Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42. Không xứng đáng

Tôi và Chet nhìn nhau giận dữ. Và đây là lần đầu tiên tôi là người nhìn đi chỗ khác trước. Bởi vì... tôi cũng có cảm giác giống anh ấy. Mối quan hệ của chúng tôi, mối quan hệ giữa A-Nueng và tôi, đã sai lầm không chỉ trong mắt người khác mà cả trong mắt chính tôi. Tôi đã cảm thấy như vậy được một thời gian rồi.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

Thành thật mà nói, tôi là người hiểu điều này nhất. Nhưng tôi không thể thừa nhận điều đó. Có lẽ đây là một trò lừa bịp; Có lẽ Chet đang cố lừa tôi tiết lộ sự thật. Tôi không nên đồng ý với anh ta.

- Người như cô mà không hiểu điều này sao? Cô đang nói với tôi rằng tiếng rên đó là từ một bộ phim khiêu dâm à? Chúng là tiếng rên rỉ của con gái tôi và của cô. Và hình ảnh....

Mặt Chet đỏ bừng và tôi không biết là vì tức giận hay xấu hổ nữa. Nhưng nó cũng đủ khiến tôi kết thúc cuộc trò chuyện ngay lập tức.

- Anh đang nói gì vậy? Anh đã lắp camera trên ô tô?

- Tại sao? Cô có nghĩ tôi đang nói dối khi muốn biết con gái tôi đi đâu và đi với ai hả? Thì ra đó là lý do tại sao cô không đồng ý hẹn hò với tôi hoặc bất kỳ ai khác. Là vì ​​cô không bình thường... Cô thích phụ nữ. Cô thích con gái... Cô gái mà Piengfah và tôi đã giao phó cho cô. Cô đã phá vỡ lòng tin của chúng tôi bằng cách trắng trợn làm điều đó với người mà cô chăm sóc! Thật không biết xấu hổ!

Nueng...Tôi không tìm được lý do gì nên cố gắng đánh lạc hướng anh ta.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

- Khun Nueng... cô là người rất thẳng thắn nhưng lại đang nói dối về chuyện này. Và điều đó rất rõ ràng là cô như vậy.

- Câm miệng! Anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai?

Tôi bắt đầu cao giọng và trừng mắt nhìn Chet. Anh ấy có thể tức giận về điều này. Nhưng anh ấy không thể nói chuyện với tôi mà không có sự tôn trọng. Điều đó có vẻ không đúng với tôi.

- Tôi đang nói chuyện với một kẻ nói dối. Cô là người giám hộ của cô ấy. Cô đã nhận được sự tin tưởng của bố mẹ nó và những người thân trong gia đình cô ấy. Tuy nhiên, cô lại ăn nó. Con bé chỉ là một cô gái vô tội. Hãy nghĩ về những gì cô đã làm... Lý do duy nhất khiến nó không quá kinh tởm là vì cô là phụ nữ!

- Nếu cô là đàn ông, chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Cô như là nhà sư mà đã ăn thịt gà. Cô chẳng khác gì mấy tên giám đốc lừa gái vào nhà nghỉ và cho tiền.

- Tôi không lừa ai cả. Chúng tôi đang yêu nhau!

Cuối cùng tôi đã gục ngã. Chet im lặng và nhìn tôi chằm chằm.

- Cuối cùng thì cô cũng thừa nhận rồi.

Cả người tôi rung lên. Tôi lấy tay che miệng và ủ rũ ngồi xuống ghế. Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Sự tức giận xen lẫn sợ hãi khiến tôi vô tình thốt ra điều mà tôi không bao giờ có thể rút lại được.

- Có vấn đề gì thế? Tôi đây. Nó có thể tệ đến mức nào... Làm sao tôi lại không phù hợp hoặc không xứng đáng với A-Nueng?

- Sao cô dám hỏi vậy? Nếu có lương tâm, cô sẽ biết mình không phù hợp với con bé.

- Nói đi, làm sao đây?

Chet từ từ tiến về phía tôi. Tôi vô thức lùi lại một bước để giữ khoảng cách.

- Đầu tiên, cô là phụ nữ.

- Vậy thì anh có vấn đề với việc đó rồi.

- Thứ hai, chênh lệch tuổi tác của cô là 16 tuổi. Khun Nueng.. là 16 năm đó.

- Tôi đã nói chuyện với A-Nueng về việc này. Không vấn đề gì. Chúng tôi...

- Chết tiệt. A-Nueng vẫn còn trẻ. Tôi hiểu con bé. Nhưng cô. Cô rất thông minh. Cô là nữ hoàng về mọi mặt. Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy khi nói đến điều này? Khun Nueng... con gái của tôi chỉ mới 19 tuổi. Cuộc sống của nó chỉ mới bắt đầu. Nhìn vào cô đi, cô sẽ không thể có con trong một vài năm nữa.

- Chet. -Tôi dùng giọng trầm để cố kiềm chế cơn tức giận của mình.

Nhưng có vẻ như người bố trước mặt tôi còn mất kiểm soát hơn tôi và không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Trong đó có tôi, người mà anh ấy từng yêu quý.

- Con bé vừa vào đại học trong khi cô thì đang héo hon. Khi cùng nhau bước đi, cô không thấy mình giống mẹ hơn là người yêu sao?

- Đủ chưa.

- Tôi thậm chí còn chưa nói về việc cả hai đều là phụ nữ. A-Nueng thậm chí còn chưa có bạn trai. Con bé lớn lên trong một trường học toàn nữ. Có thể nó nghĩ rằng cô là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này. Nhưng khi tìm được chàng trai hoàn hảo cho mình, con bé sẽ quên cô. Con bé sẽ tức giận với bà già đã đuổi theo nó và cô sẽ ghen tị với con bé.

- Tôi bảo anh im đi!

Tôi bịt tai lại vì không thể chịu đựng được những gì anh ta đang nói. Tôi ngồi phịch xuống ghế như một đứa trẻ sợ hãi. Chet đã đánh trúng mọi điểm yếu của tôi. Sự chênh lệch tuổi tác là điều khiến tôi đau lòng nhất. Tôi đã cố quên đi mọi thứ.

Đúng... Tôi biết cuộc sống của A-Nueng chỉ mới bắt đầu. Tôi đã nhiều lần muốn lùi lại một bước, nhưng người phụ nữ vui vẻ luôn ngăn tôi lại. Cô ấy luôn thuyết phục tôi rằng chúng tôi có thể vượt qua được.

Nhưng Chet đã ở đó để xác nhận rằng điều tôi lo lắng là có căn cứ. Việc tôi và A Nueng ở bên nhau chỉ là một giấc mơ. Và cuối cùng tôi phải chấp nhận điều đó.

Chet cúi xuống ngay trước mặt tôi và gỡ tay tôi ra khỏi tai tôi.

- Chia tay với con gái tôi đi.

- Đừng ích kỷ nữa.

- Bố đang làm gì vậy! -A-Nueng hét lên từ phía cửa trước. Cô chạy tới đẩy Chet ra và ôm tôi thật chặt.

- Tại sao bố lại làm dì ấy khóc?

- Con đến đây bằng cách nào?

- Con tới đây luôn. Tất cả những thứ ...... này là gì? Bố đang làm điều điên rồ gì vậy?!

- Bố đang bảo Ar Nueng để con đi.

- Để con đi đâu!?

A-Nueng có vẻ bối rối vì không biết gì cả. Tôi nhìn cô ấy ngạc nhiên.

- Em không biết chúng tôi đang nói về chuyện gì à?

- Em nhìn Chet là biết ngay. Dì lừa dối em?

- Người thông minh như em có thể bị lừa. Tôi đoán tình yêu khiến em mù quáng và ngu ngốc.

- Ar Nueng. Dì đang nói về cái gì vậy?

"Chet biết mọi thứ về em... và tôi," tôi lặng lẽ nói với A-Nueng. Tôi cố gắng đứng dậy với sự giúp đỡ của A-Nueng.

- Bố em muốn chúng ta chia tay.

- Không!

A-Nueng trả lời mà không hề ngừng suy nghĩ. Cái đó đã làm
Chet nhìn cô với ánh mắt rực lửa.

- Con phải làm điều đó. Nếu không, con sẽ phải ra nước ngoài sống với mẹ.

- Ông điên à? Ông có quyền gì ép buộc tôi?

- Quyền của một người bố.

- Ông thậm chí còn không nuôi tôi. Ông chỉ cần xuất hiện và nói rằng ông là bố của tôi khi tôi lớn hơn. Điều đó không mang lại cho ông bất kỳ quyền nào.

A-Nueng vốn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và chưa bao giờ nổi loạn kể từ khi Chet tuyên bố ông là bố cô, giờ đây đã nổi loạn. Cô ấy giống như một con hổ bị nhốt trong góc và sẵn sàng vồ lấy bất cứ thứ gì trước mặt. Chet choáng váng.

Tuy nhiên... Anh ta có vũ khí bí mật của mình, đó là...

- Nhưng tôi, mẹ của con, tôi có.

Piengfah dường như đã lắng nghe được một lúc. Tuy nhiên, cô chỉ xuất hiện và công bố ở đoạn cao trào. Nhưng A-Nueng vẫn tiếp tục chiến đấu hết sức mình.

- Mẹ cũng không có quyền.

- Mẹ đã nói chuyện với bà của con và bà đồng ý rằng con nên chuyển đến ở cùng mẹ.

Piengfah nhìn tôi và lắc đầu thất vọng.

- Khun Nueng... Tớ yêu cậu nhiều lắm. Nhưng đây là con gái tớ. Cậu đã hủy hoại tất cả tình yêu và sự tôn trọng mà tớ dành cho cậu.

- Fah...

Tất cả sự thất vọng của cô ấy đổ dồn vào tôi. Tôi cảm thấy như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Piengfah yêu quý và tôn trọng tôi dù chúng tôi bằng tuổi nhau. Nhưng bây giờ, tôi không biết trong mắt cô ấy chứa đựng điều gì. Đó là sự thất vọng và ghê tởm. Và nó làm tôi tổn thương

- Tớ sẽ không đấu với cậu như Chet đã làm. Nhưng tớ sẽ dùng lý luận với cậu với tư cách là mẹ của một cô gái và người thân yêu của cậu. Lời nói của tớ có trọng lượng hơn Chet... Có lẽ cậu sẽ lắng nghe tớ.

- Ar Nueng, đừng nghe. -A-Nueng đứng giữa Piengfah và tôi.

Tôi sợ mẹ cô ấy sẽ thuyết phục tôi.

- Đừng nói gì cả. Con sẽ không chia tay với Ar Nueng. Nếu chuyện phức tạp thế này thì con sẽ bỏ trốn cùng Ar Nueng!

- Đây có phải là tình yêu của cậu không, Khun Nueng?

Piengfah nhìn tôi thương hại.

- Con gái tôi thậm chí còn không thể suy nghĩ như người lớn. Điều duy nhất cô ấy có thể làm là chạy trốn khỏi những vấn đề của mình và cô ấy yêu cầu cậu chạy trốn cùng nó. Cậu là người nên biết rõ rằng bỏ chạy chẳng giúp được gì cả.

-....

- Mẹ đừng nói nữa. Con sẽ không đi cùng mẹ!

A-Nueng hét lên và khóc nức nở một cách đáng thương. Tôi thấy một cô gái đánh nhau với bố mẹ vì một người lạ như tôi. Nó làm tôi nhận ra. Làm thế nào tôi đến được đó...?

- Không sao đâu Nueng. - Tôi nắm lấy vai cô bé. Tôi kéo cô ấy đứng cạnh mình rồi trả lời Piengfah trong khi nhìn bạn tôi đầy thông cảm.

- Tôi sẽ đích thân nói chuyện với mẹ em.

- Không. Dì sẽ đồng ý với bà ấy.

- Để tôi nói chuyện với cô ấy trước đã.

A Nueng siết chặt cánh tay tôi lắc đầu. Tôi nhìn người con gái nhỏ bé đang khóc nức nở một cách đáng thương.

A-Nueng thực sự còn quá trẻ. Cô chiến đấu vì tình yêu của mình mà không cần lý do và không hề hướng tới tương lai của mình. Tôi đã sống cuộc đời nhiều năm hơn cô ấy. Tôi biết rõ rằng.. chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ. Tình yêu phải đi kèm với logic. Cái đầu phải đi đôi với trái tim.

- Để tôi nói chuyện với mẹ em trước đã.

- Xin đừng bỏ rơi em.

- Ừm hứm.

- Dì hứa nha.

- Ừm hứm.

Tôi đáp lại, mặc dù tôi không chắc mình có thể làm được điều cô ấy nói hay không. Tôi phải nói ra điều đó vì tôi muốn nói chuyện một mình với Piengfah, không có A-Nueng.

Bây giờ Piengfah và tôi đang ở trên tầng hai. Chúng tôi chọn nói chuyện trong phòng ngủ của tôi vì đó là không gian riêng tư nhất trong cung điện.

- Vậy hai người ngủ ở đây à.

Piengfah nhìn chiếc giường trắng sạch sẽ được trải ga bó sát. Cô ấy dường như đang nghĩ về điều gì đó và tôi chắc chắn mình có thể đoán được đó là gì.

- Chúng ta hãy nói chuyện. A-Nueng không còn ở đây để làm phiền chúng ta nữa... Vậy cậu có mang con gái đi cùng không?

- Tôi phải làm vậy.

-Thật lạ là cậu lại hành động không giống Chet.

- Tớ biết tớ không thể sử dụng cảm xúc của mình khi nói chuyện với cậu. Cậu trả lời có nhiều lý do. Tớ biết cậu đủ hiểu rõ để biết cách đối phó với tớ.

-Chính xác. - Tôi đút tay vào túi quần đi về phía cửa sổ nơi có ánh sáng chiếu vào.

- Cậu giận tôi à? Biết tôi đi cùng A-Nueng?

- Sẽ là nói dối nếu tớ nói không. Tớ đã để lại con gái mình cho người mà tớ tin tưởng nhất. Nhưng cuối cùng tớ lại đưa thẳng vào miệng cậu. Tớ để lại một con cá cho con mèo

- Cậu hỏi thì tôi thành thật trả lời.

- Ah huh. Tôi sẽ không nói gì cả. -Tôi đang nhìn Piengfah một cách nghiêm khắc, nhưng bây giờ tôi đã gật đầu hiểu ý.

- Cậu đúng. Tôi cũng sẽ tức giận nếu tôi là cậu. Một người bạn có cô con gái xinh đẹp.

- Nhưng ngoài tức giận ra thì tớ cũng rất tò mò.. Cậu là Khun
Nueng, người không quan tâm đến bất cứ ai trên đời này, cho dù người đó có hoàn hảo đến đâu. Tại sao lại là A Nueng? Tại sao nhất thiết phải là con gái tôi?

- Không có lý do gì khi nói đến tình yêu. Nếu có thì đó không phải là tình yêu.

Tôi đã nói câu nói nổi tiếng trong một cuốn tiểu thuyết và tôi cười nhẹ vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhắc đến nó.

- Tớ không biết tại sao, không biết tại sao cô bé lại đặc biệt đến vậy

- Cậu có cảm thấy phải có trách nhiệm với con bé không?

- Huh?

- Cậu cảm thấy có lỗi khi bảo tớ bỏ nó đi nên cậu cảm thấy có trách nhiệm với con bé. Có lẽ cậu để cảm xúc của mình chiếm ưu thế và có lẽ cậu không nghiêm túc với con gái tớ.

- Trông tôi có giống người đánh rồi bỏ chạy không Fah? -Tôi hỏi người nói rằng cô ấy biết rõ tôi.

Chúng tôi im lặng một lúc. Và người lên tiếng đầu tiên là Piengfah, người cuối cùng phải hoàn thành nghĩa vụ làm mẹ của mình.

- Tớ nghĩ cậu đã có quyết định khi chúng ta nói chuyện riêng như thế này.

- Cậu phải là người nói chuyện này với A-Nueng vì cô ấy sẽ không nghe ai khác đâu.

Như Piengfah đã nói, cô ấy là người bạn thân nhất của tôi và là người hiểu tôi nhất từ ​​khi chúng tôi còn nhỏ. Để người bạn cũ nói chuyện riêng với tôi có nghĩa là tôi sẽ để A-Nueng đi.

Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô ấy để đạt được thỏa thuận.

- Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.

- Sau khi buông con bé ra cậu sẽ làm gì?

- Tôi sẽ đợi đến khi mình trưởng thành hơn và có kỹ năng đưa ra quyết định tốt hơn. Con bé sẽ quay lại với tôi. Cả hai chúng tôi đều sẽ trưởng thành. Chúng tôi biết rõ rằng... điều duy nhất có thể cải thiện tình hình này là thời gian.

Piengfah đến gần tôi và giơ tay vuốt ve cánh tay tôi an ủi.

- Tôi xin lỗi vì đã đến nước này, Khun Nueng. Tớ đã yêu cậu và tớ biết rõ trái tim tan vỡ sẽ đau đớn thế nào. Nhưng là một người mẹ... tớ không thể chịu nổi khi nhìn con gái mình đưa ra quyết định sai lầm. Con bé vẫn còn trẻ.

- Cô ấy đã 19 tuổi.

- Trong mắt một người mẹ, đó là còn rất trẻ. Tớ hy vọng con bé sẽ quên cậu và gặp được một người đàn ông tốt hơn.

- Lỡ cô ấy yêu một người phụ nữ thì sao?

- Vậy thì tôi sẽ không thể ngăn con bé lại được.

"Tôi đoán là đối với cậu và Chet, có thể là bất kỳ ai trừ tôi," tôi nói trong đau đớn. Nhưng tôi cũng hiểu cô ấy. Piengfah, người đã làm mẹ, thẳng thắn trả lời.

- Ừm. Bất cứ ai trên hành tinh này ngoại trừ cậu, cậu là bạn gái cũ của bố, mối tình đầu của mẹ và cũng là người giám hộ đáng tin cậy của bà con bé. Đối với con bé, cậu chính là như vậy đấy, Khun Nueng. Tất cả điều đó và sức nặng của tất cả thật ngột ngạt. Tớ xin lỗi. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tớ sẽ nói với cậu điều này trong cuộc đời nhưng ..

- Cái gì?

- Cậu không xứng đáng, Khun Nueng.

---------------------

:(((( tui rưng rưng theo tr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro