Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Lisa có một người bạn thân. Tên anh ấy là Bambam. Hai người thường đi học cùng nhau và đi chơi mọi lúc. Sau đó, một ngày, Bambam ngừng đến trường. Lisa đã không gặp anh ấy trong nhiều tuần qua. Có tin đồn rằng anh ấy đã bị suy nhược thần kinh.

Một buổi tối, khi bố mẹ Lisa ra ngoài, có tiếng gõ cửa. Khi cô chạy ra mở cửa thì thấy Bambam đang đứng đó. Anh ấy đã hành động rất kỳ lạ. Đôi mắt anh ấy mệt mỏi và đỏ ngầu như đã mất ngủ nhiều ngày và anh ấy trông như thể rất lo lắng và dè chừng thứ gì đó. Anh ấy tiếp tục nhìn xung quanh và liếc qua vai mình.

" Tớ cần nói chuyện với cậu!" Bambam nói.

Lisa mời anh ấy vào trong và đóng cửa lại. Anh ấy ngồi xuống đi văng, nhưng anh ấy không thể thư giãn. Anh ấy đang co giật và chân anh ấy run rẩy như có điều gì đó thực sự làm phiền anh ấy.

"Cậu vẫn ổn chứ?" Cô đã hỏi.

"Bố mẹ tớ nghĩ tớ bị điên," Bambam nói. "Mọi người đều nghĩ tớ bị điên. Thậm chí tớ còn nghĩ rằng mình có lẽ đã bị điên trong một thời gian..."

" Và... cậu có bị điên không?" Lisa thản nhiên hỏi

Bambam cười khúc khích không hài hước. "Nhìn ra ngoài cửa sổ," anh ấy nói.

"Tại sao? Để làm gì chứ?" Cô thắc mắc.

"Chỉ cần nhìn xem, hãy giúp tớ một việc. Nhìn ra ngoài cửa sổ và nói cho tớ biết cậu thấy gì."

Lisa quyết định nghe theo lời Bambam, người đang trong có vẻ không ổn , vì vậy cô mở rèm cửa và nhìn ra ngoài.

"Cậu thấy gì?" anh ấy đã hỏi.

"Tớ thấy một số ngôi nhà... một số ô tô... một số đèn đường..."

" Chính xác! Bambam đã nói. Và cậu có nhận thấy điều gì kỳ lạ không?"

"Ừ... Không hẳn, tớ nhận thấy xung quanh khá bình thường" Lisa nói.

" Cậu có nhìn thấy những đèn đường đó không?" anh ấy đã hỏi. " Nó được cho là sẽ luôn mở và buổi tối, nhưng không phải vậy. Tất cả bây giờ đều tắt. Làm thế nào mà mọi đèn trên đường phố có thể tắt? Cậu nghĩ ai đã làm điều đó? " Bambam nghiêm túc.



"Làm sao tớ biết được," Lisa nói. " Vậy cậu nói xem, ai là người tắt hết những cây đèn đường?"

Bambam hạ giọng và thì thầm, "Người đàn ông gầy."

" Hả? Cậu đang nói về cái gì vậy?" Lisa hỏi trong sự ngạc nhiên.

"Tớ đã nghe tin đồn về ông ta trước đây," Bambam nói. "Nhưng tớ nghĩ đó chỉ là một huyền thoại đô thị. Thế nhưng không phải. Người đàn ông gầy là có thật. Ông ta ghét những cây đèn đường. Ban đầu ông ta trông giống như một người đàn ông bình thường, nhưng khi ông ta... bộc lộ bản thân... ông ta thực sự cao và thực sự gầy. Và ông ta mặc toàn bộ đồ màu xám. Giống như đèn đường. Ông ta thường trốn đằng sau cây đèn đường. Khi bên ngoài trời bắt đầu tối và đèn đường không sáng, cậu thậm chí sẽ không hề biết rằng ông ta đã ở đó..."

"Vậy làm thế nào để cậu biết tất cả những điều này?" Lisa đã hỏi.

"Bởi vì chính mắt tớ đã nhìn thấy ông ta" Bambam trả lời.

"Khi nào chứ ?"

"Một vài tuần trước. Trong lúc tớ đang đá một quả bóng đá trong công viên và vô tình đá nó vào bụi rậm. Tớ đã đi vào để lấy nó và đó là lúc tớ nhìn thấy ông ta, ông ta có vẻ như chỉ là một người đàn ông bình thường, đứng trên đường phố. Ông ta đang nhìn xung quanh lên và xuống các khu nhà và sau đó, khi ông ta nghĩ rằng không ai đang xem. Ông ta liền cởi làn da của mình, thứ mà ông ta đã ngụy trang.

Người đàn ông biến thành một thứ gì đó cao và gầy và trốn sau đèn đường. Đột nhiên, tớ nghe thấy một tiếng nhấp chuột! và đèn tắt. Sau đó, ông ta chỉ trượt sang đèn đường tiếp theo và tớ nghe thấy một tiếng Click khác! và cái đó cũng đã đi ra ngoài. Ông ta đã làm tất cả trong khối. Nhấp chuột! Trượt! Nhấp chuột! Trượt! Nhấp chuột! Trượt! cho đến khi hết đèn.

Khi tớ vô tình tạo ra tiếng động, đó là khi ông ta chú ý đến tớ. Đột nhiên, đôi mắt của chúng tớ gặp nhau và biết rằng ông ta đã nhìn thấy tớ và ông ta biết rằng tớ đã nhìn thấy hắn. Tớ mới sợ hãi bắt đầu chạy và đã không nhìn lại. Khi trở về nhà, tớ đã khóa tất cả các cánh cửa.

Trong một thời gian dài sau đó, tớ sợ phải rời khỏi nhà. Sau đó tớ nhận ra rằng nó chỉ nguy hiểm khi bản thân ra ngoài vào ban đêm và thường an toàn vào ban ngày. Ông ta có lẽ chỉ ra ngoài vào ban đêm vì ghét bị nhìn thấy.

Khi tớ kể chuyện này cho mọi người thì không ai tin cả. Bố mẹ đã đưa tớ đến một bác sĩ tâm thần và cô ấy cũng không tin tớ. Còn cậu, cậu có tin tớ không?"

" Chắc chắn rồi, Bambam" Lisa nói, cố gắng làm anh ấy cảm thấy tốt hơn mặc dù câu chuyện có chút điên rồ và vô lý. "Tớ tin cậu mà!"

"Không, cậu không" ,anh ấy nói, thất vọng. "Dù sao, ngay cả khi cậu không tin tớ, nhưng tớ nghĩ tốt hơn là bản thân nên cảnh báo cậu. Sau tất cả... cậu là bạn thân nhất của tớ."

Và với điều đó, Bambam đứng dậy và nói lời tạm biệt. Ở cửa trước, anh ấy nhìn xung quanh để chắc chắn rằng nó an toàn và sau đó bỏ chạy. Lisa đã quan sát anh ấy cho đến khi anh ấy khuất tầm mắt, sau đó quay người trở lại bên trong.

Lisa cảm thấy thực sự buồn. Cô cảm thấy như người bạn thân nhất của mình đã bị mất trí. Đó là cho đến sáng hôm sau, khi cảnh sát tìm thấy xác của Bambam.

Anh ấy đã bị gấp lại. Không có máu và ruột, nhưng mọi xương trong cơ thể anh ấy đều bị gãy. Anh ấy đã được gấp lại thành một bó nhỏ. Cảnh sát thậm chí còn không biết họ đã tìm thấy gì lúc đầu, cho đến khi họ nhặt nó lên và nhìn thấy khuôn mặt phẳng của anh ta.

Mẹ Bambam phải xuống đồn cảnh sát và nhận dạng xác của con trai. Khi họ đưa bà ấy vào phòng để cho bà ấy xem hài cốt của anh ấy, bà ấy lập tức đã ngất đi. Thân thể chỉ là một bó thịt, xương, quần áo và tóc nhỏ. Anh ta đã bị... gấp lại.

Kể từ khi Lisa nghe tin tức về cái chết bí ẩn của người bạn thân nhất, Lisa đã rất căng thẳng. Cô không thể ngừng suy nghĩ về những điều điên rồ mà Bambam đã nói với cô. Đột nhiên, cô nghĩ câu chuyện có vẻ không vô lý như cô đã tưởng.

Lisa đã không thể ngủ được sau chuyện đó. Cô mệt mỏi và cặp mắt đỏ ngầu, lúc nào cũng lo lắng và luôn cảm thấy bản thân đang bị ai đó theo dõi khi nhìn qua vai mình.

Sáng nay, khi Lisa đi học, cô đã đếm được những chiếc đèn đường trên đường của mình. Khi cô về nhà tối nay, cô đã đếm chúng một lần nữa có nhiều cây đèn đường đã bị tắt. Lisa tự hỏi, ai hoặc thứ gì đã tắt chúng đi.

.

.

.

.

.

.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro