31. Không thể kiểm soát
Vào lúc đó, tôi bắt đầu hiểu cảm giác của cô ấy khi cô ấy nói về đánh rồi bỏ chạy.
A-Nueng rời đi mà không có chúng tôi nói thêm gì nữa.
Tôi chỉ gật đầu tỏ ý hiểu và nói với cô ấy.
- Chuyện đó nó phụ thuộc vào Nueng. Chúng ta có thể giả vờ như không có gì xảy ra.
Và A-Nueng rời đi mà không nhìn lại tôi dù chỉ là một tí ...
Chết tiệt ... một người như M.L. Sippakorn chưa bao giờ cảm thấy không xứng đáng như vậy. Đó là một điều tốt mà tôi đã không quỳ xuống và cầu xin cô ấy ở lại. Nếu cô ấy muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cô ấy lại. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện lịch sự.
Thật đấy, đó chính là một cuộc trò chuyện lịch sự nhất mà chúng tôi đã có!
Tôi đã chán nản cả ngày và người giải thoát duy nhất của tôi là Chet, người đột nhiên ghé qua cung điện. Vì vậy, anh ta đã trở thành lối thoát của tôi.
Tuy nhiên..có vẻ như anh ấy không phải là người duy nhất có tâm trạng tồi tệ.
- Nhìn này, Khun Nueng.
Chet bực bội để lại 5, 6 bức ảnh trên bàn cà phê.
Tôi, người đã sẵn sàng tấn công anh ta, đã phải kiềm chế bản thân vì anh ta đã tấn công tôi trước.
-Cái gì đây?
Tôi nhặt chúng lên và cau mày.
- Tại sao anh lại cho tôi xem hình ảnh của đàn ông? Anh có muốn tôi chọn người nào đó để kết hôn không?
- Cô không thích con trai.
Mặt tôi hơi căng thẳng vì anh ta đã khiến tôi mất cảnh giác. Nhưng tôi từ từ đặt những bức ảnh lại và lặp lại câu hỏi của mình.
- Vậy những bức ảnh này là?
- Tất cả những đứa con trai đang tán tỉnh A-Nueng.
Ngay khi nghe thấy điều đó, tôi đã cầm tất cả lại để xem xét kỹ hơn. Bây giờ tôi cảm thấy như ngực mình như sắp nổ tung.
Nhưng không... Chet còn tệ hơn tôi.
- Tận 6 người à? Con gái của anh đúng là rất xinh đẹp.
-Đây không phải lúc để đùa đâu, Khun Nueng.
-Tôi đang chúc mừng con gái của anh. Đó không phải là sự nhạo bán chứ? Điều này là bình thường. Hồi tôi còn học đại học cũng rất nhiều người con trai tán tỉnh. Thật là thú vị. Tất cả đều hiển nhiên với sinh viên năm nhất mà.
Tôi không biết mình có nghiến răng khi nói câu đó hay không nhưng tôi đã giả vờ mỉm cười khi xem những bức ảnh đó.
- Anh đã cho người chụp ảnh tất cả những người con trai tán tỉnh con gái anh sao? Hãy cẩn thận. Nếu A-Nueng phát hiện ra, con bé sẽ giận anh.
- Tôi sẽ không để con bé ấy phát hiện..Tôi nhớ con gái tôi. Tôi muốn biết con bé thế nào. Vì vậy tôi đã nhờ người theo dõi con bé và báo cáo lại cho tôi. Và trong khi tôi đang làm điều đó, tôi đã tìm thấy tất cả những con đỉa này.
- Anh có thấy ai đặc biệt không?
- Khun Nueng!
- Được rồi. Tôi sẽ không nói đùa nữa.
Tôi nhìn vào những bức ảnh và bắt gặp thứ quan trọng. Đó là một bức ảnh của cậu thanh niên đẹp trai mà tôi rất quen thuộc vì chúng tôi đã gặp nhau đêm hôm trước.
Hắn là người ôm A-Nueng ngay trước mặt tôi.
- Anh không thể tin tưởng vào cái này.
- Với tôi, không ai trong số họ có thể tin tưởng được. Họ đều là đàn ông...
- Đúng. Con bé có thể đi theo con đường giống như mẹ nó nếu nó gặp một người như ba mình.
Chet quay lại nhìn tôi với vẻ mặt khó diễn tả. Giống như anh ấy vừa tức giận vừa xấu hổ.
- Tôi đùa thôi. Bây giờ tôi sẽ nghiêm túc đấy.. Một người đã gọi cho tôi tối qua. Anh có nhớ anh chàng đã đi đến công viên giải trí với chúng ta phải không?
- Ừm.
Chet gật đầu.
- Đây cũng là một bức ảnh của cậu ấy.
- Cậu ấy gọi cho tôi lúc 11 giờ đêm để nói với tôi A-Nueng sẽ không về nhà. con bé đang uống rượu với bạn bè...
Tôi đã cho anh ta biết thêm chi tiết về địa điểm trước khi chỉ ra bức ảnh của cậu thanh niên kia.
- Cậu này đã ôm con gái của anh ngay trước mặt tôi.
-Cái gì..
- Nếu tôi là cô, tôi sẽ dập tắt đám cháy trước khi nó có thể bắt đầu.
Không cần phải nói thêm Chet ngay lập tức gật đầu đồng ý. Một người có sức ảnh hưởng như anh ta có thể dễ dàng xử lý một người nào đó, đặc biệt là một người đã vượt quá giới hạn với con gái anh. Và dập tắt cái ánh sáng đó.
-Được rồi. Tôi sẽ xử lý anh chàng này.
- Không phải là quá khó khăn.
Tôi đã làm gì thế này? Đây đâu phải là điều tôi muốn.
-Tốt.
- Tôi sẽ kể cho anh nghe mọi việc diễn ra như thế nào.
Thế là anh ở đó để nói chuyện một mình vui vẻ rồi bỏ đi mà không cho tôi cơ hội bày tỏ sự bức xúc.
Đó cũng là đều tốt với anh ta...
Chet biến mất trong khoảng hai tuần. Và trong cùng một khoảng thời gian A-Nueng cũng biến mất.
Điều này làm cho tôi một chút lo lắng.
Và khi tôi ở nhà không có gì để làm, tôi đã thử làm với các kỹ năng nấu ăn của mình vì tôi đang bắt đầu nghiêm túc xem xét biến nó thành một nghề nghiệp.
Tôi đã tranh luận về việc có nên mở một nhà hàng với việc giao thực phẩm bằng cách sử dụng mô hình kinh doanh giống như đăng ký bán hàng thực phẩm healthy hàng tháng hay không.
- Đó là một ý kiến hay. Mon và em thích những món ăn ngon. Chúng em sẽ là khách hàng của chị mỗi ngày.
- Tôi sẽ bán với giá cao hơn.
- Em giàu mà.
Tôi thực sự yêu em gái tôi. Em ấy khoe khoang về sự giàu có của mình một cách dễ thương đến khó chịu.
- Nếu tôi mở một nhà hàng thì nó sẽ ở khu vực này, vì ở đây khách hàng có đủ khả năng chi trả cho dịch vụ của tôi. Nhưng tôi bị phân vân giữa việc đó và việc giao đồ ăn. Tôi thích sự đơn giản. Với con người ngày nay, kể cả tôi cũng sử dụng dịch vụ giao đồ ăn rất nhiều. Tôi đã đi xem xét khu vực Thong Lor. Mỗi miếng đất đều đắt như vàng. Nhưng nó sẽ là một khoản đầu tư tốt.
- Chị sẽ bán món ăn nào?
- Đồ ăn Thái.
-Tốt. Em yêu món ăn Thái. Em sẽ mua tất cả các thực đơn. Hãy cho em biết.
- Làm thế nào mà em xinh đẹp thế? Em có muốn trở thành vợ của tôi không?
-Không được. Em sinh ra để làm chồng
- Ah...
Chúng tôi là chị em thân thiết. Nhưng trong một số vấn đề, chúng tôi không cần phải quá thân thiết. Thật kỳ lạ.
Khi tôi và em gái đang đi bộ qua khu nhà giàu để tìm vị trí tốt cho nhà hàng của mình thì điện thoại của tôi reo lên.
Số của Chet hiện trên màn hình. Anh ấy gửi một giọng nói rất lo lắng ngay sau khi tôi trả lời cuộc gọi của anh ấy.
[Khun Nueng, có thể nói chuyện với tôi được không?]
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
[Tôi muốn cô đi với tôi. Tôi cảm thấy không ổn với người mà A-Nueng đang hẹn hò.]
Khi nghe nói là A-Nueng, tôi lập tức đứng thẳng dậy. Sam ngạc nhiên nhìn tôi nhưng không nói gì.
- Anh ở đâu?
[Tại một nhà hàng Nhật Bản ở Thong Lor.]
-Thật là trùng hợp; Tôi cũng ở trong khu đó. Sam có thể đi cùng tôi được không?
[Được chứ, miễn là cô đến.]
Tôi đã đến nhà hàng Nhật Bản mà Chet bảo tôi đến. Nó không xa nơi Sam và tôi đang ở. Ngay khi tôi đến đó, tôi đã thấy ngày của A-Nueng. Sam và tôi nhìn nhau và thẳng thừn nháy mắt một cái.
- Cháu rất ngạc nhiên. Khun Sam và Ar Nueng cũng ở đây.
A-Nueng giơ tay lên lịch sự tôn trọng Sam và tôi trước khi giới thiệu bạn của cô ấy, người đã làm giống như A-Nueng.
-Yui, đây là Khun Sam và Ar Nueng.
Cái tên Yui là điều khiến Chet lo lắng. Bởi vì người mà A-Nueng hẹn hò là một tomboy. Tôi phải thừa nhận, từ những gì tôi thấy, rằng A-Nueng có sở thích tốt. Người phụ nữ xinh đẹp mà cô ấy mang theo thật đẹp. Cô có mái tóc ngắn, mũi cao và một nụ cười rất quyến rũ.
Vấn đề duy nhất ở đây vẫn là ba của A-Nueng.
-Xin chào.
Sam nhìn tôi một chút vì cô ấy hiểu rõ tình huống. Em gái tôi không nói nhiều. Vì cô ấy rất bối rối khi cô ấy nói, cô ấy thích giữ im lặng.
-Cặp đôi đáng yêu. Tôi mỉm cười với người đẹp
Người phụ nữ, giống như một người lớn tuổi yêu mến một người trẻ tuổi hơn mình.
- Bạn học cùng khoa với A-Nueng phải không? -Vâng.
-Sao hai người lại trở nên thân thiết vậy?
Tôi mỉm cười và đặt một ít cá hồi vào đĩa của cô ấy. Yui nhìn tôi sửng sốt và gật đầu. Cô đỏ mặt vì xấu hổ.
-Chúng tôi đã thân thiết kể từ khi hoạt động cộng đồng. Và tình cờ chúng tôi cùng tham gia câu lạc bộ phát trực tuyến nên chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn.
-Ah. "Vậy thì bạn có cùng sở thích." Tôi gật đầu thừa nhận điều đó và quay sang A-Nueng.
- Còn Nueng? Cháu có khỏe không? Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
- Cháu ổn. Có Yui bên cạnh giúp cháu rất nhiều.
- Cháu đã đọc một cuốn tiểu thuyết trên sóng chưa?
Tôi hỏi A- Nueng rồi quay sang trò chuyện với Yui.
- A-Nueng thích đọc tiểu thuyết. Cô ấy mơ ước trở thành DJ và viết sách nói. Điều đó không dễ thương sao?
Yui quay lại nhìn người con gái vui vẻ và mỉm cười với cô ấy.
- Thỉnh thoảng cháu nên đọc tiểu thuyết được phát sóng.
- Cháu sẽ làm điều đó.
- Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau theo cách này. "Hai người là một cặp đẹp đôi".
Tôi lại mỉm cười với Yui.
Xin hãy chăm sóc A-Nueng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy con bé có một người bạn tốt bụng và chân thành.
- Tôi đi vệ sinh chút.
Chet vốn đang cố gắng kiềm chế, chuẩn bị bỏ chạy nhưng tôi đã tóm lấy cánh tay anh ấy.
- Ngồi xuống.
"Nhưng .." Chet nói lắp. Anh ấy rõ ràng đã thất vọng và do tôi không nghe lời. Cuối cùng tôi đã đứng dậy để đi với anh ta.
- Tôi thất lỗi thật xin lỗi. Sam vui lòng đi cùng A-Nueng một chút.
Tôi đứng dậy và bước đi để nói chuyện với Chet. Một người ba thất vọng. Anh ta hét vào mặt tôi vì anh ta cần một lối thoát.
-Tôi đã kêu cô tới đây để giúp làm điều gì đó, nhưng cô lại đang khuyến khích họ.
- Anh muốn tôi làm gì?
- Cô có thấy rằng con bé đang hẹn hò với một tomboy? Cô ta là một tomboy!
-Và? Nó dễ thương mà.
- Khun Nueng! Đó là con gái của tôi. Ông nội của con bé là cựu thủ tướng. Bà của con bé cũng có chút địa vị. Và tôi là bố con bé ấy.
- Anh không thể thấy con bé lấy một cô nàng tomboy làm chồng nếu anh xuất thân từ một gia đình quý tộc?
Tôi nhìn Chet, khó chịu. Hẹn hò với một người đàn ông và có con ở tuổi 16 như mẹ cô ấy cũng không ổn.
- Khun Nueng!!
- Tôi chỉ đang minh họa rằng ngay cả khi A-Nueng hẹn hò với con trai của cựu thủ tướng, nếu cậu ta làm con bé có thai và bỏ rơi nó vì cậu ta sợ cha đứa bé thì cuộc hẹn hò của con bé cũng thật tồi tệ.
- Đừng đâm vào tôi nữa. Vấn đề là tôi không thể chịu nổi việc con gái mình không thẳng!
Tôi nuốt khan khi nhìn chăm chú vào Chet.
- Vậy thì hãy tự mình nói với con bé.
- Bởi vì A-Nueng tin tưởng cô. Tôi muốn cô là người nói với con bé điều đó.
-Tôi sẽ không làm điều đó đâu. Nếu con bé có mối quan hệ tốt thì tôi sẽ ủng hộ nó.
Tôi đã nói vậy, nhưng tôi biết rằng trong thâm tâm tôi cũng không thích những gì đang xảy ra. Tuy nhiên, sẽ thật là non nớt nếu tôi thể hiện điều đó.
- Nếu anh muốn gần gũi hơn với con gái mình, hãy nói như cách mà anh đã nói.
- Không chịu nổi thì đợi ở ngoài. Bây giờ tôi đi ăn đây. Tôi không muốn họ đợi chúng ta quá lâu. Những gì anh đang làm là thô lỗ và thiếu chín chắn đấy.
Tôi đánh anh ta thật mạnh trước khi quay lại bàn và mỉm cười với bạn của A-Nueng.
- Cháu có thích đồ ăn không, Yui?
- Nó rất ngon ạ.
"Bạn thật dễ thương khi bạn xấu hổ." Tôi nghiêng đầu và mỉm cười với cô ấy.
Sam nhìn tôi cho đến khi tôi phải nhìn lại và nói chuyện với cô ấy qua ánh mắt của chúng tôi.
- Trông chị bây giờ rất đáng sợ.
- Đừng nói gì cả Sam.
- Ar Nueng... dì... bao nhiêu tuổi?
Yui ngập ngừng hỏi tôi và nhanh chóng nhìn lại đĩa của mình một cách ngượng ngùng.
-34 và vài tuần nữa tôi sẽ 35.
Sam, người đã im lặng, giờ mới nhận ra điều này.
- Chuyện là thế đấy. Gần đến ngày sinh nhật của chị rồi.
- Trông dì chẳng giống ai ở độ tuổi ba mươi cả.
- Người đẹp chân thành chúc mừng tôi. Cô ấy bắt tôi tựa cằm vào tay và nói chuyện với cô ấy một cách cẩn thận.
- Trông tôi bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Trông dì như đang ở độ tuổi đôi mươi
Và cô nàng tomboy nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Trông dì giống chị hơn là dì.
-Cậu có thể gọi tôi là 'chị' nếu đó là điều cậu thực sự cảm thấy ổn.
Sau khi im lặng suốt thời gian qua, A-Nueng mất kiên nhẫn và đập bàn. Mọi người vẫn im lặng. Tôi là người đã nhìn cô ấy và nghiêm khắc cảnh cáo cô ấy.
-Đây không phải là việc mà một quý cô xinh đẹp sẽ làm.
- Vậy thì đừng yêu tôi. "Nếu cậu nói thế... thì được thôi." Tôi nhìn Yui và mỉm cười với cô ấy lần nữa. Thật đáng yêu.
Nghe vậy, A-Nueng xách túi xách rời khỏi bàn. Yui do dự không biết nên ở lại hay đi theo A-Nueng.
Nhưng cuối cùng vì sự lo lắng, cô bỏ chạy theo người con gái vui vẻ ấy.
Sau đó chỉ còn lại Sam và tôi ngồi ở bàn.
- Bây giờ em có thể nói không?
- Chắc chắn rồi.
- Em uống trà nóng của em mà không dám có biểu hiện nào.
- Em còn có gì để nói không?
- Chị đã mất kiểm soát.
- Chị không làm gì cả.
- A-nueng thực sự khiến em ngạc nhiên. Làm thế nào một người trẻ có thể làm cho chị gái tôi, người thường không dễ bị ảnh hưởng, lại trở thành như thế này?
- Trở thành cái gì?
Em gái tôi quay lại nhìn vào mắt tôi.
- Có người nào đó đang ghen.
- Khùng điên. Chị không làm gì cả.
Tôi siết chặt tách trà trong tay vì tôi biết rằng em tôi đang đọc tôi như một cuốn sách.
Tôi đang cháy hừng hực bên trong, nhưng tôi chỉ có thể giữ bình tĩnh để không ai nhận ra rằng tôi đã mất bình tĩnh.
- Chị nên để Chet xử lý nó. Chị là người không thể chịu đựng được, vậy chị vẫn tự làm nó. Cứ như chị đang tán tỉnh con bé, mặc dù chị chưa bao giờ tán tỉnh bất cứ ai. Yui bây giờ có lẽ đang có tâm trạng rất tồi tệ.
Tôi mỉm cười với Sam và nháy mắt.
- Chị chỉ muốn xem buổi hẹn hò của con gái bạn chị để xem cô ấy chân thành như thế nào thôi.
- Chị đang làm điều này giống như một người bạn của mẹ con bé hay là ...
- Cái gì?
Lần này đến lượt em gái tôi nháy mắt và mỉm cười hạnh phúc với tôi.
- Suggar Mommy
-------
Dì ghen mà hay chối lắm =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro