.
Kisuke Urahara, đội trưởng mới của đội 12 thuộc Hộ đình Thập tam đội, đang nằm trên nền đất cứng dẫn đến lối vào của một địa điểm huấn luyện bí mật dưới đồi Sōkyoku. Anh đặt hai tay ra sau đầu và nhắm mắt lại với suy nghĩ rằng mình có thể chợp mắt một lát trong khi đợi người mà anh muốn gặp ở đây. Tuy nhiên, như thường lệ, anh vẫn luôn là người duy nhất đến muộn.
"Cậu đến muộn đấy, Kisuke." Giọng một người phụ nữ vang lên, nghe có vẻ không vui.
Kisuke mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt người bạn thân nhất của mình, Yoruichi Shihōin. Mái tóc màu tím sẫm mềm mại xõa quanh khuôn mặt tôn lên nước da màu ngăm đen của cô. Dù chỉ mới có vài ngày nhưng anh đã cảm thấy như vô tận kể từ lần cuối nhìn thấy dáng vẻ ấy. Anh khẽ ngồi dậy, liếc nhìn qua những phần còn lại trên cơ thể cô. Bộ đồng phục màu đen cô mặc để lộ ra phần vai và lưng, và anh nghĩ mình có thể nhìn thấy rõ ràng những đường cong mềm mại của cô được vẽ lên bởi bộ trang phục.
Nhận ra ánh nhìn của anh đang dán vào mình, cô hỏi một cách tinh nghịch "Ê, cậu nhìn gì đó?"
"K-không có gì." Anh lắp bắp, nhưng với sự nhanh nhẹn của cô, Yoruichi luôn nhìn thấu anh. Cô cười và đặt tay lên vai anh, làm anh nhảy cẫng lên vì căng thẳng dưới sự đụng chạm. Yoruichi cúi xuống và thì thầm vào tai anh. "Không lẽ cậu nhớ cơ thể này của tôi đến vậy sao?"
Mặt Kisuke đỏ bừng, từ chối trả lời. Cô cười ranh mãnh: "Tôi nghĩ mình nên che hết lại để cậu không bị phân tâm thôi~" Cô cởi haori của anh ra, và anh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô quấn nó quanh người. Ngay cả trong mảnh vải cồng kềnh, vóc dáng cô thoắt ẩn thoắt hiện sau nó vẫn rất hoàn mĩ. Xong việc, cô liền ngồi xuống bên cạnh anh và cười toe toét. Anh mỉm cười lại với cô. Sau khi phải tỏ ra rất nghiêm túc với nhau trong vài ngày qua, thật vui khi được thả lỏng và cư xử trở lại như những người bạn. Cuối cùng họ cũng đã quay lại với trạng thái chẳng phải là đội trưởng Urahara và đội trưởng Shihōin, chỉ đơn giản là Kisuke và Yoruichi thôi.
Bóng tối gần như bao phủ lấy họ trong khi ánh trăng dịu dàng phản chiếu nhè nhẹ từ bầu trời đêm. Họ ngồi im lặng một lúc, chỉ đơn giản là cố gắng tận hưởng sự hiện diện của nhau. Cả hai đều thực sự chẳng biết phải nói gì. Yoruichi đã gợi ý rằng họ nên gặp nhau tối nay vì đã lâu rồi họ chưa gặp nhau. Thật tuyệt khi được ở bên nhau mà chẳng bị quấy rầy hay phải giữ hình tượng, ở ngay nơi bí mật của hai người họ.
Cuối cùng, Yoruichi lên tiếng. "Chà, đội 2 chúng tôi thật sự rất nhớ cậu đấy." Cô nói mà chẳng rời mắt khỏi mặt trăng.
Anh cười toe toét và hỏi. "Chúng tôi?"
Cô quay sang anh, khẽ đảo đôi mắt màu mật ong, sắc lẹm như mèo. "Mhmm, chúng tôi nhớ cậu~" Cô nhấn mạnh từ chúng tôi. Sau đó cô thêm vào, "Nhưng...đặc biệt là..."
Anh cảm thấy tâm hồn mình như đang bay bổng lên, mong chờ cô thú nhận rằng cô nhớ anh. Thật sự, anh đã nhớ cô rất nhiều. Mặc dù bây giờ tâm trí anh đã dành hết cho đội 12 của mình, nhưng có một phần trong anh vẫn nhớ nhung cái cảm giác khi được ở bên cô.
Tuy nhiên, khoảnh khắc nhỏ nhoi đó đã hoàn toàn bị hủy hoại khi cô nói. "Soi Fon. Con bé rất đau lòng khi thấy cậu ra đi đó".
Cả hai đều bật cười vì họ biết rằng Soi Fon sẽ là người hạnh phúc nhất khi thấy Urahara rời đi, thậm chí là biến mất.
Khi tiếng cười lặng đi, sự im lặng lại bao trùm họ. Hai cặp mắt nhìn nhau, một cảm giác vui sướng khó tả được gợi lên giữa bầu không khí. Sau tất cả, họ chỉ cần được ở cạnh nhau mà thôi. Đối với anh, phải thích nghi với việc xa nhau là điều vô cùng khó khăn. Anh tự hỏi liệu rằng cô có cảm thấy như vậy không. Anh muốn hỏi. Anh định hỏi. Ngập ngừng mãi, cho đến lúc anh biết rằng thời gian của mình đã hết rồi. Yoruichi nhảy cẫng lên như một con mèo con giật mình.
"Đã muộn rồi, tôi cần phải quay lại doanh trại.
Kisuke cũng đứng dậy. "Ừ, tôi cũng thế. Hẹn gặp lại-". Anh chợt nhận ra trước khi nói từ ngày mai. "Ý là, tôi sẽ gặp lại cậu vào lúc nào đó."
"Ừ, lúc nào đó." Cô lặp lại. Với tốc của người được mệnh danh là "Vua ánh sáng", hình bóng cô nhanh chóng nhạt nhoà dần cùng với màn đêm.
_____________________________________
Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ và tiếng gõ nhịp nhàng vang lên từ cánh cửa phòng Kisuke. Anh ngơ ngác ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, đứng dậy khỏi ghế và bước tới mở cửa. Khi anh ló đầu ra, một cấp dưới đã đứng chờ anh ngay trước đó. Ngáp một cái thật to và dụi lấy đôi mắt thâm quầng mệt mỏi của mình, vì không nhớ tên cô gái nên anh chỉ có thể mỉm cười lịch sự: "Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho cô không?"
"Chào buổi sáng, Đội trưởng Urahara. Có người gửi đồ cho ngài." Cô vuốt lại một phần mái tóc màu nâu vàng của mình trong khi tìm kiếm trong một chiếc túi lớn bên hông. Anh lại ngáp nhưng đột nhiên giật mình khi cô rút chiếc haori đội trưởng màu trắng của anh ra. Nó được gấp gọn gàng thành hình vuông và có ghim một tờ giấy nhắn trên đó. Chiếc áo nhanh chóng đưa anh trở lại với những ký ức đêm qua, và anh nhanh chóng chộp lấy nó từ tay cô gái.
"Cảm ơn nhé!" Anh vừa nói vừa ấn nó vào ngực, vẫy tay rồi đóng cửa lại, bước lại bàn làm việc và đặt chiếc haori xuống. Anh gỡ ghi chú ra, đọc những từ ngắn ngủi được viết trên đó "Tối qua cậu quên cái này." với tên của Yoruichi được kí bừa bộn ở bên dưới.
Cô ấy không nghĩ rằng mọi người có thể sẽ hiểu lầm nếu họ nhìn thấy cái này sao? Anh thở dài khi đặt tờ giấy lên bàn. Khi mở haori ra, anh ngạc nhiên khi thấy một tờ giấy khác rơi xuống. Kisuke nhặt nó lên và nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết tay nguệch ngoạc mà chỉ có thể thuộc về duy nhất Yoruichi.
"Đồi Sōkyoku, đêm nay." Anh đọc to cho chính mình nghe. Một nụ cười phớt nhẹ làm bừng sáng khuôn mặt Kisuke. Chắc hẳn cô cũng nhớ anh lắm.
-end-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro