34. Người quản lý
Vì hôm đó là ngày nghỉ nên tôi và A-Nueng cùng nhau xem tivi ở nhà. Và những gì chúng tôi chọn để xem không thể là gì khác ngoài...
- Năm mươi sắc thái.
Tôi thừa nhận rằng tôi khá bất ngờ khi xem phim. Mặc dù tôi đã nghe nói và biết nó là gì nhưng tôi không biết nó bao gồm dây xích, roi và còng tay.
Tuy nhiên tôi phải giả vờ.
Tôi rất ổn không có gì ngạc nhiên. Tôi là Sippakorn. Không có gì có thể làm tôi ngạc nhiên.
Ngoại trừ người con gái hạnh phúc đang xem phim rất vui vẻ.
Tôi đã xem A-Nueng một cách rất thích thú khi chúng tôi xem phim. Tôi lướt mắt từ mái tóc đến mặt, cổ và eo cô ấy. Tôi cũng là phụ nữ mà.
Thực ra, tôi đã cảm thấy rằng cô ấy đã trưởng thành được một thời gian rồi. Cô ấy nghịch ngợm khi còn nhỏ. Và bây giờ cô ấy so hot. Người ta sẽ không thể nói được điều này chỉ bằng cách nhìn sơ vào cô ấy...
- Người đã lén lút theo dõi em được một thời gian rồi thưa Điện hạ.
A-Nueng nháy mắt với tôi và gọi tôi bằng biệt danh mà chúng tôi dùng khi làm điều xấu.
- Dì nghĩ em xinh đẹp phải không?
Khi bị bắt quả tang, tôi chỉ nhìn đi chỗ khác và phủ nhận điều đó.
- Tôi không có nhìn em. Và cũng đừng gọi tôi như thế ở đây. Nếu người khác nghe thấy thì sẽ rất kì cục.
- Em không thể giúp được. "Khi em gọi dì như vậy, nó làm em thấy hứng thú." Người phụ nữ nhỏ nhắn kéo ngón tay dọc theo đùi tôi một cách khiêu khích.
- Dì có biết rằng hình ảnh phản chiếu của tivi cho phép em nhìn thấy chính xác nét mặt của dì không? Em đã thấy cách dì nhìn em...
- Lúc nãy tôi nhìn em thế nào?
- Khi?
- Em không chú ý xem phim à?
- Sự thật em cũng đã nhìn thấy dì qua hình ảnh phản chiếu trên tivi.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau. Có một tia lửa. A-Nueng định nghiêng người về phía tôi nhưng tôi lại thờ ơ đẩy cô ấy ra dù cũng muốn làm như cô ấy.
Tôi không thể để cô ấy đi xa mọi lúc.
Phải cần có một giới hạn.
- Em có thích kiểu đó vì bộ phim này không?
Tôi đổi chủ đề rồi. A-Nueng bĩu môi một chút trước khi đáp lại một cách nghiêm khắc, bực bội vì tôi không để cô ấy cúi đầu.
- Một bộ phim không thể quyết định sở thích của em.
Đúng là... nhưng tôi thích thống trị và ra lệnh vì tôi đã lớn. Hoặc có thể không?
Trong khi vẫn dán mắt vào TV, A-Nueng từ từ nghiêng người về phía tôi. Giống như chúng tôi đang ôm nhau xem TV vậy. Tôi thích thú đưa tay vuốt mái tóc mỏng manh của cháu gái mình.
Đồng thời, A-Nueng cũng không cưỡng lại được mà dụi đầu vào cổ tôi hít lấy mùi hương của tôi. Thay vì xem TV, giờ đây chúng tôi đang hôn nhau. Chúng tôi bắt đầu thở dốc. Sự nghịch ngợm của người con gái nhỏ bé làm tôi phấn khích. Tôi cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương của cô ấy, di chuyển từ đỉnh đầu đến thái dương.
Nhưng vào lúc đó..
- Khun Nueng, có khách tới đây..
Người quản gia bước vào phòng khách. Tôi giật mình và lập tức tránh xa A-Nueng.
Phản ứng kỳ lạ của chúng tôi càng khiến người quản gia bối rối hơn, nhưng người lớn tuổi quyết định không nói gì. Anh biết vị trí của mình và anh biết mình không có quyền lên tiếng.
- Đó là ai?
- Ông Chet.
Và ngay sau đó, bạn trai cũ của tôi, đồng thời cũng là bố của A-Nueng, vui vẻ bước vào. Anh ấy ngạc nhiên khi thấy A-Nueng ở đó.
- Nueng cũng ở đây à? Điều này thật tuyệt: hai con chim với một hòn đá. Tôi cũng muốn nói chuyện với con. Hai người đang làm gì thế?
Chet ngồi xuống và tập trung sự chú ý vào tivi trước khi cau mày.
- Hai người có đang xem cái này không? Tôi thấy không phù hợp lắm.
- Bị làm sao?
Tôi hỏi, muốn nghe ý kiến của anh về việc này. Chet ngay lập tức đóng vai người cha và rao giảng rằng bộ phim tệ đến mức nào.
-Thật hấp dẫn khi A-Nueng muốn thử kiểu hoạt động tình dục này.
"Anh đang đánh giá thấp con gái mình," tôi nhún vai thờ ơ.
Dù A-Nueng không nhìn thấy điều này nhưng nếu muốn biết, cô có thể tìm kiếm trên Internet.
- Tôi vẫn nghĩ tốt hơn là không nên xem.
- Anh giống như những người cổ hủ phản đối ý tưởng tặng hộp bao cao su miễn phí ở trường. Nếu cha mẹ chúng ta cởi mở khi chúng ta còn nhỏ thì anh đã lợi dụng điều đó và A-Nueng đã không ra đời.
Khi tôi nói ra lý lẽ đó, người con gái nhỏ nhắn bên cạnh tôi quay mặt đi hướng khác và cố giấu tiếng cười của mình.
Chet có vẻ không vui khi tôi đã đập vỡ mặt anh ta như thế trước mặt con gái anh.
- A-Nueng là con gái tôi.
- Nhưng Ar Nueng là người giám hộ của con.
Con gái của Chet đã bảo vệ tôi. Điều đó càng khiến bố cô mất mặt hơn.
- Và con đã xem xong trước cả khi Ar Nueng bật nó lên.
Ồ... nếu bạn đã xem rồi thì tại sao phải xem lại? Tôi nhìn người con gái nhỏ bé và nhận ra rằng cô ấy là một cô gái hư hỏng. Cô ấy muốn tôi nhìn thấy nó để kích thích tôi dưới ánh sáng ban ngày.
- Trước khi chúng ta tiếp tục cuộc chiến, hãy cho tôi biết tại sao anh lại ở đây.
Chet, vẫn còn bực bội, đã trấn tĩnh lại và vui vẻ đổi chủ đề.
- Chủ nhật tuần này là sinh nhật của cô. Tôi muốn mời cô đến bãi biển.
A-Nueng nghe vậy liền nắm lấy tay tôi và lắc đầu không đồng tình. Những từ "ra khỏi thị trấn" có lẽ có ý nghĩa gì đó thân mật hơn một chuyến đi đơn giản của tuổi teen ngày nay. Có lẽ tôi sợ Chet sẽ làm gì đó với tôi.
Không ai có thể làm gì được tôi...
À... tôi quên mất là bố không thể, nhưng con gái anh ta thì đã làm đủ rồi.
- Bãi biển? Ở đâu?
-Phuket.
- Quá xa.
- Bố tôi mới mở khách sạn ở đó nên tôi muốn nhân cơ hội này mời cô làm một trong những vị khách đầu tiên của chúng tôi. Tất nhiên tôi cũng mời A-Nueng.
Chet nhìn con gái mình đầy mong đợi. Và ngay khi làm vậy, A-Nueng đã đưa ra yêu cầu.
- Nhưng con sẽ ngủ với Ar Nueng.
Tôi cố gắng không mỉm cười chờ xem người cha sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Khi Chet thấy con gái đồng ý đi cùng chúng tôi, anh đồng ý ngay.
- Tất nhiên con có thể. Tôi sẽ dành phòng tốt nhất cho hai người. Đó sẽ là căn phòng sang trọng nhất mà ông nội con đã xây dựng.
- Có phải là một phòng đầy ngọt ngào?
- Con có thể chọn phòng con muốn.
- Xuất sắc. Con muốn bộ căn phòng ngọt ngào. Chắc chắn là như vậy.
Chet và A-Nueng nhìn nhau cười vui vẻ, cả hai đều nghĩ về những điều khác nhau. Tôi nhìn Chet, người đã có thể giới thiệu A-Nueng với thế giới của anh ấy.
Sau đó tôi nhìn A-Nueng, người không hề nghĩ đến bố mình. Điều duy nhất tôi nghĩ đến là những suy nghĩ nghịch ngợm về những gì chúng tôi sẽ làm trong căn phòng ngọt ngào đó.
- Gia đình anh cũng có mặt ở đó à?
Câu hỏi của tôi khiến mọi người im lặng. Nụ cười của A- Nueng lập tức biến mất trên gương mặt vì cô bé không muốn gặp ông bà. Cô quay lại nhìn Chet chờ đợi câu trả lời của anh.
- Không phải chỉ có ba chúng ta sao?
-À... người cha mới đã thua. Anh gật đầu thừa nhận tội lỗi của mình.
- Ừm, gia đình tôi cũng sẽ đi.
- Thế bố mẹ anh có biết tôi đi không?
- Không.
Rõ ràng... Tôi đã xúc phạm cựu Thủ tướng bằng cách chạy ra khỏi đám cưới. Nếu họ biết tôi tham gia chuyến đi này thì mọi chuyện sẽ tan vỡ. Không ai trong gia đình anh ấy thích tôi ngoại trừ anh ấy và con gái anh ấy.
- Anh nên hỏi ý trước. Bố mẹ anh không thích tôi. Biến đi, anh có thể mang theo A-Nueng. Tôi sẽ ở lại đây.
- Vậy thì con cũng không đi.
A-Nueng ôm tôi thật chặt như thể tôi là một chú khỉ con.
- Mọi người đều xa lạ với con ngoại trừ Ar Nueng
Chet chỉ tay vào mình, đợi con gái nói thêm -và bố, nhưng A-Nueng chỉ im lặng... Điều đó khiến bạn trai cũ của tôi trông rất đáng thương.
- Nào, Nueng. Tất cả chúng ta đều là gia đình mà.
- Không.
Lời từ chối kiên quyết của người con gái nhỏ nhắn khiến Chet suýt rơi nước mắt.
Sau đó tôi lấy tay che miệng thì thầm chỉ để A-Nueng và tôi có thể nghe thấy.
- Nếu em đồng ý đi cùng anh ta thì tối nay tôi sẽ làm đạo diễn và đeo kính.
A-Nueng hưng phấn đứng dậy, nhìn tôi với vẻ khó tin.
- Thú vị đấy, nhưng... chưa đủ hấp dẫn.
A-Nueng trả lời to và rõ ràng. Chet không nghe thấy tôi thì thầm điều gì. Vì thế anh chỉ nhìn con gái mình như một con cún tò mò.
- Cái gì?
Tôi xua tay bảo Chet im lặng trước khi nói nhỏ với người con gái ấy một thỏa thuận mới.
- Tôi sẽ kiểm tra em và đánh trượt tất cả môn học.
-Và?
-Vậy là em sẽ phải vào phòng kỷ luật và bị trừng phạt.
- Bằng?
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau theo cách mà chỉ có hai chúng tôi hiểu được.
- Em sẽ bị đánh đòn.
- Với?
- Một cái roi.
- Và dì sẽ đeo kính chứ?
- Chắc chắn.
- Trên bàn học
- Không gian có nhỏ quá không?
-Nếu chúng ta dọn dẹp mọi thứ thì nó rất rộng rãi.
- Oh.
-Tốt.
A-Nueng quay sang Chet miễn cưỡng đáp lại.
- Con sẽ đi cùng bố.
Mặc dù Chet không hiểu chúng tôi đang bàn luận điều gì nhưng anh ấy vẫn mỉm cười rạng rỡ trước khi quay lại nói với tôi rằng anh ấy rất tiếc vì không có tôi ở đó.
- Cô thật sự không đi à? Khách sạn rất đẹp. Và đó là ngày sinh nhật của cô.
Khi A-Nueng nhận ra điều đó, đôi mắt cô mở to.
- Chuyện đó không được. Hôm đó là sinh nhật của Ar Nueng. Không, con sẽ không...
- Chúng ta đã có một thỏa thuận.
Thỏa thuận đã được niêm phong. A-Nueng tâm trạng không tốt trong khi Chet lại rất vui mừng khi thấy con gái đi du lịch cùng gia đình.
Còn tôi, tôi sẽ tổ chức sinh nhật một mình ở Bangkok.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu cứ như thế... tôi nghĩ vậy.
- Nueng.
A-Nueng chỉ ngồi im lặng trong phòng tôi sau khi Chet rời đi.
Tôi biết người con gái nhỏ bé đó đang có tâm trạng không tốt vì cô ấy sẽ không thể tổ chức sinh nhật cùng tôi, nên tôi đã đến gần cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy đã quay lưng lại với tôi và giữ im lặng.
- Em đang giận sao?
- Sao em có thể thế được? Em đã thỏa thuận đi với bố tôi rồi. Em quên mất hôm nay là sinh nhật của dì.
- Chỉ là sinh nhật thôi mà. Chỉ là một ngày làm tôi thêm một tuổi thôi.
- Nhưng đây là năm đầu tiên em có thể tổ chức sinh nhật cho dì cùng em.
A-Nueng quay lại nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. Tôi phải cố gắng nhịn để không cười.
- Nhưng hầu như ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau. Chưa đủ?
- Có thể với dì nó không quan trọng nhưng với em thì...
- Em là một người con gái
- Em không phải con gái!
- Em là... em là học trò của tôi, nhớ không? Học sinh A-Nueng.
Tôi lấy sợi dây giày mang theo bên người ra buộc cổ tay người con gái nhỏ bé. Đôi mắt của A-Nueng lúc này đã sáng ngời.
-Cái này là cái gì?
- Em là một cô gái hư. Em tranh luận với tôi không ngừng. Đưa tay của em cho tôi
"Hoặc là tôi sẽ không trói em đâu," tôi khẽ mỉm cười.
A-Nueng vẫn đang tâm trạng không tốt nhưng cô lại muốn chơi trò nghịch ngợm đó. Sau đó cô ấy miễn cưỡng đưa cổ tay ra cho tôi.
-Ừm... ngoan lắm.
- Dì không đeo kính.
Tôi thở dài một chút. Có vẻ như người phụ nữ này rất tinh nghịch và tỉ mỉ.
- Hay.
Tôi đứng dậy đi lấy kính. A- Nueng nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc. Cô cũng cắn chặt môi.
- Trái tim em đập rất nhanh.
- Bây giờ em có vui không, học sinh A-Nueng? Em thật ngoan cố. Em là cô gái hư.
- Em học lớp mấy?
- Ở bất cứ lớp nào em muốn.
- Vậy, giả sử...em đang học năm cuối trung học.
- Ah, em vẫn còn là học sinh với mái tóc ngắn.
- Dì gọi em là sinh viên. Nếu dì muốn em trở thành học sinh trung học, dì phải gọi em là Khun Nueng.
Tốt...
- Vậy tôi nên bao nhiêu tuổi?
- Dì đang ở độ tuổi tốt. Dì dạy tôn giáo. Dì xinh đẹp, nhưng dì rất hẹp hòi.
Tôi hơi choáng váng. Tôi biết đó là điều viển vông, nhưng tôi không mong đợi được dạy tôn giáo.
Và cái nhìn nheo mắt đó là sao? Tôi là một phiên bản giới hạn.
Tôi rất hiện đại và có tư duy cầu tiến.
- Tại sao lại có chủ đề này?
- Giáo viên dạy môn này chắc bị ức chế lắm. Và em vừa thấy tin thầy giáo đạt giải nhất xổ số dạy môn này.
Nó đã cập nhật..
- Tùy em. Chủ đề nào cũng được. Nhưng tôi không cần phải cầu nguyện, phải không?
Khi người con gái vui vẻ cảm thấy tôi không thoải mái với điều này, cô ấy cười lớn.
- Dì thật dễ thương. Dì để em làm mọi thứ theo cách của em. Giả sử... Dì là một giáo viên ở độ tuổi ba mươi, rất cổ hủ và nghiêm khắc. Và dì dạy tôn giáo. Wow... Cô hiệu trưởng xinh quá.
- Tôi cổ hủ mà lại làm chuyện này với học sinh à?
- Đầu óc dì không ổn rồi.
Sippakorn đã đạt đến đỉnh điểm...
Đôi khi tôi tự hỏi tại sao mình lại làm điều này. Tôi có phải cố gắng nhiều như vậy để cố gắng hòa giải với ai đó không? Tôi là M.L. kiêu ngạo, người đôi khi là người thống trị.
- Nếu em hư, dì có đánh em không?
Người con gái vui vẻ mỉm cười nhẹ nhưng đầy quyến rũ khi hỏi bằng giọng mũi.
- Tôi sẽ làm nhiều việc. Và... bây giờ tôi phải trói em lại vì em quá nghịch ngợm. Tôi sợ em sẽ cố gắng tránh xa tôi.
-Đừng nói nhiều thế. Làm bất cứ điều gì dì muốn. Em sẽ không cố gắng trốn thoát. Em muốn dì làm điều đó nhiều đến mức em run rẩy cả người.
Tôi cười một cách trìu mến và giơ cổ tay lên, giả vờ nhìn thời gian trên đồng hồ.
- Gần đến giờ giải lao rồi...
Tôi nói điều này trong khi đặt chuông báo thức trên điện thoại của mình: Em có nghe thấy tiếng chuông cửa không?
-Và?
Ánh mắt A-Nueng đầy tò mò. Tôi đẩy người con gái nhỏ bé lên giường.
- Nếu là gái hư sẽ bị phạt. Em sẽ phải vào phòng kỷ luật và bị trừng phạt. Xin biết rằng hiệu trưởng của trường này rất nghiêm khắc.
- Nếu em là cô gái ngoan thì sao?
- Em có thể uống sữa và ăn món gì đó ngon lành nhé cô gái ngoan.
Hai lựa chọn hấp dẫn đến mức A-Nueng hoàn toàn quên mất nỗi thất vọng của mình. Cô đang hào hứng quyết định giữa việc bị trừng phạt hoặc được khen thưởng.
- Thế thì tùy dì thôi, đạo diễn . Sao cũng được... miễn là em chỉ nhìn dì thôi.
- Em quả là một cô gái tốt. Vậy...vì chúng ta không thể cùng nhau tổ chức sinh nhật cho tôi.
- Em sẽ bị trừng phạt và được ăn cùng lúc. Bằng cách này chúng ta sẽ không cần vội vàng.
- Không đưa đẩy thì còn gì vui nữa.
- Tôi vừa dùng sai từ. Tôi dạy tôn giáo, không phải dạy ngôn ngữ. Xin thứ lỗi cho khả năng ngôn ngữ kém của tôi.
Tôi cố nói trang trọng đến mức A-Nueng bật cười.
Bây giờ chúng tôi lăn quay ra, chúng tôi thích thú với những trò cười của mình.
Tôi sẽ coi đó là sự bù đắp cho việc khiến cô ấy cảm thấy tiếc nuối không thể cùng nhau đón sinh nhật lần thứ 35 của tôi.
A-Nueng của tôi.
--------------
dạ em cũng thích mấy trò của 2 ng nữa =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro