
Darkness
Tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là mệt màu đen dày đặc.
Họ đã kết thúc trò vui nhỏ của mình khi anh xong việc và Yagi quyết định ôm anh đi tắm trước một Hizashi không mấy hài lòng nhưng quyết định không lên tiếng trước khi cả 3 ngồi vào bàn ăn. Và mặc dù cả 2 tên đần kia vẫn không hiểu lý do của bữa tiệc nhỏ này là gì, dù sao thì anh cũng là người không hứng thú với tiệc tùng hay những thứ mất thời gian vô ích lắm, nhưng miễn là anh vui, có vẻ mọi chuyện đều ổn.
Vậy nên họ đã chỉ đơn giản ăn uống, nói với nhau một vài thứ vô nghĩa, một chút trò đùa vui vẻ của Hizashi và như vậy. Trước khi mọi thứ đột ngột biến thành màu đen.
Đôi đũa của Aizawa dừng lại giữa không trung, anh đã định gắp cho mình một miếng trứng cuộn, bây giờ anh có chút hoang mang, anh không còn biết nó nằm chính xác ở đâu nữa.
Cuối cùng, sau nửa phút bối rối, anh quýêt định thu đũa về, chọc vào trong chén của bản thân, cố nhớ lại xem bên trong còn lại những gì đồng thời cố tỏ ra tự nhiên. Hy vọng không ai để ý nửa phút ngắt quãng vừa nãy của anh.
"Và vậy là thằng nhóc đã quản lí vừa đủ vượt qua bài kiểm tra", giọng Hizashi oang oang, hắn có vẻ như đang kể về một thằng nhóc học sinh nào đó của bản thân. Đủ tốt, có vẻ là không ai để ý đến thật.
Aizawa đảo nhẹ đôi đũa trong chén, hơi cau mày với chính mình, anh có thể nhớ trước khi anh định lấy một miếng trứng, trong chén anh chỉ có cơm trắng.
"Aizawa?", là Yagi, "cậu nên ăn thêm thức ăn, Aizawa, dạo này cậu có vẻ ốm hơn lúc trước rồi."
Aizawa cứng người trong vài giây, trước khi chậm rãi gật đầu, "được rồi", anh nói, hơi nhỏ hơn bình thường nhưng có vẻ chinh anh cũng không nhận ra, "tôi ổn".
"Geez, Yagi nói đúng đấy Shouta, cậu nên ăn nhiều hơn", Hizashi đồng tình, "cậu không định ăn cơm trắng thôi đó chứ?"
"Không", Aizawa nuốt nước bọt khẽ, tự nhủ phải tỏ ra bình thường nhất có thể, anh đưa đôi đũa ra trong lúng túng, không biết chắc chắn nên đặt nó xuống đâu, may mắn, một tiếng cạch nhẹ vang lên, đôi đũa của ai đó vừa chạm vào thành dĩa, nó cho Aizawa một đích đến và anh đánh liều bằng cách đưa đũa hướng đến vị trí đó và gắp một thứ gì đó lên.
Đột ngột, có một khoảng yên tĩnh nhỏ khi cả 2 người còn lại trên bàn ăn ngừng nói, hoàn toàn bất ngờ, nó làm Aizawa lo lắng.
"Shouta?", Hizashi lên tiếng, bằng cách nào đó Aizawa có thể cảm thấy một chút bối rối trong giọng nói của hắn, "bình thường cậu đâu có ăn cà rốt Shouta?"
Chết tiệt.
"Tôi nghĩ mình nên tập ăn từ bây giờ", anh đặt lý do, "dù sao thì nó cũng tốt cho sức khỏe".
Một thoáng yên lặng trôi qua trong bối rối trước khi anh nghe thấy giọng Yagi vang lên, "cậu chắc chứ Aizawa, tôi có thể nhớ cái cách cậu nhìn miếng cà rốt kinh tởm thế nào lần đầu chúng ta hẹn hò".
"Thôi nào", anh gắt, "tôi chỉ đang cố lo lắng cho sức khỏe bản thân hơn thôi không phải sao?"
"Shhh, Yagi, ngừng lại đi nào, chẳng có gi lạ khi ai đó muốn thử gì đó khác biệt trong đời họ cả", Hizashi cười, một chút quá lớn, xét đến quirk của hắn.
"Tôi chỉ hơi...., ngạc nhiên", Aizawa có thể hình dung ra bộ dạng Yagi gãi đầu với vẻ mặt một chút ngốc.
Anh quýêt định im lặng lần này, cúi đầu và tiếp tục đảo đôi đũa trong chén của mình, chết tiệt, cà rốt thật sự đủ kinh tởm, anh không muốn động đũa đến thứ đó dù chỉ một chút, nhưng anh cần làm họ tin.
Anh gắp nó lên và cho nó vào miệng, nhai nó một cách khó khăn với vẻ mặt chắc chắn là kinh tởm.
"Vị thế nào?", Aizawa nghiêng đầu về phía Yagi khi gã lên tiếng, nuốt miếng cà rốt xuống một cách khó nhọc và làm một biểu cảm khó diễn tả, "trung thực, nó có vị như shit".
Anh rõ ràng có thể nghe thấy một tràng cười lớn không thèm giữ lại của Hizashi và một tiếng khúc khích mềm của Yagi, "này, không có gì vui cả".
"Cậu nên thấy khuôn mặt của mình lúc đó Shouta, nếu tôi chụp lại và share lên webpage của trường, nó chắc chắn sẽ trở thành hot meme of the yearrrrrrrr luôn".
"Quên nó đi", anh gắt nhẹ, phần khó khăn thứ nhất đã qua, anh có vẻ sẽ phải thử thêm vài lần nữa.
"Nó ổn mà Aizawa", Yagi nói nhẹ nhàng, vẫn còn một chút ý cười, "ít ra cậu cũng đã thử".
Anh gật đầu nhẹ, rõ ràng không quan tâm lắm khi anh tập trung hình dung lại hình dáng và vị trí từng dĩa thức ăn trên bàn.
Anh thử một lần nữa.
Lần này anh không may mắn như lần đầu, rõ ràng đôi đũa của anh vừa chạm xuống bàn.
Aizawa giật lại đôi đũa nhanh như thể anh vừa chạm tay vào dung nham nóng và cắn môi, tiếng cười nói bên cạnh anh im bặt, Aizawa quyết định nhanh nhất có thể đặt chiếc chén trong tay anh xuống, gác đôi đũa lên trên.
"Tôi no rồi", anh nói, đứng dậy, cố hình dung lại hình ảnh của căn phòng ăn trong não và bước đi.
Chỉ để đâm sầm vào ai đó.
Một đôi bàn tay nắm lấy 2 vai anh, khi tiếng kéo ghế vang lên, anh cảm thấy bản thân run rẩy thật nhẹ.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Shouta?"
"Chuyện gì?", anh cố tỏ ra ngây thơ.
"Hizashi, bình tĩnh nào", anh cảm thấy Yagi tiến đến gần anh từ phía sau, đặt tay lên bàn tay Hizashi và đẩy nó khỏi vai anh, "Aizawa, có gì sai sao?"
Anh giữ im lặng, cắn môi trong lo lắng.
"Shouta, đây là mấy ngón tay?", có vẻ Hizashi đang đung đưa mấy ngón tay trước mặt anh.
"Hai?", anh đoán bừa, chết tiệt, anh sắp hết năng lượng cho việc này.
Một vài phút im lặng bối rối lại trôi qua trước khi anh nghe thấy Yagi nói nhẹ nhàng, "Aizawa, Hizashi không giơ ngón tay nào cả".
Anh nuốt nước bọt thật khó khăn.
"Cậu không nhìn thấy gì phải không?"
Tuyệt thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro