
Chương 1 - Mùa hè năm ấy
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua tấm rèm mỏng, rơi thành những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ. Căn phòng khách im ắng, chỉ nghe tiếng bút chì cọ nhẹ lên mặt giấy.
Jo ngồi bên bàn vẽ cạnh cửa sổ, thân hình cao lớn hơi cúi xuống. Ánh sáng hắt lên khuôn mặt góc cạnh, làm nổi bật sống mũi cao cùng đôi mắt sâu thẳm, anh tập trung vào từng đường nét. Đầu bút chuyển động chậm rãi, tạo ra hình dáng của cây hoa đào cùng với những cánh hoa tung bay trong cơn gió.
Ở góc đối diện, Harua ngồi khoanh chân trên ghế sofa, trước mặt là bộ dụng cụ làm nail. Cậu tỉ mỉ quét lớp sơn màu kem nhạt lên móng tay, đôi môi khẽ mím lại khi tập trung. Trên bàn bên cạnh là một đĩa bánh macaron đã vơi quá nửa, vị ngọt tan nhanh trên đầu lưỡi mỗi khi cậu đưa tay lấy một cái.
"Anh Jo" Harua lên tiếng, giọng nhẹ như gió.
"Anh vẽ xong thì mình cùng đi ăn cơm nhé ?"
Jo ngẩng lên, khẽ gật đầu. "Ừ."
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng đôi mắt anh thoáng dịu lại cùng một nụ cười nhẹ trên môi.
Harua vốn quen với sự ít nói ấy. Jo không hay bày tỏ cảm xúc bằng lời, nhưng anh có cách riêng để quan tâm: cầm ô che cho cậu mỗi lần trời đổ mưa, một lon trà ấm đặt đưa khi trời se lạnh.
Một lúc sau, Jo đặt bút xuống, đứng dậy duỗi vai.
"Thôi để anh nấu."
"Em làm được mà," Harua cười, nhưng không ngăn khi Jo đi vào bếp. Cậu nhìn bóng lưng cao lớn ấy khuất dần, trong lòng bỗng dâng một cảm giác an yên quen thuộc.
Mùi thơm của từng món ăn anh nấu lan khắp căn hộ. Jo bày cơm ra bàn.
Harua vừa ăn vừa nhìn anh, đôi mắt hơi cong lên.
"Anh đúng là chỉ hợp với bóng rổ và bếp núc thôi."
Jo liếc cậu, khóe môi khẽ nhếch.
"Anh cũng giỏi vẽ mà."
"À đúng rồi, vẽ nữa." Harua gắp một miếng nấm bỏ vào bát Jo. "Nhưng mà lúc anh vẽ nhìn nghiêm túc quá, nhìn cứ như đang giận ai vậy."
Jo không đáp, chỉ nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho vào bát. Harua chống cằm, nhìn anh như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại im lặng. Có những khoảng lặng giữa họ – không khó chịu, nhưng ẩn chứa thứ gì đó khó gọi tên.
Ngoài ban công, nắng đã nhạt dần. Tiếng ve mùa hè vang vọng xa xa. Jo rửa bát, Harua đứng tựa vào cửa bếp, tay cầm hộp kẹo bóc từng viên bỏ vào miệng.
Những khoảnh khắc này… tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng Harua không biết, một mùa mưa nữa thôi, tất cả sẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro