45. Giấc mơ trong tầm tay
Khi chúng tôi bình tĩnh lại, chúng tôi chọn ngồi im lặng thay vì la hét với nhau. Chúng tôi không còn chỉ tay vào nhau. Cuối cùng chúng tôi đã hành động như người lớn. Mặc dù vẫn còn tức giận, chúng tôi biết rằng những gì chúng tôi làm không dẫn đến đâu.
Bác sĩ ra khỏi ICU để nói với chúng tôi rằng tình trạng của A-Nueng khá nghiêm trọng. Hai trong số các xương sườn của cô đã bị gãy. Và bởi vì cô ấy ngồi ở ghế sau mà không thắt dây an toàn, cô ấy cũng bị chấn thương não. Nó không giống như trong phim mà bác sĩ bảo mọi người chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất hoặc bất cứ điều gì tương tự. Tuy nhiên, nó đã không phù hợp với tất cả mọi người. Không ai trong chúng tôi cảm thấy tốt hơn.
Ngoài tình trạng A-Nueng, chúng tôi phát hiện ra rằng vụ tai nạn xảy ra vì chiếc xe phía trước đã thay đổi làn đường và rời khỏi đường để tránh đánh một con chó.
Người lái xe taxi của chiếc xe A-Nueng đã hoảng loạn, vì vậy anh ta đã thay đổi làn đường và cũng ngã xuống bên đường. Có vẻ như người lái xe ở phía trước cũng đang hôn mê. Nhưng chúng tôi đã kiệt sức khi cố gắng tìm bất cứ ai chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn. Chúng tôi chỉ muốn A-Nueng ra ngoài an toàn.
Bác sĩ trở lại và đi ra sau hơn sáu giờ. Mặc dù tất cả chúng tôi đều kiệt sức, sự xuất hiện của Bác sĩ rời khỏi phòng phẫu thuật giống như một thiên thần được gửi từ thiên đường.
- Tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Vì bệnh nhân còn trẻ, cô nên hồi phục nhanh chóng. Không có gì phải lo lắng.
Chúng tôi mỉm cười với nhau. Khi tôi biết A-Nueng là an toàn, tôi đã sụp đổ và khóc nức nở, mặc dù tôi chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình với bất cứ ai, thậm chí không phải là bà của tôi.
-Được rồi..
- Đừng tự trách mình, Khun Nueng.
Piengfah, người hiểu tôi nhất và có lẽ là người giận dữ nhất với tôi, đã đến để nghiêng người và nắm lấy tay tôi.
- A-Nueng bây giờ đã an toàn. Cậu nên hạnh phúc
- Em ấy không nên bị tổn thương như thế này. Đó là lỗi của tôi..
- Đúng. Đó là do cô.
Chet vẫn đầy oán giận. Anh nhìn tôi với sự oán giận.
- Bây giờ cô đã biết A-Nueng an toàn, không có lý do gì để cô ở đây nữa.
- Đừng nói nhiều như vậy. Anh cũng là một người lạ.
Giọng nói của bà ngoại của A-Nueng là có thẩm quyền. Cái đó đã làm Chet, người đang đe dọa tôi, ngã người cúi lưng xuống.
Anh sợ cô vì tội lỗi trong quá khứ.
- Mẹ.
- Tôi không phải là mẹ của anh.
Bà già cho thấy răng của mình ở Chet và vẫy tay để sợ mọi người đi.
- Mọi người đi về đi. Ở đây sẽ không làm cho ý thức tỉnh táo đâu. Sáng mai rồi vào lại.
- Mọi người đều có thể quay lại ngoại trừ Khun Nueng - người cha mới, người yêu và rất bảo vệ con gái mình, vẫn khăng khăng trước khi im lặng khi bà ngoại nhìn chằm chằm vào anh ta.
- Người duy nhất có thể nói ai có thể hoặc không thể đến thăm con bé là người nuôi nấng nó. Vì vậy, ann và cô ...
Bà nhìn tôi một chút và siết chặt hai tay trước mặt cô ấy.
- Đừng xuất hiện ở đây một lần nào nữa. Tôi sẽ không cho phép nó.
Piengfah vỗ lưng an ủi khi cô ấy giúp tôi dậy. Bây giờ không có điểm nào để chúng tôi chiến đấu nữa vì mọi người đã rất sốc.
Người bà đã rất lo lắng về cháu gái của mình.
Người bố đã rất thất vọng.
Tôi ... người dì, đã đau khổ rất nhiều.
- Rời đi trước đã, Khun Nueng. Tớ sẽ cho cậu biết tình trạng con gái tớ như thế nào.
Ít nhất Piengfah đã cố gắng an ủi tôi và làm nhẹ tâm trạng. Tôi tự nguyện rút lui vì tôi không muốn chiến đấu. Tôi cũng biết, sâu thẳm, rằng tôi đã sai. A-Nueng đã ở trong tình trạng đó vì tôi. Đó là điều bình thường khi bố mẹ và gia đình cô ấy tức giận với tôi.
Nhưng ... Tôi không thể bình tĩnh khi ở một mình. Điều quanh co nhất là - chờ đợi -.
Tôi chờ đợi để xem cô ấy có tỉnh lại không.
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì trước đây, nhưng bây giờ đã lang thang quanh phòng của tôi. Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng hoặc tập trung vào công việc kinh doanh của mình. Tôi đã cố gắng làm chệch hướng bằng cách sử dụng cùng một lý thuyết suy nghĩ về một cái gì đó căng thẳng hơn. Tuy nhiên, không có gì căng thẳng hơn vấn đề A-Nueng.
Tôi cảm thấy chính xác như tôi đã làm khi bà tôi vừa qua đời.
Đó là cảm giác tội lỗi. Tôi đã yêu cầu giúp đỡ. Tôi đã vượt qua điều đó bởi vì A-Nueng đã ở bên tôi. Nhưng lần này thì khác.
Người bạn duy nhất của tôi ... chưa trở lại.
Tôi cần sự giúp đỡ ...
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Cuối cùng, tôi đã gọi cho Piengfah để hỏi cô ấy về tình trạng của A-Nueng. Mặc dù người bạn thân nhất của tôi nói rằng cô ấy sẽ thông báo cho tôi, nhưng cô ấy không bao giờ làm. Tôi hiểu rằng cô ấy chỉ nói điều đó để vượt qua khoảnh khắc đó. Nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cần có một số tiến lên.
Bất cứ điều gì.
- Fah. Nueng thế nào? Cậu không làm những gì cậu đã nói với tôi. Cậu nói rằng cậu sẽ cho tôi biết cô ấy thế nào.
[Không phải là tôi không giữ lời nói của mình, Khun Nueng ... nhưng A-Nueng đã không tỉnh lại kể từ ngày đó.]
- Kể từ ngày đó - có nghĩa là ngày xảy ra tai nạn. Một tuần đã trôi qua kể từ ngày đó.
Một tuần, tôi đã cố gắng kiên nhẫn và không đến bệnh viện. Tôi đã chờ đợi một tuần để Piengfah thông báo cho tôi về tình trạng của A-Nueng.
- Cậu nói dối. Cậu đang nói dối vì cậu không muốn tôi đi gặp
A-Nueng?
[Tại sao tớ phải nói dối cậu? Tớ có giống như một người nói dối về tình trạng của con gái tớ ...]
Piengfah không nghe có vẻ vui vẻ như thường lệ. Nhưng tôi vẫn không muốn tin cô ấy.
- Nhưng bác sĩ cho biết con bé sẽ hồi phục nhanh chóng.
[Nhưng anh yta không nói khi nào con bé sẽ tỉnh lại. Bậy giờ cả tớ và mẹ tớ rất lo lắng ... Khun Nueng, nếu A-Nueng vẫn hôn mê mãi mãi ... Tớ sẽ làm gì ...]
Và Piengfah, người đã nghĩ quá giống như một người mẹ rất lo lắng về con gái mình, bắt đầu nức nở. Tiếng nức nở của bạn tôi cũng làm tôi lo lắng, yếu đuối, tôi ngã gục xuống chiếc ghế dài.
- Không ... làm thế nào một cô gái hoạt bát như A-Nueng có thể hôn mê quá lâu? Em ấy sẽ sớm tỉnh lại.
[Con gái tôi sẽ tỉnh lại, phải không? Làm ơn cho tớ biết rằng con bé sẽ tỉnh, Khun Nueng.]
Thông thường Piengfah là người an ủi tôi và làm mọi thứ tốt hơn. Nhưng bây giờ cô ấy là người bị phá vỡ và cầu xin tôi an ủi cô ấy. Mặc dù nỗi thống khổ và nước mắt của tôi, tôi phải là một trụ cột bởi vì, tại thời điểm này tất cả tôi ta đều cần sức mạnh.
- Tất nhiên em ấy sẽ tỉnh lại.
[..]
- Em ấy yêu tôi rất nhiều. Em ấy hứa rằng em ấy sẽ chết sau tôi vì em ấy không thể đứng nhìn tôi buồn .. em ấy sẽ quay lại với chúng ta.
Và ngay khi tôi cúp máy, tôi đã khóc. Tôi nghĩ về người con gái hạnh phúc đã nói chuyện không ngừng về việc chúng tôi sẽ ở bên nhau như thế nào cho đến khi già và cô ấy sẽ ở bên tôi như thế nào, chăm sóc tôi và chết sau tôi?
Tại sao em lại phá vỡ lời hứa của mình? Tại sao em không hồi phục?
Cuối cùng, tôi đã bỏ lỡ A-Nueng đã đánh bại tất cả niềm tự hào của mình. Mặc dù tôi bị cấm đến thăm cô ấy, tôi đã đến thăm cô ấy. Nhìn thấy A-Nueng trên giường của bệnh nhân với tất cả các máy xung quanh cô ấy khiến tôi sững sờ.
Tôi không biết phải làm gì. Bà nhìn tôi và gật đầu chào. Mối quan hệ của chúng tôi không tốt vào thời điểm đó. Ở trong một mối quan hệ với A-Nueng đã phá vỡ sự tin tưởng của bà.
- A-nueng đã như thế này suốt thời gian này? Làm thế nào cô ấy có thể ăn hoặc đi vệ sinh?
- Họ cho con bé ăn.
Piengfah trả lời ngắn gọn. Tôi gần như nghẹn ngào và khóc. Cho ăn có nghĩa là thực phẩm được trộn với chất lỏng và được đưa vào qua một ống được đưa vào mũi. Tôi nhìn vào tất cả những túi chất thải được giải phóng từ cơ thể cô ấy. Thật xấu hổ khi một người con gái tràn đầy năng lượng như cô ấy phải ở trên giường như thế này.
- Ah ..
Tôi do dự khi tôi quay sang nói chuyện với người bà.
- Bà đã ở đây với A-Nueng suốt thời gian này đúng không, mẹ?
- Ừm. Nó luôn luôn chỉ là hai chúng tôi. Và đó là cách nó vẫn còn là đứa nhỏ bị bà bắt kịp.
Bà vươn ra để điều chỉnh mái tóc của cháu gái mình một cách đáng thương.
- Tôi đã chăm sóc con bé như thế này khi con bé được sinh ra. Nó giống nhau. Con bé đã lớn hơn.
- Tôi sẽ giúp bà.
- Đừng lãng phí thời gian của cô.
- Tôi sẽ đến.
- Tôi không cho phép nó.
Bà của A-Nueng cuối cùng đã mất kiên nhẫn với tôi. Cô ấy đã cố gắng duy trì cách cư xử tốt, nhưng khi tôi khăng khăng làm những gì tôi muốn, bà ấy đã mắng tôi. Thấy vậy, Piengfah nhanh chóng bước tới đứng giữa chúng tôi.
- Xin đừng đấu nhau ở đây. Bây giờ tất cả chúng ta đều bị căng thẳng.
- Tôi đã cố gắng duy trì cách cư xử của tôi tốt nhất có thể. Cô đã phá vỡ sự tin tưởng của chúng tôi!
Bà nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
- A-Nueng sẽ không ở trạng thái này nếu cô không gọi chương trình đó ...
- A-nueng cũng sẽ không như thế này nếu bố, mẹ và bà của cô ấy không buộc cô ấy phải di chuyển ra nước ngoài chỉ để tách chúng tôi ra!
- Cô vẫn đang tranh cãi với tôi khi cô là nguyên nhân của tất cả những điều này?
- Nếu bà hỏi về nguyên nhân cơ bản của tất cả những điều này, chính gia đình bà nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi là sai. Và cảm ơn bà!
Tôi chỉ vào bà già với cơn giận dữ.
- A-Nueng không quan tâm rằng không ai biết về chúng tôi. Người duy nhất cô ấy quan tâm trong thế giới này là bà. Cô ấy sợ làm bà thất vọng!
- Ừm. Tôi thất vọng vì tin tưởng sai người ... tôi luôn tin tưởng sai người. Con gái tôi có thai mà không có chồng, và cháu gái của tôi đang yêu người phụ nữ từ một gia đình quý trọng mà tôi tin tưởng là người giám hộ của con bé.
- Cô ấy trả giá cho nó bằng cách ở lại bất tỉnh trên giường như thế này. Có lẽ cô ấy chưa tỉnh lại vì cô ấy không muốn quay lại với chúng ta. Có lẽ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn trong thế giới mơ ước của mình. Đây có phải là những gì bà muốn? Thật buồn cười, vì cháu gái của bà thà bất tỉnh hơn là ở bên tất cả chúng ta một lần nữa!
Cái tát của bà ngoại của A-Nueng khiến khuôn mặt tôi chuyển sang màu đỏ. Bà ấy đã khóc. Bởi vì tôi đánh vào điểm yếu của bà, trái tim bà ấy có khả năng tan vỡ như thể tôi đã xuyên qua nó nhiều lần. Có lẽ bà ta đã nghĩ giống như tôi.
A-Nueng đã không tỉnh lại vì thế giới mơ ước của cô tốt hơn thế giới thực của cô.
Thế giới thực là một trong đó không ai chấp nhận tình yêu của chúng tôi.
Và người bà rơi xuống ghế mà bà ấy đang ngồi và khóc nức nở.
Thấy vậy, Piengfah cũng khóc nức nở. Sol là người duy nhất đứng vững và tôi nhìn A-Nueng với quyết tâm.
- Không sao đâu, Nueng. Tôi sẽ ở đây khi em quay lại với chúng tôi. Bạn giống như một giấc mơ.
Tôi bước sang một bên giường nơi người con gái nhỏ đang nằm và cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô ấy. Sau đó, tôi thì thầm với cô ấy như thể cô ấy có thể nghe thấy tôi.
- Tôi là một giấc mơ trong tầm tay của em. Em phải tỉnh táo và ở bên tôi cho đến khi chúng ta già đi ... làm ơn.
-------
xin lỗi để mn đợi nha tui tốc độ cho mấy chap cúi lun nèee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro