Chương 8
Jisoo thức giấc khi thoáng nghe tiếng nức nở vọng đến từ nơi nào đó. Ban đầu, tâm trí mỏi mệt và thiếu tỉnh táo của cô đã gán tiếng đó là của một trong số những thành viên. Nhưng nằm càng lâu, Jisoo nhận ra sự "sai sai" trong âm thanh đó. Tiếng nức nở đó quá trầm, na ná tiếng một người đàn ông trưởng thành. Nó vọng ra từ trước nhà.
" Chị kiểm tra hai đứa nó giúp em với..." Jennie lầm bầm khi nằm cạnh Jisoo vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Không phải của tụi nó ", Jisoo thì thầm lại đầy khó chịu.
Jisoo đến bên cửa sổ, hé nhìn ra ngoài, nhanh chóng xác nhận sự nghi ngờ của mình. Đúng như cô nghĩ, ở giữa đường có một gã đang đứng khóc rấm rứt. Mặc dù những ngọn đèn đường phần nào soi vào hắn ta, có điều gì đó rất sai về sự xuất hiện của hắn. Hắn ta đứng im như tượng dù cứ nức nở, dường như không dừng một khắc để thở từ lúc hắn dùng tiếng khóc của mình để xé toạc sự yên tĩnh buổi đêm.
Bên kia đường, Jisoo có thể thấy đèn của vài nhà hàng xóm bật sáng lên. Có vẻ nhiều người đã bị đánh thức bởi tiếng động thảm thương đó.
Bản năng đầu tiên của cô là định xuống xem thử xem là anh ta có cần giúp đỡ không. Ấy vậy mà, điều gì đó về vẻ ngoài của hắn như trói chặt tại chỗ. Jisoo cứng người sợ hãi và không thể nghĩ ra nên làm gì tiếp. Hắn cao, với mảng tóc ngả xám hiện lên từ phần đầu hói của hắn ta. Hắn đứng đối diện với nhà cô, nhưng vì ánh đèn đường mờ ảo nên không thể nhìn rõ gương mặt của hắn.
Nửa giờ trôi qua và Jisoo nhận ra mình không di chuyển một inch nào. Cô chôn mình ở đó, chỉ thoát khỏi cảm giác đấy khi Jennie tỉnh giấc và hỏi cô đang làm gì.
"Chị ...Chị không biết nữa," cô lấp bấp. "Có một gã đang đứng giữa đường. Chị nghĩ gã ta cần giúp đỡ."
Jennie đến và nhìn qua cửa sổ. Dù trong bóng tối, Jisoo cũng có thể thấy rằng gương mặt của cô chuyển sang trắng bệch dù chỉ mới liếc nhìn qua gã đó.
"Chuyện gì thế?" Jisoo hỏi.
"G-gọi cảnh sát mau, đừng đi ra ngoài," Jennie bảo bằng chất giọng run rẩy.
"Sao thế? Em đã thấy gì?"
"Em kh-em không biết-nhưng đừng đi ra ngoài, xin chị đó," cô ấy nài nỉ cô.
Jisoo nắm tay Jennie và nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cửa sổ. Điều gì đó về gã ta khiến cả hai người rơi vào một trạng thái hoảng loạn không tên. Nhưng trừ ngoại hình kì quặc của hắn ra, không còn một lí do nào giải thích hợp lí cho nỗi sợ của cả hai.
"Jennie, em đi kiểm tra Lisa, Chaeyoung ! Chị sẽ gọi cảnh sát, được chứ?" Jisoo nửa hỏi nửa kêu cô đi.
Jennie gật đầu, và chạy ngay xuống tầng vào phòng của Lichaeng.
Jisoo nhấn số gọi 911, tự hỏi mình nên nói gì để tố cáo tội ác của một gã đàn ông vô hại, chỉ đứng đó và khóc. Tuy nhiên chẳng còn lựa chọn nào khác, cô nhấc máy lên gọi.
"9-1-1, tình huống khẩn cấp của bạn là gì?" một phụ nữ hỏi từ đầu dây bên kia.
"Uhm, xin lỗi cô. Tên tôi là Kim Jisoo. Có một người đàn ông đứng giữa đường và khóc lóc rất to tiếng. Tôi không biết do anh ta say hay sao đó, nhưng anh ta làm tôi sợ. Tôi ehm...Tôi không chắc đây là tình huống khẩn cấp, nhưng có gì đó rất sai ở người này," cô giải thích.
"Được thôi thưa cô, chúng tôi sẽ gửi một xe cảnh sát đến đó kiểm tra. Phiền cô có thể nào cho tôi xác nhận lại địa chỉ nhà được chứ?" cô ấy hỏi.
Jisoo xác nhận những chi tiết cần thiết và cuộc gọi kết thúc. Vì đêm khá vắng lặng, họ chắc với cô rằng chiếc xe sẽ được gửi đến dưới 10 phút. Cô cảm thấy mình đã hoàn thành nghĩa vụ. Và khi Jennie quay lại để bảo cô rằng hai đứa em vẫn còn say giấc, cảm thấy bình tâm hơn một chút.
Sau khi đóng rèm, hai người quay lại giường ngủ, tự tin rằng cảnh sát sẽ giải quyết tình huống đó sớm thôi. Và cũng hi vọng rằng đó là kết thúc của chuyện này, Jisoo thật sự hi vọng như thế. Nhưng định mệnh đã đi trật hướng, và mọi thứ lại càng tồi tệ hơn.
Jisoo nằm trên giường, nhưng bức bối không thể ngủ. Chỉ nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ tích tắc cả tiếng liền. Gã ta cứ khóc, sụt sùi mãi không dứt. Hai tiếng trôi qua, cảnh sát vẫn chưa đến. Lúc đó cô quyết định sẽ ra cửa sổ kiểm tra xem sao, nhưng chỉ thoáng nghĩ về gã đứng đó cũng làm bản thân không dám chạm vào tấm màn cửa.
Khoảng 4h sáng Jisoo khá chắc mình đã thức trắng đêm. Nhưng khi tia nắng đầu tiên đập vào rèm cửa, cả thế giới quanh cô bỗng sập tối, như muốn ép mình vào một giấc ngủ không mộng mị. Điều kinh dị nhất là, đến lúc đó cơn nức nở vẫn chưa bao giờ ngớt.
Thêm nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, Jisoo vẫn kẹt trong trạng thái bứt rứt đó; trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
—–
.
.
.
.
.
.
.
.
.
To be continued ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro