Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39. Không phải thời điểm tốt

- Chị sẽ không mở nhà hàng. Chị thích bán trực tuyến giao đồ ăn tại nhà hơn.

- Vì vậy chị sẽ cần một nhà bếp trung tâm.

- Ừm. Nếu ở khu vực trung tâm thì tốt. Sau đó chị có thể cho xe phân phát đồ ăn từ đó.

Tôi và em gái gặp nhau để nói chuyện về công việc kinh doanh của mình. Ban đầu tôi định làm một mình nhưng Sam lo lắng cho tôi nên xin làm cổ đông. Cô ấy không muốn tôi ngã mà không có lưới an toàn.

Lời biện minh của cô ấy vừa đáng yêu vừa khó chịu, khiến tôi không biết nên cảm thấy oán giận hay cảm kích.

- Chị đủ giàu.

Tôi là người có cái tôi rất cao. Tôi không muốn em gái mình là một tấm lưới an toàn, để tôi không bị thương nặng nếu thất bại. Nhưng khi nhìn thấy quyết tâm của cô ấy, tôi mềm lòng hơn. Điều tốt là chúng tôi có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn sau hơn sáu năm không gặp.

- Vậy tại sao tôi lại sắp xếp một cuộc gặp với nhà thiết kế nội thất nhỉ?

Cả hai chúng tôi quay sang nhà thiết kế nội thất đẹp trai, người đã lắng nghe chúng tôi một lúc. Tôi mỉm cười với anh ấy vì lịch sự, nhưng tôi không cảm thấy tội lỗi vì đã không mời anh ấy đến.

- Thật lãng phí thời gian của anh đấy, Art.

- Được rồi.
Anh đáp lại bằng một giọng trầm và gật đầu. Anh ấy trạc tuổi tôi. Anh ấy mỉm cười nhẹ với tôi. Tôi nhận ra điều gì đó trong mắt anh ấy, nhưng tôi giả vờ như không nhận ra...

- Nói chuyện sau nhé. Thay vì người thiết kế nội thất, chúng ta nên tìm một chỗ cho căn bếp trung tâm.

Tôi nhún vai một chút.

- Và trong trường hợp em quên, chị có thể tự thiết kế nội thất.

- Nhưng anh ta là kiến ​​trúc sư. Bằng cấp của chị không phải là thiết kế nội thất.

- Dù sao chúng tôi sẽ không sử dụng dịch vụ của anh. Cảm ơn một lần nữa cho thời gian của anh.

Tôi tránh xin lỗi anh ấy mà thay vào đó là cảm ơn anh ấy. Một người như M.L. Sippakorn không bao giờ sai.

- Tôi rất muốn thử món cô nấu.

- Huh?

Tôi quay lại nhướng mày nhìn anh.

- Tôi nghe Khun Sam kể rằng chị gái cô ấy là giáo viên dạy nấu ăn.

- Sam đang làm quá lên đấy.

Tôi nhìn em tôi. Tôi không phàn nàn hay gì cả. M.L có thừa tiền. Cô chỉ nhún vai.

- Khi liên lạc với Art, em nói với anh ấy rằng chúng ta sắp mở một nhà hàng. Em đang khoe khoang về món ăn chị nấu. Em đã định nói gì...? Đồ ăn của chị tôi còn tệ hơn phân cún, nhưng chị ấy có thật sự muốn mở nhà hàng không? Đó không phải là một ý tưởng tốt.

Đôi khi tôi tưởng em gái tôi đang yêu cầu điều đó...

Tôi nhìn lại Art và định nói lại với anh ấy rằng Sam đã phản ứng thái quá, một ý tưởng kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu tôi. Sau đó tôi thay đổi ý định trong tích tắc.

- Hãy đến cung điện. Tôi sẽ nấu ăn cho anh.

Sam nhìn tôi và trông như thể cô ấy đã nhìn thấy một con ma. Cô ấy biết rõ tôi không phải là người thân thiện.

- Em có tham gia cùng chúng tôi không, Sam bé nhỏ?

- Hôm nay em phải đến nhà Mon. Thứ Sáu là ngày của gia đình em ấy. Và em muốn là một phần của nó.

- À huh. Vậy chúng ta nên làm gì? Nếu Sam không tham gia cùng chúng ta, anh có muốn đi không, Art?

- Là tôi nói muốn ăn thử món cô nấu mà. Vậy là tôi sẵn sàng.

Anh ấy là người bao dung, không hề đàng hoàng chút nào.
Và anh ấy không phải là M.L. tán tỉnh nên sau khi mời Art, tôi cũng mời Chet và Folk đi ăn tối. Và tất nhiên... A-Nueng đã tham gia cùng chúng tôi.

Mọi người nhìn nhau, tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra, ngoại trừ Art, vị khách của chúng tôi. Chet nhìn nhà thiết kế nội thất tôi mời tới. Tôi biết động cơ của Art. Điều tôi không biết là tại sao tôi lại mời mọi người đi ăn tối.
Tại sao mọi người lại tò mò đến vậy? Tôi mời mọi người đi ăn tối nên tôi đành phải ăn thôi.

Tôi quyết định thử thực đơn mới: Cà ri chua kiểu Thái với cua và trứng cua. Có một chút khó khăn để nấu ăn. Cách đây vài ngày có người chia sẻ trên Facebook nên tôi nhờ quản gia mua trứng cua về nấu lần đầu tiên. Và như mọi khi, nó thành công và có vẻ rất hấp dẫn.

Tất nhiên là nó cũng ngon. Đây là đồ ăn thật (vì được nấu trong cung điện).

- Mời ăn. Không cần phải quá đúng.

Tôi đã nói điều này và là người đầu tiên cắn một miếng. Những người khác cũng làm như vậy. Sau đó mọi người đều nhìn tôi tò mò, đặc biệt là A-Nueng. Tôi chắc chắn rằng cô ấy có những lời muốn hỏi tôi.

Art là ai?

Tại sao tôi lại mời Chet?

Tại sao Folk, người mà cô ấy đã chia tay, lại ở đó?

Tôi biết tất cả những câu hỏi mà tôi có. Và tôi định từ từ đưa ra câu trả lời cho cô ấy trong khi chúng tôi ăn.

- Cháu khỏe không, Folk?
Tôi hỏi Folk. Chúng tôi không nói chuyện nhiều vì cậu ấy rất kiêu ngạo.

Sau đó, chàng trai cứng đờ và gần như bị nghẹn.

- Ah...Khun...

- Ăn chậm thôi

Tôi đưa cho cậu ấy một chiếc khăn tay. Cậu ấy gần như cúi đầu khi nhận nó như thể đang nhận được danh hiệu của mình.

- Nó rất ngon. Tôi nghe nói đồ ăn của Khun Nueng rất độc đáo nhưng đây là lần đầu tiên tôi thử món đó.

- Cậu có thể gọi tôi là Ar Nueng.

- Cái gì?

- Cháu trẻ hơn tôi. Và A-Nueng còn gọi tôi là dì... Không sao đâu. Cậu như người thân của tôi

Tôi đã nhấn mạnh điều đó trước khi nói chuyện với Art.

- Anh có thích đồ ăn không?

- Nó thực sự rất ngon.

- Sao cô không hỏi tôi?

Tôi cười và xua tay khi Chet rên rỉ.

- Anh có thể ăn nó bất cứ khi nào anh muốn.

- Wow...

- Đúng rồi. -Chet đứng thẳng người như thể vừa giành được cúp "người gần nhất với M.L. Sippakorn".

- Nhưng tại sao cô lại mời chúng tôi đi ăn tối?

Bỗng nhiên tôi nhận ra đã bao năm rồi tôi mới được ăn bữa tối đông đủ như thế này.

- Trò chuyện trong bữa tối là điều tốt. Chúng ta có thể trao đổi ý tưởng. Tôi muốn ý kiến ​​của mọi người về công việc kinh doanh của tôi...

Vì vậy Chet, Art và tôi đã cùng nhau suy nghĩ về công việc kinh doanh của mình. Vì tôi có bằng kiến ​​trúc nên tôi đã nói chuyện với Art về cách bố trí phòng bếp trung tâm. Nhưng khi nói đến khía cạnh kinh doanh, tôi đã hỏi ý kiến ​​Chet vì anh ấy sở hữu nhiều doanh nghiệp, của cả gia đình anh ấy và của chính anh ấy.

Sau đó có vẻ như chúng tôi đã loại A-Nueng và Folk ra khỏi cuộc trò chuyện. Chúng tôi đã nói chuyện hơn 20 phút trước khi tôi nhận ra rằng...

- Oh. Chàng trai này vẫn im lặng. Chắc cậu chán rồi.

Tôi quay sang nói chuyện với cô bé.

- Nhưng em có một người bạn cùng tuổi với em. Có lẽ có điều gì đó mà hai người có thể nói chuyện.

"Thật tốt khi cô mời Folk, nếu không A-Nueng sẽ chán lắm," Chet nói thêm.

- Ừm. Nhìn A-Nueng mà tôi cảm thấy mình già. Ha ha.

Và chúng tôi lại nói chuyện về những chủ đề mà A-Nueng không thể tham gia trước khi mọi người rời đi vào khoảng 8 giờ tối. Tôi dẫn Art tới xe của anh ấy.

- Cảm ơn vì đã mời tôi đi ăn tối, Khun Nueng. Liệu có ổn không nếu tôi quay lại?

- Không.

Tôi đáp lại với nụ cười trên môi.

- Tôi đưa anh tới đây để gặp Chet.

-Để anh biết anh không xứng đáng với tôi. Tạm biệt.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt. Trông như thể anh ta vừa bị đánh vào đầu. Anh ta hoàn toàn bối rối và bước đi trong bàng hoàng.

Chet, người đang quan sát gần đó, tiến lại gần, hai tay đút túi quần.

- Hôm nay cô mời anh ta làm gì?

-Để nói về công việc kinh doanh của tôi.

- Tôi tưởng cô thích anh ta.

-Anh ta không thể so sánh với anh được.

-Vậy tại sao...

-Nếu anh ta không xứng đáng thì anh ta sẽ không nhận được gì từ tôi. Anh có thể yên tâm. Về nhà. Tôi buồn ngủ quá.

Tôi mệt mỏi nói lời tạm biệt. Tôi không đợi anh ấy lên xe và rời đi như tôi đã làm với Art. Chet đã quen với việc tôi như thế này nên anh ấy tự nguyện rời đi. Bây giờ là lúc phải nói lời tạm biệt với vị khách cuối cùng của tôi.

- Cảm ơn vì bữa tối, Ar Nueng.

- Nhanh về nhà đi.

Rõ ràng là tôi rất buồn khi thấy Folk đứng đó. Anh chàng đẹp trai có vẻ cũng bối rối như Art nhưng lặng lẽ về nhà.

Trong số những vị khách ngày hôm đó, cậu ta là người tôi ghét nhất.

Chết tiệt. Chính tôi đã mời cậu ấy. Tại sao tôi lại là một đứa ngốc?

- Ar Nueng.

A-Nueng, người đã đợi tôi một lúc, gọi tôi. Tôi nhìn người con gái nhỏ bé và mỉm cười với cô ấy.

- Vâng, cô gái ngoan của tôi?
A Nueng lao tới ôm tôi thật chặt như một chú khỉ con. Tôi hơi sốc khi cố gắng đẩy cô ấy ra vì sợ những người quản gia sẽ nói về chúng tôi. Nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào cho thấy tôi có thể thoát khỏi cô ấy.

- Để tôi đi trước. Tôi không muốn người quản gia nhìn thấy chuyện này.

- Không.

Giọng A-Nueng nghèn nghẹt vì cô ấy úp mặt vào ngực tôi khi nói.

- Em không hiểu.

- Em không hiểu điều gì?

- Dì đưa người lạ về nhà. Dì đã mời bố em và Folk. Dì muốn nói gì với em?

Tôi ngừng cố gắng đẩy cô ấy ra khỏi người và để cánh tay tôi buông thõng sang hai bên. A Nueng thấy phản ứng của tôi liền ôm tôi chặt hơn.

- Nói cho em nghe. Dì muốn nói gì với em?

- Không có gì to tát đâu mà. "Hãy để tôi đi trước." Tôi bỏ vòng tay quanh eo ra và định bỏ đi. Nhưng A-Nueng quay lại ôm tôi từ phía sau và dồn toàn bộ sức nặng của mình lên tôi.

- Em đang làm gì thế? Em nặng thiệt.

- Em sẽ giữ dì như thế này cho đến khi dì trả lời em. Dì có biết rằng nếu mình chết sẽ nặng hơn không?

- Em đã chết?

- Không có dì em thà chết còn hơn.

Tôi cười. Tôi bắt A-Nueng đứng thẳng và đừng dựa vào tôi nữa. Cô ấy nhìn tôi và lặp lại câu hỏi của mình.

- Ah...cuối cùng em cũng làm dì cười được. Hãy cho em biết điều gì xảy ra với dì?

- Ar Nueng.

- Năm nay tôi 35, còn em 19.

- Aha.

- 5 năm nữa tôi sẽ 40 còn em 24

- Sao lại nhắc đến tuổi của chúng ta nữa?

- Nueng...tôi già rồi.

-...

- Dì đang cầu hôn em phải không? Chúa tôi. Em sẽ làm điều đó!

A-Nueng nhảy lên vui vẻ không chút lo lắng. Tôi nhìn người đó trong thế giới tưởng tượng của riêng họ và gục đầu vào tay.

Chết tiệt. Người phụ nữ này.

- Không. Tôi nói tôi già rồi...

- Lạy Chúa, Chúa ơi, Chúa ơi.

- Này. Hãy nghe tôi nói trước.

- Em không nghe thấy dì nói. Dì nói gì?

- Tôi đã nói là tôi già rồi.

- Được rồi. Em đã nói có rồi.

- Nueng!!

Khi tôi mắng cô ấy, người con gái nhỏ bé đang cố tránh điều tôi muốn nói vẫn im lặng. Cả hai chúng tôi đều im lặng. Bầu không khí vui vẻ trở nên căng thẳng.

-Vâng?... Ar Nueng.

- Tôi già lắm rồi. Tôi đã cảm thấy điều này được một thời gian rồi. Cuộc sống của em chỉ mới bắt đầu, trong khi cuộc sống của tôi đang lụi tàn.

- Và?

- Tuổi tác của chúng ta chênh lệch quá lớn. Em đã thấy những gì xảy ra ở bàn. Em không thể tham gia cuộc trò chuyện vì em không hiểu Art, bố em và tôi đang nói về điều gì. Người duy nhất em có thể nói chuyện là Folk.

-....

- Tôi già lắm rồi. Tôi sẽ có mái tóc bạc trong vài năm nữa. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi tập thể dục. Tôi thậm chí không thể theo kịp tốc độ của em khi chúng ta chạy.... Tim tôi đập thình thịch và giọng tôi run lên vì đau đớn vì tôi không thể bỏ qua tuổi tác của mình. Một ngày nào đó... em sẽ chán tôi. Em sẽ buồn vì tôi đã già. Tôi sẽ không thể nhìn và nghe rõ được. Tôi sẽ không thể nói chuyện với em được..

A-Nueng nhéo má tôi bắt tôi phải nhìn cô ấy. Cô ấy cười và nói như thể cô ấy lớn tuổi hơn tôi.

- Em có thể làm gì? Trên đời này chỉ có một người giống dì.

- Umm...

- Dì đã sống quá lâu mà không hề nghĩ đến việc yêu hay làm hài lòng ai ngoài em phải không?

- Nó là như nhau đối với em. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu hay thích ai hơn dì. Cả hai chúng ta đều là phiên bản giới hạn. Nếu chúng ta chết, không ai có thể thay thế chúng ta. Không ai có thể thay thế dì. Không ai.

Nước mắt rơi xuống má tôi. Tôi không hề buồn chút nào. Nhưng tôi rất cảm động trước những gì người con gái nhỏ bé nói với sự quả quyết như vậy. Và đôi mắt của cô ấy vẫn giống như ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Cô ấy vẫn bị ám ảnh bởi tôi. Cô ấy lại yêu tôi mỗi ngày.

- Nhưng tôi sẽ chết trước.

- Tốt đấy. Bởi vì em sẽ cảm thấy rất đau đớn nếu dì chết trước.

- Tôi có thể phải sử dụng xe lăn.

- Em mạnh khỏe hơn. Em đẩy dì.

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không còn quan hệ tình dục được nữa?

- Chúng ta có dưa chuột.

- Hư hỏng!!

- Dì biết em đang nói về điều gì không? Ai là người hư hỏng?

Và người con gái nhỏ bé quàng tay qua cổ tôi và kéo tôi lại gần để hôn. Tôi quên mất chúng tôi đang ở ngoài trời, nhưng tôi không quan tâm nữa. Bởi vì dù có ai nhìn thấy chúng tôi thì họ cũng không dám nói một lời vì họ không có quyền làm như vậy.

Nhưng tôi đã quên một điều... Có người có quyền và sẽ có điều gì để nói về chuyện đó.

- Tôi bỏ quên cái gì đó..

Chet đậu xe trước cung điện rồi chạy vào trong vì quên ví. Anh ấy đến đúng lúc để chứng kiến ​​nụ hôn của chúng tôi.

Chết tiệt... Trong số những người nhìn thấy chúng tôi hôn nhau, tại sao nhất thiết phải là bố của A-Nueng?

-------------

rồi rồi cho bình yên nốt chap nữa đó rồi tới giông bão liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro