Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Jisoo có ba người bạn là Seulgi, Nayeon, Sojin. Mỗi mùa hè, bố mẹ họ sẽ đưa cả 4 người đi nghỉ ở trong một cabin hẻo lánh trong các khu rừng ở nằm trên một hòn đảo lớn ở giữa Hồ Vermilion.

Khi tất cả đủ lớn, bố mẹ đã cho phép cả đám đi đến cabin một mình lần đầu tiên. Khi đến đó, mọi người đỗ xe trên một con đường rải sỏi bên cạnh hồ và đi thuyền qua hồ khoảng nửa dặm để đến cabin. Có một vài cabin khác trên đảo, nhưng tất cả cách đó ít nhất nửa dặm.

Cabin khá nhỏ và nó chỉ có một nhà bếp, một phòng tắm và 2 phòng ngủ. Vào ban đêm, trời tối đen như mực. Không có đèn đường trong nhiều dặm và ánh sáng duy nhất đến từ mặt trăng. Không có rèm cửa trên cửa sổ, vì vậy khi bạn ngủ ở đó vào ban đêm có thể nhìn thấy mặt trăng chiếu xuống trên cây và hồ nước bên ngoài.

Vào đêm thứ ba của chuyến đi, mọi người đốt lửa trại bên bờ hồ. Mặt trăng tròn và ánh sáng trắng nhạt lấp lánh trên hồ thì đột nhiên Jisoo nghe thấy một âm thanh bắn tung tóe, như thể có thứ gì đó đang di chuyển trên mặt nước.

Seulgi đột nhiên đứng dậy và chỉ nói "Cái quái gì vậy?"

Tất cả đều nhìn về hướng cô ấy đang chỉ, nhìn vào bóng tối. Sau một thời gian, Jisoo có thể hiểu được Seulgi đang chỉ vào cái gì. Cô sẽ không bao giờ quên cảm giác kinh hoàng đã đến với mình. Mái tóc phía sau gáy Jisoo dựng đứng và nổi da gà xuất hiện trên cánh tay. Làm Jisoo trở nên tê liệt vì sợ hãi.

Ở giữa hồ, có đầu của một người phụ nữ. Nó chỉ lơ lửng trên mặt nước, nhìn thẳng vào chúng tôi. Cô ấy có làn da trắng nhợt và mái tóc đen dài mờ trên mặt. Phần còn lại của cô ấy đã bị nhấn chìm hoặc thậm chí không ở đó.

Jisoo đã cố gắng tự nói với bản thân rằng đó chỉ là một khúc gỗ hoặc là những con chim đen trắng săn mồi vào ban đêm, lặn sâu xuống nước. Nhưng đó chỉ là những gì nhóm đang cố gắng thuyết phục bản thân. Jisoo đã ném thêm một ít gỗ vào lửa và cố gắng quên nó đi, nhưng nó vẫn khiến cô sợ hãi.

Khoảng một giờ sau, Jisoo phải đi vệ sinh, cô đi bộ xuống rìa bến tàu và tè vào hồ. Nhìn ra hồ dưới ánh trăng, cô nhận thấy thứ đó vẫn còn ở đây , nhưng bây giờ nó gần hơn nhiều. Nó vẫn trông giống như đầu của một người phụ nữ và nó dường như vẫn đang nhìn chằm chằm vào người mình. Khuôn mặt của nó vẫn cực kỳ nhợt nhạt, như thể nó đã không ở ngoài nắng trong nhiều năm và cô có thể dễ dàng nhận ra một số đặc điểm trên khuôn mặt... mắt và mũi.

Một cảm giác khó chịu đáng kinh ngạc đến với Jisoo khi nhận ra nó không thể là một con rắn. Không có cách nào một con rắn có thể giẫm lên mặt nước trong khoảng thời gian đó. Cũng không có những gợn sóng xung quanh nó. Nó không di chuyển chút nào. Nó chỉ đứng đó, cứng như một tấm ván, chìm trong nước.

Jisoo ngay lập tức chạy trở lại bến tàu đến nơi bạn bè đang ngồi quanh lửa trại. Jisoo đã nói với họ những gì cô đã thấy, nhưng không ai trong số họ dám đi xuống bến tàu để xem xét kỹ hơn. Mọi người đã cố gắng tự nói với bản thân rằng đó chỉ là một khúc gỗ hoặc một cành cây, nhô ra khỏi mặt nước cố gắng giúp tâm trạng trở nên thoải mái. Mặc dù không ai trong số họ thực sự tin điều đó.

Jisoo quay trở lại cabin và đóng cửa lại, khóa nó lại sau lưng. Đã rất muộn và cô cần một giấc ngủ. Không ai dám đề cập đến thứ trong hồ, đều cố gắng tránh nói về nó.

Không có rèm cửa trên cửa sổ và khi Jisoo chuẩn bị đi ngủ, cô không thể không nhìn lần cuối. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Jisoo có thể nhìn rõ hồ, được chiếu sáng bởi trăng tròn, nhưng thứ đó không còn ở đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến mất. Jisoo thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng khúc gỗ hẳn đã trôi đi nếu không nó sẽ chìm xuống dưới bề mặt.

Đêm đó trời rất nóng và phải ngủ với cửa sổ mở. Sojin và Jisoo trong một phòng ngủ và hai người bạn khác ngủ trong phòng ngủ khác điều để cửa phòng ngủ mở.

Jisoo cảm thấy khó ngủ. Đó là giữa mùa hè và thậm chí không có một làn gió nhẹ. Cái nóng ngột ngạt. Khi cô nằm, nghĩ rằng đã nghe thấy ai đó đi bộ xung quanh bên ngoài cabin. Jisoo nhắm mắt lại và cố gắng nói với nhận thức rằng đó chỉ là trí tưởng tượng. Nghe có vẻ giống như một người có đôi chân trần, ướt át, đi đi lại lại. Jisoo run rẩy vì sợ hãi, nhưng cảm thấy thân thể quá yếu không thể di chuyển.

Tiếng bước chân nghe như thể đang bước lên các bậc thang đến cửa cabin. Jisoo muốn hét lên với bạn bè của mình nhưng đã bị đóng băng trong nỗi kinh hoàng. Sau đó, những bước chân quay lại và nghe như chúng đang chạy xuống các bậc thang và về phía hồ.

Sau một thời gian, những bước chân biến mất và chỉ có sự im lặng. Jisoo với tay và lắc người bạn Sojin . Cô ấy đã thức và tuyên bố rằng bản thân cũng đã nghe thấy tiếng bước chân. Ngay sau đó, Jisoo đã giật mình khi thấy Seulgi chạy vào phòng. Khi cô ấy bước vào phòng , cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Seulgi và biểu cảm trên đó rất đáng lo ngại.

"Chúng ta cần phải rời đi," Seulgi kêu gào.

"Tại sao?" Jisoo đã hỏi. " Cậu đã nghe thấy gì?"

"Hãy cứ đi thôi!. "" Lên thuyền ! Đã đến lúc phải đi! "

Seulgi không trả lời. Cô ấy vừa chạy trở lại phòng của mình. Jisoo đi theo và thấy Nayeon đang ngồi trên giường thu dọn đồ đạc của cô ấy. Seulgi đang chạy xung quanh, điên cuồng lấy đồ đạc và nhét nó vào một cái túi.

" Cậu làm sao vậy!?" Jisoo yêu cầu. "Seulgi, bị cái quái gì vậy?! Hãy nói cho tụi tớ biết!"

Seulgi chỉ dừng lại và nhìn chằm chằm vào Jisoo. Có một cái nhìn ma ám trong ánh mắt ấy. Jisoo sẽ không bao giờ quên những gì Seulgi nói.

Seulgi nói rằng khi mình đang nằm trên giường thì đột nhiên cô ấy nhìn thấy ở góc trên cùng bên phải của cửa sổ. Ai đó đang nhìn trộm vào. Ngay khi cô ấy để mắt đến nó, khuôn mặt biến mất. Tất cả những gì bản thân nhìn thấy là mái tóc đen dài, rủ xuống cửa sổ, làn da trắng ma và một con mắt lớn nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Khi Seulgi nói điều đó, nó đã làm cả ba lạnh đến tận xương tủy. Jisoo nhận ra rằng nếu khuôn mặt ở góc trên cùng bên phải của cửa sổ, điều đó có nghĩa là thứ đó phải cao gần 8 feet... nếu không thì lơ lửng giữa không trung. Jisoo cảm thấy như mình sắp bị ốm.

"Hãy cứ đi thôi! "Nayeon nói với giọng rất nghiêm túc. "Hãy đi NGAY BÂY GIỜ!"

Tất cả đều đồng ý và đóng gói đồ đạc của mình nhanh nhất có thể. Jisoo chộp lấy túi xách của mình và chạy ra khỏi cabin, chỉ để khóa cửa phía sau. Khi Jisoo bò xuống các bậc thang phía trước, cô liếc sang một bên và thấy dấu chân... những dấu chân trần trụi, ẩm ướt... trong bụi bẩn xung quanh cabin.

Sau khi chạy xuống thuyền và ném đồ đạc của mình vào. Nayeon liền tháo thuyền ra khỏi bến tàu và tăng tốc. Jisoo nhìn lại qua vai và nhìn chằm chằm vào hòn đảo, nhưng không thấy bất cứ thứ gì chuyển động. Tuy nhiên, Jisoo có cảm giác kỳ lạ nhất là ai đó hoặc thứ gì đó đang theo dõi cả đám.

Cuối cùng khi đã đến được phía bên kia của hồ, Sojin buộc thuyền nhét ba lô vào xe và lái xe đi. Mọi người đã lái xe khoảng 10 phút thì, bất ngờ, Seulgi đột nhiên bật khóc nức nở.

Cô ấy cứ nói đi nói lại "Đó là gì vậy mấy cậu? Khốn khiếp! Tôi đã thấy gì? "

Trên đường đi, Jisoo đã gọi cho bố mẹ để kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra. Seulgi đã hoảng sợ và mọi người không biết phải làm gì. Họ bảo phải về nhà an toàn và nhanh chóng. Bố của Nayeon đã đi lên cabin vài ngày sau đó và nói rằng ông ấy không thấy gì khác thường. Tuy nhiên,ông ấy đã đề cập rằng có những dấu chân trần, ẩm ướt xung quanh cabin kỳ lạ.

Bất cứ thứ gì Jisoo nhìn thấy trong cửa sổ đã làm cô bị ám ảnh, khó ngủ và cuối cùng phải đi trị liệu. Họ đã cho một vài viên thuốc để bình tĩnh lại và có một giấc ngủ ngon. Thời gian trôi qua, Seulgi cũng đã hồi phục và cuối cùng vẫn ổn, nhưng cho đến ngày nay, hai người vẫn không thể ngủ được trừ khi rèm cửa sổ của anh ấy hoàn toàn đóng lại.

Jisoo vẫn không thể giải thích những gì đã thấy trong hồ đêm đó.Jisoo và Seulgi từ chối quay lại cabin. Nayeon và Sojin đều đã quay lại và mọi thứ đều ổn và không có chuyện gì xảy ra..

.

.

.

.

.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro