ánh lên sự yếu đuối mong manh. Những giọt nước long lanh dường như chỉ chực chờ tràn khỏi mi.

Đến lúc ấy, sự "nhân từ" của Noa mới chậm rãi biểu hiện, bàn tay to lớn của anh rốt cuộc buông lơi.

Đối mặt với cảm giác ngột ngạt vừa buông ra, Isagi thở dốc từng nhịp ngắt quãng. Cậu chưa kịp đưa tay xoá đi những vệt nước loang lổ trên gương mặt, thì lại bị chặn đứng bởi một nụ hôn. 

Thành thạo, mơn trớn, đầy kiểm soát. 

Từng động tác đều được kiểm soát nghiêm ngặt bởi chủ nhân của nó, như thể Noa đang chạm khắc từng nhịp điệu riêng của mình lên người thiếu niên trước mặt.

Đôi tay cường tráng của hắn xiết chặt lấy vòng eo thon thả, cảm nhận sự mong manh mà hắn dễ dàng nắm giữ trong lòng bàn tay. Sức mạnh từ cơ bắp và khung xương của một người trưởng thành áp đảo hẳn một thiếu niên non nớt, tạo nên một cảm giác vững chãi và an toàn tuyệt đối.

Bàn tay còn lại của Noa dịu dàng đặt lên sau gáy Isagi, tạo ra thứ áp lực vừa mềm mại. Đó không chỉ đơn thuần là một cử chỉ âu yếm mà còn mang cả ý chí thống trị rõ nét, ép cậu trai nhỏ sát hơn vào thân mình.

Khoảng cách giữa hai người dần dần biến mất, thay vào đó là sự hòa quyện chặt chẽ của hai cơ thể cùng nhịp tim đập.

Như thể mọi nguyên tắc và ranh giới đều không còn tồn tại ở thời điểm này nữa.

Isagi hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn quay cuồng ấy. Bộ não mà em vốn tự hào giờ đây dường như tan chảy thành một vũng nước đào ngọt ngào, mặc kệ bản thân cho đối phương khám phá và chiếm lĩnh.

Rồi trong khoảnh khắc lướt qua, em cảm nhận được chút vị đắng len lỏi nơi đầu lưỡi, thấm vào vị giác trong nụ hôn đầy chín chắn và quá đỗi trưởng thành.

Giống như cà phê. 

Phải rồi, khi Isagi đến tìm Noa, em đã thấy trên bàn hắn một ly cà phê đen vừa được pha chế.

Isagi từng băn khoăn tại sao có người lại thích một thứ thức uống đắng chát đến thế. Vị giác yêu kiều của em từ lâu đã quen với những món ngọt mềm mại, chẳng hạn như những viên kẹo hay bánh kintsuba nhân đậu đỏ thơm bùi.

Có lẽ, em sẽ yêu hơn một nụ hôn mang hương vị ngọt ngào như vậy.

Nhưng nụ hôn của Noa lại quá chín chắn và đậm đà hệt như việc như đang nhâm nhi một ly rượu mạnh nồng đượm. 

Isagi chưa từng nếm thử mùi vị của bất kỳ loại rượu nào, nhưng em nghĩ rằng cảm giác này chắc hẳn tương tự như vậy. Nó khiến tâm trí em bất giác rơi vào nhịp điệu mà Master của em cố tình dẫn dắt, choáng váng và đầy mê đắm. 

Cậu bé nhỏ chưa từng biết tới men rượu thật sự, nhưng trông em lúc này dường như đã say mất rồi. 

Thế nhưng, ẩn sau cái say mê ấy lại là một chút vị đắng không thể xoá nhoà, không khác gì dư âm còn vương lại của một tách cà phê đã nguội.

Và nụ hôn này, rõ ràng không mang ý nghĩa ngọt dịu của sự đồng thuận hay tình cảm nhẹ nhàng. Nó là biểu hiện của quyền lực áp đặt, nơi một kẻ thống trị chiếm lấy người đang bị khuất phục, một sự khống chế toàn diện và không khoan nhượng.

Giữa những dày vò cảm xúc ấy, vị đắng kia bỗng kéo Isagi tỉnh lại. Em nhận ra rằng, trái ngược với những rối loạn trong lòng mình, hơi thở của Noa vẫn ổn định như chưa hề lung lay dù chỉ một chút.

Hắn vẫn là Noel Noa, người thầy đáng kính, thần tượng của em, và cũng là người em thích.

— Nhưng vậy thì sao chứ?

Sự bất mãn âm ỉ trong lồng ngực bỗng trỗi dậy, như con thú non lần đầu cất tiếng gầm. Sự non nớt và yếu ớt đâu làm em sợ hãi; thay vào đó, nó thúc đẩy Isagi mạnh mẽ hơn. Không kìm được bản năng, em để lòng kiêu hãnh thôi thúc mà mạnh mẽ dùng hàm răng cắn xuống đôi môi kia.

Có thể đây như là sự đáp trả đầy thách thức dành cho người đứng ở vị trí quá cao so với mình.

Sức ép từ bàn tay Noa siết chặt lấy eo Isagi, như đang cố ghì giữ lấy sinh mệnh nhỏ bé này.

Một âm thanh rên khẽ bật thoát ra từ Isagi, tiếng gọi của cả khoái cảm lẫn phản kháng. Hương vị nơi đầu lưỡi đã thay đổi, không còn là vị đắng gắt gao ban đầu mà giờ đây, nó bị thay thế bởi sự tanh nồng của máu.

Nhưng trong ngạc nhiên, Isagi lại cảm nhận được chút gì đó ngọt ngào kỳ lạ len lỏi trong mùi máu tanh ấy, một điều mà chính em cũng chẳng thể diễn đạt thành lời.

Hơi thở của Noa đã rối loạn. 

Phải như thế này mới đúng. 

Một nụ hôn thực sự phải có sự điên cuồng, phải khiến cả hai đều đánh mất lý trí, phải nhấn chìm cả hai vào cơn hỗn loạn không lối thoát.

Khoé môi Isagi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mơ hồ, phản chiếu qua đôi mắt sáng ngời ánh lên tia sắc bén đầy ngạo nghễ. Cả hai thở dốc, chỉ để lại những sợi dây bạc óng ánh còn nối kết giữa hai đôi môi vừa tách ra.

Isagi nhìn thẳng vào người thầy của mình, không e dè hay né tránh. Nụ cười ngông cuồng xuất hiện trên gương mặt em chẳng khác nào những biểu hiện của sự bất phục mà em thể hiện khi thi đấu trên sân cỏ. Đó là một nụ cười đẹp đẽ nhưng cũng đủ để nuốt chửng mọi ánh nhìn. 

"Chỉ có thế thôi sao?" 

Một câu nói đầy vẻ khiêu khích được thốt lên một cách nhẹ nhàng, như thể chỉ đơn thuần là lời trêu đùa vô tình. Tuy nhiên, em lại chẳng hề nhận ra rằng trong ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước mặt, hình ảnh em phản chiếu như một chú mèo con nhỏ bé, cố gắng tỏ ra hung dữ và cứng cỏi..

Thật là, bị tôi chiều hư mất rồi. 

Noa chậm rãi đưa tay lau đi vệt máu vương trên khoé môi mình, từng động tác tinh tế mà như được đo lường kỹ lưỡng.

Sau đó, không chút do dự, anh đưa ngón tay ấy vuốt nhẹ máu lên môi người thanh niên đối diện, hành động tự nhiên đến mức khiến nó toát lên vẻ nghiêm trang, như thể hắn đang thực hiện một nghi thức khế ước máu linh thiêng nào đó.

"Đó là kết luận cuối cùng của em sao?" 

Giọng nói toát lên vẻ lãnh đạm nhưng không hoàn toàn giấu nổi những dao động đang dậy sóng trong lòng người đàn ông.

Không ai hiểu rõ bản chất của Isagi hơn Noa. Hắn biết thiếu niên trước mặt mình chính là một chú sư tử trẻ kiêu hãnh với bản lĩnh trời phú.

Isagi sẽ chẳng bao giờ thực sự khuất phục trước bất kỳ kẻ nào, cho dù người đó là ai đi chăng nữa.

Rồi sẽ đến một ngày em lớn, khi đôi cánh em dang rộng khắp bầu trời, mạnh mẽ và đầy tự do; khi hàm răng em trở nên đủ sắc bén để đối đầu với bất kỳ thử thách nào; khi chẳng ai có khả năng áp chế linh hồn hoang dã đang không ngừng gầm thét bên trong em nữa.

Nhưng đó là chuyện của tương lai, không phải hiện tại này, không phải ngay khoảnh khắc này.

Tiếng cười khẽ của Noa thoảng nét quyến rũ mơ hồ, trầm đục mà lại lôi cuốn như tiếng gọi từ một vực sâu bí ẩn. Có điều gì đó trong thanh âm ấy mang theo sự gợi cảm, thứ gợi cảm không thể gọi tên, được phủ một tầng hơi thở nặng nề, trộn lẫn hương vị của khát khao mãnh liệt đã bị chôn chặt quá lâu trong lòng.

Tất cả cảm xúc ấy, như những làn sóng dữ cuộn trào cuối cùng đều hội tụ và xoáy sâu vào đôi mắt đang hướng về chàng trai trước mặt.

Một con mãnh thú đã đâu đó đạt đến đỉnh điểm của sự trưởng thành, nhàn nhã quan sát con mồi tươi mới và đầy sức sống vô tình bước vào vòng tay mình. Con mồi non trẻ kia, lại chẳng hay biết chút nào về cạm bẫy tinh vi đã được giăng ra, thứ cạm bẫy mà một khi đã bước vào thì không còn đường lui.

Noa khẽ cúi đầu, lưỡi đưa nhẹ qua chân răng như để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy đang chực bùng lên. Yết hầu di chuyển nhẹ nhàng lên xuống, từng nhịp từng nhịp như đang chuẩn bị nếm trãi dư vị chiến thắng từ cuộc đi săn không cân sức này. 

"Vậy thì, chúng ta tiến đến bước tiếp theo thôi, Isagi Yoichi." 

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #--#18