Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

cuộc sống của kurosaki ichigo chưa bao giờ xuất hiện một giấc mơ đầy sắc màu nào cả.

nhưng gã vẫn nhớ rõ màu đen mỗi khi nhắm mắt thật lâu, cái màu đen của hồi đêm duy nhất mà gã mơ ngay buổi đêm đã khóc mãi cho đến khi mệt mỏi và ngủ do cái chết của mẹ.

ichigo cho rằng nó không phải là giấc mơ, nhưng cái màu đen ấy quá đỗi dài dăng dẳng, thay vì người ta đã thấy màu đen ấy trôi qua trong chớp mắt, bản thân ichigo lại thấy nó thật dài.

suốt cả đêm ngày đó, gã biết gã ngủ, mà gã cũng biết gã tỉnh, cho đến khi một giọng nói vang lên, và nó đã khiến kurosaki ichigo nhớ mãi đến tận bây giờ. mọi thứ cứ như là lần đầu mỗi khi gã lại nhắm nghiền hai mắt, cái câu nói chỉ xuất hiện một lần duy nhất vẫn đang ám ảnh ichigo.

ichigo gọi nó là mơ màu đen, cho dù câu nói ấy chẳng còn, nhưng màu đen vẫn ám ảnh trong tâm trí gã, một giấc mơ chẳng có lấy nổi một màu sắc nào và ngay bây giờ cũng như vậy, ichigo lại thức giấc nửa đêm, nó khiến gã cảm thấy mình dường như đã ngủ rất lâu rồi.

chẳng biết từ lúc nào ichigo đã phải nốc cho mình vô vàn đống thuốc bổ, bố bảo gã xanh xao nhìn yếu lắm, ichigo báng bổ lại ngay bảo gã khỏe lắm, khỏe đến nỗi có thể cùng bố làm một trận và rồi gã im bặt khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người bố kia khó tả cỡ nào.

ichigo tự hỏi, từ khi nào gã lại được gia đình săn sóc như vậy? tại sao mọi người đều lo lắng cho gã? ichigo là một kẻ khô khan, gã sống chẳng có quá nhiều tình cảm dành cho ai lẫn cả chính bản thân gã, đối mặt với ánh nhìn lạ lẫm ấy từ người thân, gã không tìm nổi một từ nào để tả được nhưng gã biết, người nên nghe lời và có lỗi là gã, kurosaki ichigo. vậy nên gã sẽ im lặng và nghe từng lời bố mình dặn, đón nhận sự chăm sóc của cả nhà.

và bằng cách nào đó ichigo vẫn luôn cảm thấy rất lạ, có gì đó đã thay đổi, từ quá khứ đến tương lai, từ bản thân đến cả mọi người. ngày và đêm thay nhau, từng tiếng kim đồng hồ chạy, thời gian cũng chỉ mới có mười mấy năm. vậy mà ichigo cảm thấy bản thân chết đi được rồi.

gã tự nói mình như thế, để mình chằm đắm trong sự tĩnh lặng rợn người, cho đến khi tiếng gọi non nớt của tên ichigo vang lên, ánh sáng khẽ len lỏi khi đôi mắt nặng nề mở ra.

"yuzu..."

ichigo nặng nề cả đôi mắt lẫn giọng nói, gọi tên em gái gã, tiếng nói khàn đặc của một người con trai vỡ giọng, như tiếng của mấy người ủ rũ say rượu, yuzu nghĩ thế. rằng giọng nói của anh hai mình nghe thật hay và cũng lạ.

"anh hai, dậy ăn sáng và đi học nè."

trong suốt quãng đời của ichigo chưa từng nhận một lời cảnh báo đi học trễ, căn dặn ngủ sớm và lời đe dọa tưởng vô cùng thân thuộc như là kẻo trễ bây giờ. rồi bằng một cách kỳ lạ gã cảm thấy nó quen rồi, và giờ nếu được ai đó nói với gã những câu mắng ấy, ichigo chắc chắn sẽ bất ngờ đến thốt ra.

đã lâu rồi tôi chưa nghe câu đó.

thật kỳ lạ.

bây giờ cũng vậy, hay đúng hơn là ai cũng vậy, mới nửa đêm hôm qua ichigo vừa nghĩ mình ngủ đã đủ lâu rồi, vừa chớp mắt tiếp lại cảm thấy chưa ngủ đủ.

"5 phút nữa..."

ngay cả những viên thuốc ngủ cạnh bàn cũng không cứu nổi ichigo.

"anh nhớ ăn sáng đầy đủ là được rồi, yuzu và em sẽ mừng lắm đó."

chẳng biết lúc nào karin vào phòng, con bé bước đi yên lặng quá, hay là do gã quá mệt mỏi để chú ý. cơ mà nói vậy là ngày nào hai đứa cũng mừng à.

rồi tiếng rất to, tiếng bước chân bước lên cầu thang to thế này thì chỉ có mỗi bố gã thôi. để tránh làm phiền giấc ngủ, ichigo thật sự mong là hai đứa em sau này của mình không bị lây tính xấu từ bố.

"hai đứa xuống ăn trước đi, chừng nào ichigo dậy ra ăn sau, giờ để thằng bé nghỉ đi."

hai đứa gật gù đi ra và đóng cửa lại, theo isshin xuống dùng bữa trước, để lại ichigo đã ngồi dậy ngay khi cánh cửa mới đóng.

được rồi, giờ thì gã tỉnh hẳn rồi này, thật kỳ diệu, sau tiếng chân ầm ầm như động đất và chất giọng rú như gấu. nhờ ơn isshin mà ichigo tỉnh ngủ.

có một tiếng, như viên đá nhỏ lăn mấy lần trên nước khi ichigo từng làm hồi còn nhỏ, tiếng tách tách ấy nhỏ nhưng đối với căn phòng yên tĩnh chỉ mỗi tiếng thở nặng nề của người tóc cam thì tiếng tách ấy lại vang lên rõ rệt.

ichigo nhìn ra ngoài cửa sổ, gã ồ một tiếng, chẳng rõ do đâu mà nghĩ hôm nay sẽ mưa rào lắm đấy. gã nghĩ là nên xuống dặn hai đứa nhỏ mang dù hay áo mưa gì đó, thêm cả áo khoác để không bị cảm dù có khi isshin đã nhắc trước rồi.

khi bước xuống nhà thì gã lờ mờ nghe tiếng tivi đã được vặn nhỏ, chắc lại là do bố bảo thế để gã được yên, ichigo không bận tâm đến nó, chú tâm lắng nghe từng lời của một người phụ nữ trẻ nào đó nói về cái thời tiết xấu ơi là xấu gần đây.

trời trở lạnh, và ichigo cảm thấy ngôi trường sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của mình, phòng học sẽ trở thành căn phòng thứ hai của gã và bàn học cùng ghế sẽ trở thành chiếc giường thứ hai.

"ichigo."

chợt có người xướng tên, ichigo không giật mình quay ra đằng sau. từ khi nghe giọng người gọi gã đã biết đó là ai và thật lạ là chad đang đứng trước cửa nhà. ichigo không nhớ là gã có chỉ đường nhà gã cho chad nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, biết hay không chẳng xấu gì cho cam.

"chào buổi sáng."

chad gật đầu, từng hành động đóng cửa, cái ngáp mệt mỏi và dụi mắt đều thu vào tầm mắt, ghi nhớ tất cả. lúc này chad mới thấy rằng ichigo mặc qua loa như thế nào trong cái thời tiết trở lạnh này. mái tóc cam bay nhẹ do làn gió lạnh, ichigo mệt mỏi chớp mở, làn da xanh xao như sáng lên. nó làm chad tưởng, ichigo sắp biến mất, mất theo màu trắng đang tan dần như tuyết ấy.

mùa đông gần tới rồi, sẽ chẳng còn cơn mưa nào ngoài giá rét do đông mang lại cả nhưng như vậy sẽ đỡ hơn là những giọt bước bắn đau chát trên người đúng không? và chad điếng người như chết lặng trong tâm khi thấy một làn mờ từ hơi thở của ichigo. nó đạt tới đỉnh điểm, khiến lời nói phải tuôn ra.

"vào nhà mặc áo khoác đi ichigo, trời trở lạnh lắm rồi đấy."

"à, tớ quên mất."

biết là, gã chẳng lưu tâm lại ở đâu cả, gã đang ở trong một thế giới, thế giới của riêng kurosaki ichigo.

liệu đó có thật là quên không? liệu ichigo sẽ trở thành một kẻ thất hứa?

thưa rằng không, trời định sẵn ichigo sẽ mãi cống hiến cho hòa bình nơi đây, cho đến khi sinh mạng lụi tàn, cho đến khi hơi thở biến mất, cho đến khi một ánh mắt lạ lẫm ẩn hiện trong trí nhớ của tất cả. cho đến khi chỉ còn lại hư không. trời sẽ không cho phép gã thất hứa mà vốn dĩ ichigo sẽ chẳng phải kẻ thất hứa.

sự chờ đợi người bạn mình chỉ vì lấy áo khoác làm chad tưởng gã đang gặp nạn tới nơi cho dù chỉ mới vài đợt gió ngắn ngủi thổi qua. ánh cam quen thuộc trong tầm mắt xuất hiện, tận lúc này cũng chỉ làm vơi đi phần nào rối ren bên trong chad. về người bạn của mình.

"hợp với cậu lắm."

"hả? cảm ơn?"

gã khó hiểu nhìn chad, xong lại gục đầu xuống. con người ta có vài lúc dở dở hâm hâm, gã không phiền, tin đi, đừng dở quá là được.

"sắp qua năm mới rồi."

ừ nhỉ, từng thời gian ấy sao thật nhanh, mà cũng quá lâu. bỗng chốc gã cùng chad đã sắp sang cấp ba, bước dần ở tuổi mười tám và với tương lai ngày gần hơn theo từng năm, khoảng thời gian tựa như là ác mộng khi phải suy nghĩ về tương lai mà người ta hay nói ấy.

rồi người ta cũng phải thở, thở giữa chốn địa ngục mà họ buộc phải ở.

ichigo buông thỏng hai tay, để nó dần một lạnh hơn, len lỏi từng hơi lạnh qua ngóc ngách trên có thể, đeo tạ trên hai bàn chân.

mọi thứ đều là vô hình với sức nặng dường như là vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro