33. Sự hiểu biết
Tôi hiểu sự nhiệt tình và năng lượng của thanh thiếu niên ...
Vâng, là A-Nueng người có rất nhiều năng lượng.
- Ar Nueng ...
Tôi đang phác thảo thiết kế nội thất nhà hàng của tôi. Tuy nhiên, chú mèo con quyến rũ năm 2000 đã làm phiền tôi.
A-Nueng dụi mặt cô ấy vào cổ tôi và phát ra những tiếng thì thầm.
- Dì đang làm gì thế?
- Đang làm việc
- Động tác của em không thể lúc nào cũng gợi cảm như vậy được.
Nhiệt độ cơ thể của người con gái vui vẻ đang tăng lên. Nó cao đến mức tôi có thể cảm thấy sức nóng bốc hơi từ nó. Cô ấy đang rúc mũi vào cổ tôi.
Tôi cố giữ bình tĩnh bằng cách đơn giản là hắng giọng và nhìn cô ấy một cách có ý thức.
- Dì không cho em làm gì khác sao?
"Tôi không nói gì cả." Cô bé từ từ di chuyển về phía lòng tôi và rúc mũi vào má tôi. Tôi chỉ muốn một số dịu dàng.
- Nếu chỉ có vậy, tôi sẽ không ngăn cản em.
Tôi đặt bút chì xuống và ngả người ra sau ghế. Khi A-Nueng nhận thấy rằng tôi đang đi khập khiễng, cô ấy quấn chân quanh đùi tôi.
Cơ thể của em rất nóng
- Em nghĩ rằng em bị ốm.
- Vậy thì em cần phải nghỉ ngơi nhiều.
- Làm ơn giúp em nằm xuống.
Tôi từ từ đưa tay lên đùi cô ấy và trượt chúng vào chiếc quần pyjama của cô ấy. Cô ấy không mặc đồ lót. Sự ẩm ướt mà tôi cảm thấy như đang gào thét sự khao khát của nó.
- Em có chắc là muốn nghỉ ngơi không?
- Ah..
Giọng em đầy khao khát nhưng lại không dám trực tiếp bày tỏ nhu cầu của mình. Em chỉ thể hiện chúng qua cơ thể của mình.
Tôi mỉm cười trìu mến với cô ấy rồi cúi xuống cắn vào vai cô ấy. A-Nueng giật mình.
- Ar Nueng...
Tôi dừng lại ngay lập tức vì tôi biết cô ấy muốn nói điều gì đó. Nhưng khi tôi nhìn cô ấy, cô ấy vẫn im lặng.
-Cái gì? Em muốn nói gì với tôi?
-Không có gì...
- Nếu em không nói chuyện thẳng thắn với tôi thì tôi sẽ không làm gì cả.
Tôi bỏ tay ra khỏi quần cô ấy và nhướng mày thờ ơ. Cô bé lúc này không thể tự chủ. Em cau mày và thở dốc.
- Ar Nueng! Đây không phải là lúc để trêu chọc em.
- Nói xem em đang nghĩ gì đi.
Khi mèo con thấy tôi nghiêm túc, nhỏ mím môi. Em ấy có vẻ rất do dự. Nhưng vì ham muốn của em quá lớn để có thể từ chối nên đành phải nhượng bộ.
- Em...
- Ahh?
"Xin đừng nghĩ tôi kỳ quặc... À, tôi không muốn nói điều này."
A-Nueng nghiêng người áp sát cơ thể ấm áp, quyến rũ của cô vào cơ thể tôi. Tôi bắt đầu phấn khích nhưng tôi kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn cô ấy.
- Cứ nói ra đi. Tôi muốn biết tất cả về em. Tôi sẽ không nhìn bạn với ánh mắt lạ lùng. Em muốn cái gì?
- Nueng.
- Em muốn dì...cắn.
- Ah...Tôi nghe thấy hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.
-Tôi sẽ làm điều đó.
- Em thích nó.
Oh... tôi đang rất hào hứng với những gì cô ấy nói.
- Được rồi. Tôi sẽ cắn.
- Đừng gặm. Em muốn dì cắn em thật mạnh.
A-Nueng ôm chặt tôi và cắn vào vai tôi như một minh chứng. Cô ấy cắn mạnh đến nỗi tôi rùng mình.
- Không phải nó mạnh quá sao?
"Tôi thích nó." Và người phụ nữ nhỏ bé phía trên tôi lùi lại, có vẻ do dự. Đó có phải là điều xấu không, giờ dì đã biết nó là gì chưa?
Tôi rất ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Nhưng tôi có thể hiểu rằng đó là một loại cảm xúc thô sơ nào đó.
- Không. Đó là sở thích của em.
Tôi đưa tay túm tóc cô ấy kéo đầu cô ấy ra sau, để lộ làn da trần trên cổ cô ấy, rồi dùng răng lướt dọc theo tĩnh mạch và cắn vào vai cô ấy. Như thế này?
- Ah...đúng rồi
-...
-Dì thân yêu của em.
Mặc dù tôi đã làm cho nó có vẻ như những gì A-Nueng thích là bình thường, nhưng một khi chúng tôi đã hoàn thành, tôi đã nhanh chóng tìm kiếm trên internet để xem người khác có làm giống chúng tôi đã làm không. Nó mở ra cho tôi thế giới mà A-Nueng và tôi vừa làm cùng nhau, đó là BDSM.
Tôi là Sippakorn. Tôi là một tiền bối và có trình độ. Nhưng chiếm ưu thế theo nghĩa đó là ...
Ah..
Chết tiệt. Tại sao tôi không có bạn? Và người bạn duy nhất tôi đã làm mẹ của vợ tôi ... Không. Tôi đã đề cập đến mẹ của A-Nueng. Tôi có thể nói chuyện với ai về điều này?
- Nueng.
Tiếng gọi của Sam khi cô ấy vào nhà tôi làm tôi giật mình.
Em gái tôi thường xuyên đến thăm tôi. Cô ấy mỉm cười với tôi và yeh ... cô ấy mang theo Doraemon, người yêu xinh đẹp của cô ấy.
- Điều gì mang em đến nơi này?
- Em muốn đến thăm chị thường xuyên nhất có thể. Em không muốn chị cảm thấy cô đơn.
- Chị đang làm gì thế? Chị có vẻ rất căng thẳng.
Người phụ nữ có đôi môi hình trái tim hỏi một cách tò mò vì cô ấy có thể nhìn thấy từ xa rằng tôi bị lạc trong suy nghĩ. Tôi nhìn hai người họ và cắn móng tay khi tôi nghĩ liệu tôi có nên nói chuyện với họ về điều này không.
Tại sao cô ấy phải có mặt ở đó khi tôi cần nói về điều gì đó bất thường như thế này? Làm sao tôi có thể hỏi em gái mình về những chuyện như thế này?
So với việc nhìn thấy ma sẽ không gây sốc đến thế.
-Không có gì.
- Nghĩa là có chuyện gì đó.
Doraemon tựa cằm vào tay tôi nhìn tôi chằm chằm. Nó là gì?
-Chúng ta có đủ thân thiết để nói chuyện đó với em không?
- Ah...
Rõ ràng lời trêu chọc của tôi đã làm cho Doraemon tái mặt, trong khi Sam, người không biết gì về tình hình, chỉ coi đó là cách nói chuyện bình thường của tôi.
Nếu bạn lớn lên cùng bà nội, những điều chị ấy vừa nói chẳng có hại gì cả.
- Tôi chỉ đùa thôi. Em rất dễ hoảng sợ ha.. Có điều gì đó đang trong tâm trí tôi.
Tôi đang cố gắng bù đắp cho Mon bằng cách trả lời cô ấy.
Nhưng đó không phải là điều tôi có thể nói với bất cứ ai.
- Có phải là việc quan hệ tình dục với người mà chị chăm sóc không?
- Sam!!
- Khun Sam!!!
Tôi chưa kịp đến chỗ Sam thì người yêu cô ấy bất ngờ đã chạy lại bịt miệng cô lại. Tôi lấy tay che mặt vì xấu hổ.
Tại sao cô ấy lại như thế này?
- Em đã nói gì sai à? Đó là điều Nueng không muốn nói với ai.
- Vậy chị đang nói về chuyện đó à?
Mon thở dài một chút rồi nhăn mặt nhìn tôi.
- Em xin lỗi Khun Nueng.
- Tôi cho rằng em đã nghe nói về điều đó. Em có cái miệng to quá đó, bé nhỏ.
- Em không có bí mật gì với Mon. Nhưng đó có phải là những gì muốn nói tới?
Khi nhìn thấy phản ứng lúng túng của tôi, cô ấy có thể đoán được câu trả lời cho câu hỏi đó. Và vì chúng tôi đã đi xa đến mức này nên tôi gật đầu thừa nhận điều đó.
- Aha
- Có chuyện gì đó xảy ra à?
Khi thấy tôi thừa nhận, họ liền tò mò hỏi. Cuộc sống cá nhân của tôi có lẽ là điều gì đó rất thú vị đối với họ.
- Một chút. Nghĩ mà xem.. nếu tôi không nói chuyện này với hai người thì tôi có thể nói với ai?
Cuối cùng tôi nói với họ phần quan trọng. Tôi có thể biết khi không cần nhìn mặt tôi đỏ đến mức nào khi nói điều đó.
Dù tôi đã cố gắng giải thích ít nhất có thể nhưng Sam vẫn lấy tay che miệng lại vì ngạc nhiên. Còn đối với Doremon, nếu da của cô ấy thực sự có màu xanh lam (giống như Doremon) thì có lẽ nó đã có màu tím do máu được bơm tăng tốc.
- Không có gì bất thường cả. Đừng lo.
- Tôi thực sự có thể làm điều đó sao? Tôi...tôi đứng dậy và đi quanh phòng vì tôi không biết phải làm gì. -Tôi là M.L. Bà của chúng tôi đã chuẩn bị cho tôi trở nên hoàn hảo, nhưng tôi...
- Chị?
- Chị?
Cả Doremon và Sam đều nói như vậy, như thể họ đang lặp lại ý kiến của tôi. Nó khiến tôi phải lấy tay che mặt lại lần nữa vì tôi thực sự không thể chấp nhận được.
- Tôi thích nó.
Và mọi thứ đều im lặng. Có lẽ chỉ có 30 giây nhưng dường như dài vô tận.
Cuối cùng, Sam phá vỡ sự im lặng.
- Nếu đối tác của chị cũng hài lòng với điều đó thì không có gì sai cả. Nhưng chị phải biết giới hạn.
- Ah, thật sao?
- Chị sinh ra đã là một nhà lãnh đạo. Bà của chúng ta đã thấm nhuần điều này vào chị kể từ khi chị được sinh ra. Em có thể nói rằng việc lãnh đạo mọi người xung quanh chính là tài năng của chị. Em nghĩ... chiếm ưu thế không phải là một điều xấu.
Tôi lo lắng tự ôm lấy mình. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi như vậy. Một người tự tin như tôi đã từng như thế này.
Đây là một điều gì đó khó có thể chấp nhận được...
- Đừng coi đó là điều xấu. Đó là một sở thích cá nhân. Chị thích nó. Đối tác của chị cũng thích nó. Đó là tình huống đôi bên cùng có lợi.
Mon nói thêm.
Sam mỉm cười, mặc dù không rõ ý định thuần túy của Mon có phải là đề nghị hỗ trợ hay không.
- Sao hai người hiểu dễ dàng thế? Hãy thành thật với tôi... Em đã từng làm điều gì như thế này chưa?
- Vâng. Mon là người chiếm ưu thế.
- Chúng ta làm điều đó khi nào vậy!!!
Lần này, Mon hét lớn vì sốc. Sam vẫn giữ thái độ ngây thơ khi thẳng thắn đáp lại người yêu.
- Khi chị là con cún và em là sếp của chị.
- Nó không giống nhau. Ý em là em muốn chị chung thủy và yêu em như một con cún.
- Có phải em cũng muốn nói rằng em thích chị liếm em?
-Sam !!!! Khun Sam !!!
Sam và Mon đã biến mất, để tôi một mình. Tôi tiếp tục vẽ trong phòng như thường lệ.
A-Nueng hết giờ học sẽ qua đêm ở đây. Hôm nay, người con gái nhỏ bé trông khác lắm. Em ấy buộc tôi phải dừng những gì tôi đang làm để xác định lý do tại sao em không vội vàng ôm tôi như bình thường.
- Ngày hôm nay hành động của em rất lạ. Thông thường em sẽ rất bám người.
Sự im lặng của A-Nueng khiến tôi bỏ mọi thứ và tập trung sự chú ý vào cô ấy. Người con gái vui vẻ dường như rất ngại khi tôi phải đi về phía cô ấy.
-Chuyện gì đang xảy ra?
- Dì có nghĩ rằng em không bình thường không?
- Huh?
-Khi em yêu cầu dì ... làm những điều đó.
Người con gái nhỏ bé nhìn tôi một cách lo lắng.
- Sáng nay dì có vẻ kỳ lạ. Dì có nghĩ xấu về em không?
Tôi đã hành động kỳ lạ vào sáng nay. Nhưng đó không phải là vì A-Nueng thích nó. Đó là lỗi của tôi...
Đó là vì tôi cũng thích nó.
- Em đã suy nghĩ về điều đó cả ngày phải không? Em dường như không còn là chính mình, không hạnh phúc.
-Em không muốn dì ghét em.
Người con gái vui vẻ lao vào ôm tôi rồi nức nở khe khẽ.
Dường như rất đau nhưng cô không thể khóc được. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu nhạt của cô ấy.
- Tôi tuyệt đối không ghét em.
- Mặc dù em có sở thích kỳ lạ?
- Ừm.
- Cả ngày nay em cứ nghĩ chắc là dì ghét em lắm. Chắc là không...
- Tôi thích nó.
- Cái gì?
-Tôi thích những gì chúng ta đã làm...rất nhiều.
Tôi đã nói từ tận đáy lòng mình. Tôi thích thể hiện sức mạnh của mình. Việc ra lệnh đã làm tôi hứng thú. Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi không thể phủ nhận được.
Nhưng mọi thứ phải trong giới hạn: không quá nhiều cũng không quá ít.
A-Nueng lùi lại và nhìn tôi ngạc nhiên. Đôi mắt ướt của cô mở to. Cô quên hết nỗi đau của mình. Ngay khi nhìn thấy phản ứng của cô ấy, tôi đã túm nhẹ tóc cô ấy ở sau lưng và nâng mặt cô ấy lên, buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mắt tôi.
Rồi tôi mỉm cười đầy uy quyền với cô ấy.
- Ar Nueng.
"Đừng lo lắng về điều vô nghĩa này và hãy làm những gì cả hai chúng ta thích."
Tôi cúi xuống thì thầm vào tai cô ấy.
-Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.
-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro