
#2
"Chú ơi, đêm nay cháu không về đâu ạ!"
"Hả?! Khoan đã cậu chủ-" Cyclone cúp máy xong chạy ra cửa sau của bệnh viện. Bây giờ không ai có thể ngăn cậu làm điều mình muốn, cuộc sống này là của cậu.
Trước tiên, cậu muốn sống thật với bản thân mình. Bắt đầu với quán trà sữa đối diện đường. Không do dự hay lo lắng, Cyclone vui vẻ vào trong cửa hàng, mang theo hoài bão và lòng đầy tự do.
"Chị ơi, ơi cho em cốc trà sữa chocolate!" Nhân viên gật đầu rồi nhanh chóng làm cho cậu. Vì quán không đông khách lắm, ly trà sữa của cậu hoàn thành rất nhanh. Vừa nhận được cốc nước, Cyclone thanh toán rồi chạy mất hút. Cậu muốn đến xe kem kế bên rồi gọi một cây kem vị vani phủ chocolate chip.
Trong khi chờ, Cyclone húp một ngụm trà sữa. Vị ngọt ngào mát lạnh lan toả trong khoang miệng, vị hơi đắng của cacao trung hoà vị ngọt khiến nó không bị gắt. Thạch lẫn trân châu đường đen giòn giòn dai dai, ăn rất vui miệng.
"Của cậu xong rồi này cậu bé!" Cyclone hào hứng đón cây kem. Khi gần chạm vào được thì nó lại vụt mất. Ai cha, cậu hôm nay lại gặp phải xe "kem lừa" rồi. Nhưng mà, hôm nay đâu giống ngày trước. Lúc đó, cậu phải gấp rút đi chợ, mua đồ đạc cần thiết để nấu ăn kịp giờ, đồng thời vừa ý tên kia, ngay cả món kem yêu thích cũng lâu rồi chưa ăn. Nhìn lại toàn chuỗi ngày khổ đau. Nhưng bây giờ thì sao? Cậu đâu cần quan tâm hắn nữa, thích thì chơi thôi.
Cyclone vờn cây kem cả chục phút đồng hồ. Với mọi người, khoảng thời gian ấy đủ lâu làm ai nấy cũng phát cáu. Ngược lại, Cyclone rất thích. Càng chơi lâu, Cyclone càng vui hơn, đến khi chụp được rồi thì reo hò sung sướng.
"Cảm ơn bác ạ, cháu gửi tiền!" Cyclone đưa vài đồng thì bác bán kem cương quyết từ chối.
"Thôi không cần đâu chàng trai. Hiếm khi thấy ai chơi lâu thế mà vẫn vui vậy đấy, làm ta nhớ đến cháu ta..." Bác ấy bỗng im lặng một hồi. "Nó giống cậu lắm, rất thích chơi trò vờn kem này với ta. Mỗi lần thế, nó lại cười rất tươi. Giống như cậu vậy!"
Cyclone lắng nghe thật kỹ. "Cậu ấy vẫn ổn không ạ?"
Bác bán kem thở dài. "Cũng được 1 năm rồi...". Bác mín môi rồi nói tiếp:
"Cậu giống nó lắm đấy, lần sau lại đến ủng hộ ông già này nhé?"
"Lần sau ạ?... Vâng, lần sau cháu lại đến, cả tháng sau nữa ạ!" Cyclone tạm biệt ông bác rồi chạy tung tăng đến địa điểm tiếp theo. Câu nói vừa rồi không chỉ để an ủi ông, mà còn cậu, chắc chắn lần sau sẽ lại đến nữa.
Cyclone chọn khu skate park là điểm đến tiếp theo. Vì lúc còn là học sinh, cậu cực kỳ thích môn thể thao này, ngày nào cũng chạy đi chơi quên cả học hành. Lúc sau này lớn lên phải lấy chồng thì cũng phải dừng luôn sở thích này, đến bây giờ mới có cơ hội chơi lại. Cyclone theo sự hướng dẫn của nhân viên đeo đồ bảo hộ, vì cũng 3 năm rồi cậu chưa chơi lại nên học lại từ đầu cho chắc. Không mất bao lâu, Cyclone cũng quen hơn với cảm giác trượt song song với mặt đất. Cảm giác hoài niệm cùng với vui sướng hoà quyện với nhau mang đến năng lượng thúc đẩy cậu trượt nhanh hơn. Cyclone bắt đầu tăng tốc rồi trượt băng băng trên sân. Mọi lan can, vật cản cậu đều vượt qua đầy điệu nghệ. Cảm giác ấy thật sung sướng, cứ như chiếc ván trượt tự biết bay, có thể giúp cậu bay đến bất kì đâu, không thể ngăn cản đường trượt của cậu.
Mãi hăng say trượt, Cyclone không hề để ý mọi người đang nhìn mình. Tiếng reo hò cổ vũ gào lên mỗi khi cậu bật nhảy rồi tiếp đất. Không khí náo nhiệt hơn cả. Sắp sửa đối mặt với thử thách cuối cùng: một địa hình chưa U lớn. Cyclone không ngần ngại. Cậu tăng tốc rồi thành công đến được một đầu chữ U, chỉ cần dựa theo đà rơi rồi trượt qua nốt bên kia thì cậu sẽ thành công chinh phục toàn bộ vật cản ở đây. Cyclone xoay người đầy nghệ thuật trên không rồi đáp xuống dốc thẳng đứng của địa hình. Một chút nữa thôi thì cậu sẽ làm được. Bỗng, cơn choáng chợt ùa tới. Cyclone vẫn còn giữa dốc đứng, cậu không thể giữ thăng bằng nên cứ thế ngã xuống. Cứ tưởng cậu sẽ bị chấn thương những một người đã kịp đỡ cậu. Anh ta lao ra từ đám đông như tên cứu cậu một mạng. Những người khác cũng sửng sốt bắt đầu xúm lại xem cậu thế nào.
"Này! Cậu không sao chứ?" Anh ta hỏi. Cyclone nhướng mày.
"A, tôi không sao xin lỗi cậu. Lần này làm phiền cậu rồi."
"Khoan đã, cậu là Cyclone phải không?"
"À đúng rồi, còn cậu là... KAI?" Cyclone vui mừng ôm người bạn thân suốt thời niên thiếu.
Thiếu niên ấy cao lớn, mái tóc đỏ sẫm như máu. Đồng tử cũng đỏ tươi. Khuôn mặt khôi soái ca đạp đổ bao nhiêu cô. Nhớ lại năm tháng vô lo vô nghĩ đó, cậu cùng Kai đã bày đủ trò quậy phá. Nhiều lúc bị thầy cô bắt đứng ngoài hành lan cũng phải 2 người đứng chung mới chịu cơ. Trái ngược với cậu, anh học hành rất giỏi nên nhiều lúc thư tỏ tình đầy tràn ngăn bàn, phải bỏ qua bên ngăn của cậu (vì hai người ngồi kế nhau). Sau này tốt nghiệp, Cyclone vôi lên kiệu hoa rồi cũng cắt đứt liên lạc với Kai luôn. Tình cờ giờ gặp lại lúc sắp từ biệt "vĩnh viễn", coi như an ủi cho cậu.
"Bao năm không gặp, ông thay đổi nhiều phết nhỉ?" Kai đỡ Cyclone dậy.
"Hahahaa, ông cũng đâu vừa gì?" Cyclone nhìn con người cao hơn mình cả cái đầu, diện áo thun bó dài tay và áo hoodie đen, rồi tới tới quần bó kết hợp quần thun toàn đen nốt. Vậy mà trong cũng ngầu phết.
"Haha, tui không thay đổi nhiều vậy đâu."
"Vậy hả? Tui thấy chỗ nào ông cũng khác hết. Kể nghe mấy năm qua ông làm trò gì coi!"
"Ừ thì tui kế thừa công ty bố, giờ cũng coi là dư giả." Mỗi hai chữ "dư giả" của nó cũng có vấn đề. Cậu nhớ hồi đó nó toàn bao cậu đi ăn, rồi hay mua cái này cái nọ cho cậu. "Dư giả" của nó nghĩ là rất giàu đó.
"Haizz, bao năm không gặp ông cũng thành tư sản mịa rồi, mỗi tui là còn nghèo thôi!"
"Haha, vậy giờ đi ăn không, tao bao!"
"Ok!"
Cyclone và Kai quyết định đến một quán cơm gà gần đó (vì hồi đại họ cũng hay rủ nhau đi ăn cơm gà). Trong bữa ăn, họ dành rất nhiều thời gian tám chuyện trên trời dưới đất. Kai đồng thời cũng biết được bao năm qua bạn mình bị đối xử tệ thế nào, nhưng anh lại không biết về sức khỏe của Cyclone.
"Blaze hả? Kì vậy, tui nhớ thằng đó cũng đâu tệ thế?"
"Không! Không hề tệ, mà kiểu bị điên ấy. Tớ làm gì cũng không vừa mắt tên đó. Hở tí lại đánh rồi chửi."
"Không, coi nè!" Kai lôi điện thoại ra. Anh cho cậu xem ảnh bản thân chụp với Blaze. Biểu cảm của tên đó không cau có như thường ngày, mà rất vui, cười toe toét ấy. "Thằng đó cũng tốt tính mà? Ông xem lại thử?"
"Giờ ông đứng về phe thằng bạn thân của ông hay nó vậy?" Cyclone bùng nổ. Cậu ra đây than khổ với nó mà lại nghe nó bênh thằng đó vậy đấy.
"Rồi rồi, tui chỉ thấy kì kì thôi."
"Vậy mà thấy kì kì á? Điều đó chỉ chứng tỏ duy nhất một khả năng thôi!"
"Là gì?"
"Thằng cha này ghét mỗi mình tui!"
"Ông làm gì mà chả ghét?"
"Ai biết, tính ra tui không đụng gì chả luôn á! Coi tức hông!" Tám chuyện nãy giờ cũng tốn cả khối thời gian, ai cũng ăn xong cả rồi. Cyclone lườm anh. Kai không hiểu gì cứ đờ mặt ra, mất một lúc mới hiểu ý.
"Bà chủ, tính tiền!" Cyclone ra ngoài cửa chờ anh ta trả tiền. Đứng ngắm cảnh đường xá nhộn nhịp này, lòng cậu thật sự chưa muốn đi. Nhưng đâu ai chống lại được thời gian, giờ càng phải ăn chơi vui vẻ, vô tư như những ngày trước.
"Cơm ngon không mà đứng đực cái mặt ra đó?"
"Haha, bữa ăn ngon nhất là bữa không cần trả tiền!"
"Ông hình như ăn ít lại rồi, lúc trước phải 2-3 đĩa ông mới no mà!"
"Chịu thôi, mấy năm nay toàn ăn ít, hình như sức ăn giảm lại rồi!"
"U là trời bạn tui, ông cứ như bị ung thư giai đoạn cuối ấy!" Vừa nói xong, Kai ăn ngay cú đạp của Cyclone.
"Cái thằng này, bạn thân mày ăn ngủ không ngon mà mày trù tao vậy đó!" Dù một phần nào đó cũng đúng.
"Thôi mấy năm không gặp, ông định đi ăn rồi về đấy à?" Cyclone cười tươi khiến Kai nhìn mà bất lực. "Được, tao bao."
Thế rồi, họ ghé vào một quán net, chơi tựa game 5vs5 thời xưa vẫn hay chơi. Dù đã bao năm không chơi lại, kĩ năng vẫn như thuở ban đầu. Phối hợp tốt, không cần 3 đứa đồng đội còn lại. Hai người họ là đủ cân 5. Trận đấu 5vs5 cân bằng mà nhìn vào cứ tưởng bên họ luôn lợi hơn, khéo lại tưởng hack.
Hai người trăm trận trăm thắng, chơi một mạch đến tối. Thật sự mỗi khi sờ đến bàn phím thì không thể rời được...
"Hahh, chơi vui thật!"
"Ừ, do tui gánh team cả!"
"Ủa, vậy hả, không biết ai chơi Yasua vừa vào trận đã feed 6 mạng vậy ta?" Cyclone phì cười.
"Ừ, cười đi, thằng Nilah lướt thẳng vào rồi feed trong trụ địch."
"Này, do tui ấn nhầm thôi!"
"Hứ, ấn nhầm tận 7 lần á?
"Hừ, không chơi với ông nữa!"
"Ồ, vậy trả lại tiền đi!"
"Ơ, trễ vậy rồi á?" Nghe trả tiền cái Cyclone liền lảng đi chuyện khác. Đùa, chứ người ta bao thì mắc gì phải trả.
"Giờ 8 giờ đêm rồi! Thằng Blaze không đánh ông chứ?"
"À, thật ra là tui bỏ nhà đi." Kai không bất ngờ lắm, đối xử với cậu ta như vậy cậu ta bỏ nhà đi là phải. Có bất ngờ thì là thằng Cy đến bây giờ mới bỏ đi bụi đấy.
"Vậy bấy giờ ông định ngủ ở đâu? Í đằng kia có cái ghế sạch kìa!"
"Ông điên à, đơn nhiên là ở khách sạn rồi!"
"U ôi, còn tưởng ông không mang tiền phải ngủ ngoài đường chứ!" Cyclone tức lắm, đấm thằng kia một cái. Bực bội tìm khách sạn. Kai dù sao cũng đang rảnh nên đi theo đến tận trong khách sạn luôn.
"Xin hỏi hai anh muốn mấy phòng ạ?" Chị lễ tân bối rối nhìn hai anh đẹp trai nhưng lại đi chung.
"Một phòng thôi ạ, ngủ qua đêm!"
"Dạ vâng ạ!" Chị lễ tân nhập một loạt từ lên máy tính rồi mới đưa chìa khoá phòng. "Dạ đây, phòng của hai anh ạ!"
Cyclone không quan tâm lắm sự hiểu lầm của chị ta. Cả ngày hôm nay đủ làm cậu cạn kiệt sức lực rồi nên giờ cậu muốn đi về phòng ngủ một giấc đến sáng mai, dù bỏ bữa tối có hại cho sức khỏe của cậu nhất là bây giờ. Cyclone nhận thẻ. Một bàn tay từ đâu bay tớ như muốn bẻ gãy tay cậu. Với một giọng đầy tức giận, người đó to tiếng quát mắng cậu ngay giữa đám đông: "Sao cậu lại ở đây!?"
Cyclone quá bất ngờ đến nỗi không trả lời được, rõ ràng hắn nói đi công tác vài hôm mà. Hắn ta không thể nào ở đây được.
"Tôi còn tưởng bỏ nhà ra đi là thế nào. Hoá ra là bỏ nhà theo trai đấy à?!" Blaze lườm Kai, ánh mắt đầy phẫn nộ như muốn xé xác đối phương.
"Còn cậu, tôi nghĩ cậu là một người thẳng thắn, đáng tin. Thế mà cậu lại phản bội bạn bè của mình à?"
"Hả? Không phải như cậu nghĩ đâu! Thật ra tôi với Cy là bạn thân lâu ngày gặp lại, đúng lúc cậu ấy đang cần tìm khách sạn ngủ qua đêm nên tôi mới đi cùng với cậu ấy thôi!" Tự dưng bị coi là kẻ thứ 3, Kai luống cuống tìm cách giải thích cho Blaze hiểu.
"Tìm chỗ ngủ qua đêm? Ngủ qua đêm rồi ai biết cậu làm gì trong đó!" Blaze đầy thù ý với Kai, dù anh ta có muốn giải thích thế nào thì kệ anh ta. Đối với anh bây giờ dù Kai có giải thích thế nào cũng không thay đổi ý nghĩ "ngoại tình" trong đầu mình. Anh quay sang lườm Cyclone, cậu ta đang cố vùng vẫy khỏi mình. Anh tức giận cực độ với hành động chống đối của cậu ta. Blaze trực tiếp lôi Cyclone về, không nói thêm lời nào nữa. Những người xung quanh bắt đầu xầm xì, trong khi Kai đứng như trời trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro